Con Mẹ Nó, Ta Bị Hãm Hại

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Ta nhìn Trầm Tiểu Doanh đi vào bên trong, khi bóng dáng không còn nhìn thấy nữa ta mới xoay người lại, chậm rãi màđi trở về.

Khi ta vềđến nhà, vừa mở ra cửa phòng ngủ, thìđã nhìn thấy Quân Dật lười biếng nhàn nhã nằm trên giường mà xem tv.

“Cậu… cậu tại sao lại ởđây hả?” Ta không thể tin được mà nhìn hắn hỏi.

“A, là mẹ cậu nói tôi hôm nay về cũng đã trễ, cho nên bảo tôi ngủ lại  nơi này”. Quân Dật nhún vai nói, sau đó liền vươn tay qua bên cạnh, giống như là một cửa hàng tiện lợi, lấy vài gói đồăn vặt, vui vẻ mà mở ra, lấy ra một miếng cho vào miệng, nhai nhai vài cái, một bộdạng nhưđang thưởng thức hương vị của nó, lại giống như vẫn chưa thỏa mãn hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay của mình.

Ta căm tức nhìn hắn. Hắn căn bản chính là nói dối không biết chớp mắt, nhà hắn ở tại cách vách, có muộn như thế nào cũng không sao, ta xem hắn chính là mặt dày mày dạn muốn giở trò chơi xấu. Còn có, nhìn hắn một bộ dáng vô cùng thản nhiên, hoàn toàn đem trong này thành nhà mình, so với ta còn giống chủ nhân hơn.

Nhìn thấy ta trừng mắt hắn, hắn khẽ nheo mắt lại, biểu tình trêu tức mà vươn tay đưa gói thức ăn vặt đến trước mặt ta hỏi: “Tiểu Kiệt, cậu muốn ăn?”

Quỷ… cóđiên mới muốn ăn, ta nắm thật chặt bàn tay, đi qua túm lấy cánh tay của hắn nâng lên: “Cậu muốn ngủởđây, vậy thìđi ra phòng khách mà ngủ!” Vừa nói, ta vừa dùng lực kéo hắn ra khỏi giường ngủ của ta.

Bất đắc dĩ, ta liều mạng kéo, đối phương lại miễn cưỡng duỗi cánh tay dài ta, bộ dáng giống như là ta đang matxa miễn phí cho hắn vậy, mà lôi kéo một hồi, cuối cùng biến thành giằng co.

Ta bị chọc giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu, chuẩn bị buông tay để cho hắn một quyền thì cánh tay của đối phương tựa như rắn mà bò lên quấn lấy cổ tay của ta, dùng một chút sức, ta vôý bị kéo cả người ngã xuống trên người hắn.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Cậu như vậy, xem ra là rất yêu thương nhung nhớ tôi đi?”

Thân thể cứng đờ, bất tri bất giác lại nhớ tới lần trước cũng trong phòng này…

Mặt ta biến sắc, ta thoáng cái nhảy dựng lên thối lui đến bên bệ cửa sổ, cửđộng càng ngày càng lạnh lẽo tựa như băng.

Nhìn hắn chậm rãi ngồi dậy, nghi hoặc mà nhìn qua phía bên này, không nghĩ nhiều, ta xoay người hướng đến cửa mà chạy đến.

“Tiểu Kiệt…”. Quân Dật nhìn thấy biểu tình khẩn trương của ta, lập tức liền minh bạch, rất nhanh nhảy xuống giường đem ta giữ chặt lấy.

Chế trụ hai tay đang giãy giụa của ta, Quân Dật đem cả người ta ôm vào trong ngực, tại ngay bên tai của ta không ngừng lập lại lời nói như cam đoan: “Tiểu Kiệt, tôi sẽ không làm cái gì hết. tôi lúc nãy…chỉ là nói giỡn mà thôi.”

“thả tôi ra.” Ta hướng đến trên cổ tay của đối phương mà cắn xuống một ngụm.

“A… thật sự, tôi thực sự sẽ không làm cái gì.”

“…” Ta mới không tin. Trong nội tâm không ngừng thuyết phục chính mình, miệng lại càng thêm dùng sức, thẳng đến khi trong miệng của ta có vị rỉ sắt của máu tươi.

“Thật sự, tôi thề, tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, tôi sẽ chúý đến suy nghĩ của cậu, không đối với cậu làm ra cái loại chuyện đồng dạng như lần trước nữa.” Hắn trịnh trọng ngay tại bên tai của ta mà thề.

