CHƯƠNG 7
Xem ra mẹđãđi làm rồi, trong phòng thực im lặng.
Ta nhàm chán mở ti vi, cầm điều khiển chuyển hết từ kênh này sang kênh khác, rất nhanh lại tắt đi hình ảnh, ta nhìn ti vi cứ như cưỡi ngựa xem hoa. Đã lâu rồi chưa có xem, nghĩđến khi còn béôm ti vi mà lớn lên, lần này lịch sử sẽ không tiếp diễn nữa.
“Leng keng”. Có người nhấn chuông cửa. Ta đứng dậy đi tới cửa, cũng không nhìn xem là ai, trực tiếp mở.
“Cậu…con mẹ nó cậu tới làm gì?”. Nhìn thấy người tới, ta lớn tiếng chất vấn, liếc thấy phản ứng của hắn không được tự nhiên.
Người tới dùng ánh mắt đen đầy u ám nhìn chằm chằm vào ta chừng vài giây, nói: “Cũng không có chuyện gì, chính là nghĩđến cám ơn cậu đêm qua đãđưa tôi về nhà”.
Ta cứng đờ, chẳng lẽ hắn nhớ? có nên hỏi không: “Biết rồi, nếu không còn chuyện gì thì có thể biến”. Không hỏi hắn chuyện ngày hôm qua, ta trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Đang định đóng cửa, lại bị một tay của hắn đỡ lấy, ta vì vậy mà quát: “Con mẹ nó cậu còn có chuyện gì?”.
“Mẹ cậu sáng nay gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi phải cùng cậu ra ngoài mua mấy bộ quần áo, nói là quần áo của cậu cóđiểm…nhìn không ra con người, không thể mặc”.
“Không cần, tôi đối với quần áo của mình rất là hài lòng”. Ta thuận thế lại chuẩn bịđóng cửa. Chết tiệt, lần thứ hai lại bị cản lại.
Mà hành động kia của ta cứ như là một trò giải trí của hắn, khóe môi nhếch lên nói: “Nhưng mà mẹ cậu nói, nếu như hôm nay không mua quần áo nào cho vừa mắt, đứng đắn, thì về nhà cứ chuẩn bị một tấm chăn đơn, bởi vì dìđãđem toàn bộ quần áo của cậu đóng gói quyên tặng người nghèo trong khu này rồi”.
Ta nhịn không được đỡ trán mà thở dài một cái, mẹ, người như thế nào có thể làm như vậy, có cần phải tỏ ra gà mẹ như vậy hay không.
Y phục của ta có chỗ nào nhận không ra người chứ, vừa tiện nghi lại giá rẻ, cũng không phải là tham gia tiệc tùng gì, mặc đứng đắn như vậy cho ai xem.
Còn có, ta mua quần áo tại sao phải gọi tên tiểu tử họ Quân này theo giúp ta mua chứ.
Đối phương như nhìn ra nghi ngờ của ta, lại nói: “Mẹ cậu đối với khiếu thẩm mỹ về quần áo của cậu không dám gật bừa, cho nên mới bảo tôi đi theo”.
Con mẹ nó, tại sao cái gì cũng đều nói hết cho hắn như vậy chứ, ta còn có thể làm sao, lại không thể chỉ quấn một tấm chăn đơn? Mẹ gần đây nói được thì làm được. Căm tức nhìn đối phương khoảng mười mấy giây, sau đó tâm không cam lòng không nguyện cũng phải cầm lên cái chìa khóa mà đóng cửa lại, cùng Quân Dật đi ra ngoài cùng hắn bước lên “hành trình mua quần áo”.
Nghẹn họng trân trối nhìn tòa building trước mắt. Trong thời đại Thương Thành, biểu tượng hết thảy xa xỉ phồn hoa chính làở Thương Thành. Nhiều nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới đều có thể tìm được ở trong này, nhưng cũng đồng nghĩa với việc nếu như ngươi không có nhiều tiền mặt, thì cũng không nên mơ tưởng bước vào bên trong.
Nhưng cái này cũng không phải trọng điểm, quan trọng nhất là, nơi đây không phải là loại địa phương mà người như ta có thể vào.
“Cậu điên rồi sao? Có biết đây là nơi nào hay không?”. Ta căm tức nhìn cái tên trước mắt vẫn không có biểu tình nào.
“Biết rõ”.
“Vậy cậu có biết đồđạc bên trong chỉ cần tùy tiện lấy một cái cũng có giáđến một năm tiền phí sinh hoạt hay không?”
“Không có khoa trương như vậy đâu, chúng ta cứ bình thường mà vào thôi, hơn nữa mẹ cậu cũng đưa cho tôi tiền.”
Mẹ kiếp, không phải là tiền của hắn nên hắn mới không quan tâm. Ta cũng không muốn từ nay về sau mẹ ta và ta chỉ cóăn cháo với đồ chua. Hắn muốn điên cũng đừng có kéo theo ta, ta dưới chân vừa chuyển đang muốn bỏđi. Ai ngờđối phương như nhìn thấu ý nghĩ của ta, một phen túm lấy cổáo ta, cứ như vậy dắt ta vào cửa chính của tòa nhà.
Ta đối với sàn nhà cẩm thạch dưới chân có thể chiếu ra bóng dáng của mình mà sợđến phát run. Hết thảy đối với ta, bất luận về tướng mạo hay trang phục đối với cảnh vật xung quanh quả thật là rất không thích hợp với nhau, làm cho ta có cảm giác không chân thực. Nếu không bị Quân Dật kéo vào, thì nhất định cảđời này mình cũng không bao giờ bước vào nơi này.
Mà người trước mắt lại bình tĩnh thong dong, cử chỉưu nhã giống như hoàng tử trong truyện cổ tích ngày xưa, làm cho người ta có loại ảo giác, hắn vốn luôn sống trong cuộc sống như vậy.
Phi, cái gì mà cổ tích ngày xưa chứ, cái gì mà hoàng tử chứ