“tuyệt tuyệt đối sẽ không.”

“Tiểu Kiệt, cậu tin tưởng tôi đi.”

Trong nội tâm ta tuy đã tin hắn, chính là tình cảm của hắn hiện tại ta vẫn không thể tiếp nhận…

“Tôi… đi phòng khách ngủ.”

“Không cần phải đi, nếu như cậu đi phòng khách ngủ, thì tôi cũng sẽđến phòng khách mà ngủ.”

“Cậu…”

Chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy, đây là nhà của ta, vì cái gì ta nhất định phải cùng hắn ngủ một chỗ?

“Tiểu Kiệt, cậu vẫn không tin tôi sao?”Ánh mắt của hắn mang theo khẩn cầu, như là sợ hãi bị cự tuyệt, bên trong tràn ngập đau thương.

Bị hắn dùng loại ánh mắt này nhìn, làm cho ta không thể nào màđộng đậy.

Nhịn không được mà nghĩ, nếu như mình cự tuyệt, hắn có thể hay không cứ như vậy mà khóc lên. Vì vậy ngay tại lúc hắn hỏi ta một lần nữa, ta giống như bịđầu độc, bị ma quỷám màđáp ứng thỉnh cầu của hắn.

Một câu giống như xóa tan hết đám mây đen đang phủ trên đầu của đối phương, khiến cho tâm tình của đối phương chuyển biến tốt lên, liên tục lôi kéo ta đến trên giường, đắp kín chăn, cùng nhau một chỗ mà dựa vào đệm xem tv.

Vì cái gì? Ta lại dễ dàng bịđối phương thuyết phục như thế. Ta không hiểu.

Ta không phải sợ hãi việc ở cùng hắn một chỗ hay sao? Tại hắn đối với ta làm loại chuyện như vậy hay sao.

Chính là hai người chúng ta lại có thể như vậy bình thản mà nằm trên một chiếc giường. Không hề làm một chuyện gì khác, cũng không có nói lời nào, chỉ thuần khiết như vậy mà xem tv. Nghĩ tới đây, ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn một bên mặt của Quân Dật ở bên cạnh, phát hiện hắn không có chúýđến việc ta đang nhìn hắn chăm chú mà vẫn chìm đắm mà xem tv đến vui thích, đột nhiên ta phát hiện mình một chút cũng không hề hiểu hắn.

Hắn gian trá, hắn dối gạt, hắn báđạo, hắn cường thế, hắn ôn nhu, hắn bi thương, người này mới chân chính là hắn. Ta không biết.

Tuy còn có chút bận tâm về việc đối phương còn ở ngay tại bên cạnh mình, nhưng cuối cùng ta vẫn không thể chống đỡ nổi tầng tầng buồn ngủđột kích tới, theo âm nhạc du dương trong tv truyền tới, ta dần dần mà ngủ thiếp đi.

Quân Dật buồn cười khi nhìn thấy đối phương miễn cưỡng chống đỡ thân mình, cùng hắn xem tv lâu như vậy, thật vất vả mới thả lỏng phòng bị trong lòng mà ngủ. Nghĩđến vừa rồi hắn híp mắt, mơ màng mà buồn ngủ, nhiều lần muốn nhắm mắt ngủ, lại bị một tiếng động nhỏ mà bừng tỉnh, dáng vẻ khẩn trương giống như một con mèo nhỏ bị làm cho kinh hãi, thật đáng yêu, làm cho người ta nghĩ muốn hung hăng ôm vào trong ngực mà yêu thương một phen.

Chính là không thểđộng, cũng không dám động, sợ chính mình thật vất vả mới lấy được từ hắn chút ít tín nhiệm, nếu như không kiềm chế, đến lúc đó tất cảđều bị hủy hoại trong chốc lát.

Chưa bao giờ dám tưởng tượng hắn mềm mại nằm ở trong ***g ngực của mình, lại đang nằm chung trên một cái giường lớn.

Cho đến bây giờ mình mới hiểu rõ tất cả, thì ra mọi chuyện trước kia đều do mình làm có chút thái quá, không, phải nói chính mình đã dùng sai phương thức.

Chính mình lúc đó giống như một đứa bé trai ngây thơ, bất kể hậu quả như thế nào, đều muốn bắt nạt người mà mình thích. Chính là mọi chuyện đều không giống như tưởng tượng, lại đem đối phương đẩy ra xa mình hơn, bản thân đã quên đi đối phương chính là người chỉăn mềm không ăn cứng.

Thì ra chỉ cần mình hạ thấp bản thân, giả vờ như yếu đuối, hắn sẽ mềm lòng, một bộ dáng vô tội, hắn sẽ không biết phải làm sao, một bộ dạng đáng thương, sẽ càng làm cho hắn quên mình là ai, sẽ tiến tới màđáp ứng yêu cầu của chính mình.

Chỉ là mình ở phương diện này lại không hề thấu hiểu, hết lần này tới lần khác, ngay ở phương diện tình cảm lại trìđộn. Làm nhiều chuyện khiến cho hắn chán ghét như vậy, sao lại không biết được nếu bản thân  muốn cóđược lòng tốt cùng cảm tình của hắn chỉ cần dùng phương pháp đơn giản như vậy.

Mình luôn đối với những người khác giả vờ cười, giả vờôn nhu, săn sóc, quan tâm, lại chỉ có duy nhất đối với hắn là không hềđối đãi tốt, đối hắn không quan tâm, những việc mình làm quả thật là chuyện không thể tha thứđược.

Mà hết thảy mọi chuyện phải cảm ơn cô gái kia, cái người tự xưng là bạn gái của hắn.

Cô gái kia… căn bản không hề giống như bề ngoài vô hại như vậy, xem cô có thểđối diện với chính mình, mặt không chút biểu tình mà cho một cái tát, tuyệt đối không phải là người dễđối phó. Hết lần này tới lần khác Tiểu Kiệt đều tin tưởng cô, đối với cô mà nhỏ giọng nói chuyện, đối với cô lộ ra khuôn mặt tươi cười. Tựa như chú chim non vừa thoát khỏi vỏ trúng, đối với người đầu tiên đối xử với  hắn ôn nhu thì hắn cũng sẽ bày ra ôn nhu cùng mềm mại đểđối đãi lại.

Cái mà chính mình muốn lấy nhất. Lại hết lần này tới lần khác, đều bị cô gái kia chiếm được.

Nhưng mà…

Hiện tại sẽ không như vậy nữa. Tự bản thân mình biết được điều đó, hơn nữa mình đã nắm được nhược điểm của hắn, chính mình làm sao có thểđơn giản mà buông hắn ra.

Cho nên cô gái kia có nói như thế nào, làm như thế nào, cũng đừng có mơ tưởng cướp đi người kia từ trong tay mình, Tiểu Kiệt là của mình, từ cái ngày đó nhìn thấy hắn, đã biết được hắn mãi mãi là của mình. Cái gì mà bạn gái của hắn, không được chính mình thừa nhận thì tuyệt đối không có khả năng đó xảy ra.

Cho nên cũng không màng đến lần trước đối với Tiểu Kiệt làm ra cái sự tình kia, làm cho hắn phản cảm, nhiều hơn nữa là chán ghét, mình cũng nhất định sẽ không buông tha. Không thích thì thế nào, mình cũng sẽđem hắn biến thành yêu mến, cho dù hấp dẫn hoặc sử dụng những thủđoạn hèn hạ, mình cũng tuyệt đối làm được.

Huống chi… chính mình nhìn ra.

Hắn… thật ra cũng yêu mến chính mình, phản ứng của thân thể không thể nào mà lừa gạt người được, huống hồ bản thân mình luôn một mực quan sát hắn.

Trốn không thoát, hắn vĩnh viễn chỉ có thểở bên cạnh mình.

Nghĩ đến mấy ngày hôm trước, mình còn không thể tìm ra hắn, không biết hắn đang ở nơi nào, hiện tại chẳng phải hắn cũng có thể chịu đựng được việc cùng mình ở chung một chỗ.

Hiện tại chỉ là như vậy, chỉ cần nhìn thấy hắn như vậy thìđã cảm thấy đây là một loại chuyện vô cùng hạnh phúc.

Hạnh phúc đến cũng làm bản thân không thể kiềm nén được dục vọng đang dâng trào trong nội tâm, nghĩ muốn chạm vào hắn, muốn hôn hắn, muốn dung nhập trong cơ thể hắn.

Ngày đó, bất luận người này có cầu xin tha thứ như thế nào, khóc nhiều như thế nào, mình cũng đã dựđoán được hắn sẽ như vậy, nghĩđến, tâm liền đau đớn. Nghĩđến hắn lại đáp ứng để cô gái kia làm bạn gái hắn, đố kỵ trong lòng làm cho chính mình phát giận. Trong ***g ngực như có mãnh thú kêu gào, trong đầu luôn xuất hiện một cái suy nghĩ, phải phá nát hai người kia, phải giữ lấy hắn, không đểýđến ý nguyện của hắn mà dùng mọi cách chiếm lấy hắn.

Khi đó, cái cảm giác mình còn lưu lại bên trong cơ thể người kia, chỉ cần tưởng tượng thôi mà thân thể mình đã sưng trướng đến muốn nổ tung. Trên đời này, không… có bất cứ người nào, không có bất luận cái gì có thể thay thế sự hiện hữu của hắn, hắn là duy nhất.

Nghĩ vùi sâu vào trong cơ thể của hắn, hắn cho mình cái cảm giác ôn hòa, thoải mái, làm cho người ta lưu luyến rời đi. Khống chế không nổi ý nghĩ muốn nhìn hắn nằm dưới thân mình mà rên rỉ, hét lên, muốn cho hắn vì mình màđiên cuồng.

Cho nên ngày đó dù cho hắn có ngất đi, chính mình cũng không nỡ mà rời đi khỏi thân thể của hắn, hung ác muốn đem hắn tiến nhập vào tận trong xương cốt. Lôi kéo hắn không ngừng biến hóa vị trí, tư thế, thật sâu, thật sâu mà vùi vào bên trong cơ thể hắn, lại thủy chung vẫn cảm thấy không đủ.

Không đủ, đối với hắn chính là vĩnh viễn vẫn không đủ.

Khi đó hắn cũng như hiện tại, cho dù trong lúc vô thức tình cảm cũng không có giảm xuống, hay là nói đối với những đụng chạm của mình có phản ứng. Cứ như vậy từ một cái vuốt ve nhỏ của mình liền phát ra tiếng rên rỉđộng lòng người, lúc chính mình ác ý rời đi thân thể của hắn, thì hắn không tự giác mà dựa vào.

Dưới bàn tay thô ráp là cảm xúc rất thực, mặc dù không giống như phụ nữ có làn da bóng loáng, mềm mại, lại có thể làm cho chính mình phát ra dục niệm mãnh liệt, mỗi một tấc mỗi một chỗ, mình cũng nhịn không được mà muốn hạ xuống nơi đó những dấu hiệu của bản thân.

Những dấu hiệu lần trước ở phía trên vẫn chưa tiêu tán mất, vẫn còn lưu lại…

Cúi đầu xuống liếm mút thỏa thích, lại dọc theo một đường, mỗi chỗđều lưu lại dấu hôn, đây là dấu hiệu chỉ thuộc về chính mình, dấu hiệu của chiếm hữu.

Tuy đã đáp ứng hắn là hôm nay sẽ không động tay động chân, nhưng nếu chỉ là hôn hôn vài cái, hẳn là không có vấn đề gìđi.

Chính mình thật là gian trá. Nhưng mình vốn là người như vậy. Nhịn xuống dục vọng, bây giờ cũng đã là cực hạn của hắn, nửa người dưới đau đớn như sắp nổ tung, cuồng bạo mà suy nghĩ muốn tiến thêm một bước, loại yêu cầu nhỏ như vậy, mình như thế nào lại không thể thực hiện được, không thể biến thành tiểu nhân mà cái gì cũng đều tước đoạt.

Chỉ cần hắn thông suốt sớm một chút, đừng làm cho chính mình phải nhẫn nhịn quá lâu, bản thân của mình cũng không cóđủ tự tin có năng lực làm Liễu Hạ Huệ, chỉ suốt ngày ở trong cái tình trạng có thể nhìn mà không thểăn.

Nhìn trên người hắn đãđầy các dấu hôn, hy vọng hắn sau khi tỉnh lại sẽ không phát hiện ra nó mới tốt. Mặc dù mình cũng yêu mến bộ dáng tức giận đáng yêu của hắn đối với chính mình. Nhưng mà nếu hắn biết rõ trong lòng mình có những loại suy nghĩ này, nói không chừng sẽ rất tức giận, dù sao điều hắn quan tâm nhất chính là hình tượng của mình không phải vậy sao?

Lại không ngừng ở trên môi đối phương hôn trộm vài cái. Cười khổ, định lực của mình ở trước mặt người này về sau sẽ vĩnh viễn bạc nhược, yếu kém, trải qua khảo nghiệm mà không thể nào dậy nỗi, xem ra hôm nay chỉ có thểđi tắm nước lạnh mà thôi, trời lạnh như vậy không biết có bị cảm mạo hay không.

Giúp đối phương sửa lại góc chăn, cưng chiều nhìn hắn đang ở trên tay của mình mà cọ cọ, trong nội tâm không khỏi do dự có nên chuyển qua phòng khách ngủ hay không.

Từ ngày đó, Quân Dật luôn ở nhà của ta, ở lại vài ngày hắn đều một mực quấn quýt lấy ta, làm ta không thể không thấy hắn phiền.

Hôm nay ta vừa mới bước ra cửa, đã bị Quân Dật kéo cánh tay lại. “Cậu muốn đi đâu?”

“Có việc.” không muốn nói với hắn là ta đã hứa đi cùng Trầm Tiểu Doanh, ta trực tiếp nói hai câu rồi đuổi hắn đi.

“chuyện gì?” chính làđối phương vẫn kiên nhẫn mà tiếp tục hỏi.

“Chuyện gì cũng không có liên quan đến cậu?” Ta lớn tiếng nói ra.

Đối phương một bộ dạng bị ta dọa, trong mắt tràn đầy sợ hãi, lại như bi thương mà cúi đầu xuống, ảm đạm nói: “Tôi biết rồi, Tiểu Kiệt cậu đi đi, tôi sẽ không hỏi lại nữa đâu.” Tuy là nói như vậy, nhưng mà tay hắn vẫn một mực nắm lấy ống tay áo của ta.

Ta nhịn không được ngay tại đó mà oán than.

Lại nữa rồi, lại nữa rồi.

Ta không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra làm cho Quân Dật biến thành như vậy. Kể từ sau ngày đó, hắn liền biến thành như vậy.

Đang nói chuyện rất tốt, hắn lại giống như con chó nhỏ bị thương mà quấn chặt lấy ta, rống lớn một cái, hắn hai mắt khẽđảo, vô tội mà nhìn mình, lại hung ác một chút, hai mắt hắn lại hồng lên, một bộ dáng nhưđứa trẻ chịu ngược đãi màđau khổ, làm cho ta có cảm giác chính mình không biết lý lẽ làm chuyện hại người.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn rõ ràng là một con lang biến thành tiểu bạch thỏ.

Chính mình căn bản không thểứng phó với hắn trong bộ dáng như vậy.

Ta thà rằng hắn giống như trước kia, đồng dạng âm hiểm, dối trá, như vậy đến lúc đó ta có thể dùng vũ lực có thểđẩy hắn ra. Chứ cứ như bây giờ, đánh cũng không thểđánh, mắng cũng không thể mắng, chỉ biết nhìn hắn mà nín thở.

Mà ngay đúng lúc này, dì Quân đi tìm Quân Dật, ta nhanh chóng thúc giục hắn nhanh chóng đi về, sau đó thừa lúc hắn xoay người, lòng bàn chân nhưđược bôi mỡ mà nhanh chóng chạy đi mất.

Đến sớm hơn thời gian hẹn 5 phút, từ phía xa đã nhìn thấy Trầm Tiểu Doanh đứng ở nơi đó. Vừa định tiến lên chỗ cô, cũng cách khoảng 1 mét thì dừng lại.

Có hai nam sinh so với ta nhanh hơn một bước, chỉ thấy một nam sinh bị một nam sinh khác kéo đi lên phía trước, đứng ở trước mặt Trầm Tiểu Doanh, sau đó khuôn mặt đỏửng màấp úng đối với Trầm Tiểu Doanh nói gìđó, nhìn thấy Trầm Tiểu Doanh mĩm cười lắc đầu, sau lại giống như vội vàng muốn giải thích cái gìđó.

Ta có chút hưng phấn khi nhìn thấy một màn này, thì ra là đến làm quen. Không thể tưởng được Trầm Tiểu Doanh lại có mị lực lớn như vậy, nhưng màđối với người khác mà nói cũng xem như là một vị mỹ nữ.

Ta thầm nghĩ như vậy, mà Trầm Tiểu Doanh như là cảm nhận được ánh mắt của ta, lập tức ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy ta, liền lộ ra một khuôn mặt tươi cười dịu dàng, làm cho vài tên nam sinh đứng bên cạnh cô có chút ngẩn ngơ.

Vì vậy ta bước nhanh đi đến trước mặt của cô.

“Đường Thể Kiệt, anh rốt cuộc cũng đã tới.” Cô nói, tiến lên ôm lấy cánh tay của ta, sau đóđối với hai nam sinh đứng bên cạnh mà nói: “Thật ngại quá, tôi không thể cùng cậu đi xem phim được, đây là bạn trai của tôi.”

Ta nhìn nhìn cánh tay của côđang ôm lấy cánh tay của ta, lập tức hiểu rõ, quay đầu đối với hai người kia không lạnh không nhạt mà nói: “Mấy người tìm bạn gái của tôi có chuyện gì không?”

Hai nam sinh kia xem ra là không có ngờ tới việc đột nhiên ởđâu lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, thấy ta bộ dáng hung thần ác sát, nói liên tục hai tiếng không có việc gì sau đóđen mặt mà bỏ chạy.

Nhìn theo bóng lưng của hai người kia, ta cười nhạo một tiếng: “Hừ, nhát gan như vậy mà cũng đi chọc ghẹo con gái?” Quay đầu lại đã thấy Trầm Tiểu Doanh chau mày, nâng đôi mi thanh tú mà nhìn ta chằm chằm. Vì vậy ta thu liễm, cười nói: “Làm sao vậy?”

Vì cái gì mà nhìn ta như vậy, giống như ta đã làm ra chuyện gì sai trái ấy. Ta sờ lên đầu, khó hiểu.

Nhưng đối phương lập tức phản ứng lại, như không có việc gì mà cười nói như bình thường: “Không có gì”

“A? a, chúng ta lát nữa thìđi nơi nào?”

“Khu vui chơi, được không?”

Ta ngốc trệ vài giây, Chơi… khu trò chơi? Loại địa phương này…

Chính là  nhìn thấy ánh mắt chờđợi của đối phương, ta chỉ có thể nuốt xuống lời phản đối, nói: “A, được, chúng ta đi thôi.”

Đi suốt nữa canh giờ, rốt cuộc cũng đã đến nơi.

Ta đứng ở cửa khu vui chơi, ngẩng đầu nhìn cái bảng hiệu to tướng ở trên cao, màu sắc thật rực rỡ dán vài cái chữ  lớn “Khu vui chơi Tây Thành”. Lại nhìn xung quanh, khắp nơi đều có vài nhóm người đang hối hả. Thêm thời tiết hôm nay khá tốt, càng có nhiều người lớn dẫn theo con mình ra bên ngoài chơi, bên tai tràn ngập tiếng trẻ em vì hưng phấn mà hét chói tai.

Nhịn không được mà thở dài một cái, cùng Trầm Tiểu Doanh sóng vai đi vào khu vui chơi, lại phát hiện bản thân lâm vào hoàn cảnh không thể làm gì.

Cảm thấy chính mình dường như bước vào thế giới nước nhỏ bé. Chưa bao giờ như ngày hôm nay, ta cảm thấy bản thân giống nhưđang đứng ở trên mặt biển cao. Nhanh tay lẹ mắt vịn vào một cái lan can, lại có một tiểu quỷđụng phải chân của ta, vừa muốn đứng dậy lại bị một cái tiểu quỷ chạy loạn lấy máy quạt gióđâm chọt vào con mắt. Mẹ kiếp, ta đây là làm nên cái nghiệt gì.

Nhìn Trầm Tiểu Doanh bên cạnh lộ ra biểu tình nhưđứa nhỏ non nớt, ta cũng chỉ có thểđè xuống cảm giác không được tự nhiên đang chạy khắp thân thể, cùng cô hưởng thụ các loại biểu diễn “Kích thích mới lạ”. Hai người chúng ta đều là thanh niên lớn hơn 20 tuổi cứ như vậy xen lẫn trong đám tiểu hài tử bên người, thuyền đụng, quả táo xoay tròn, nhảy ngựa, thuyền hải tặc, có thể chơi cái gì chúng ta đều chơi cái đó.

Trên đường đi khiến cho ta mệt mỏi vô cùng, ta cùng cô, hai người ngồi ở ghế dài mà nghỉ ngơi. Ta để cho cô chờ mình, đứng dậy đi mua một ít thức ăn cùng thức uống gìđó. Trong thời gian mua trà sữa thì ta nhận được điện thoại của Quân Dật.

“Tiểu Kiệt, cậu đang ởđâu?”

“Khu vui chơi Tây Thành, làm gì…”

“Đô…”

Còn chưa dứt lời đã bịđối phương ngắt điện thoại. ta trừng mắt nhìn điện thoại nữa ngày, hạ thấp thanh âm chửi rủa, sau đó cầm thức ăn cùng trà sữa trở về chỗ ngồi bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.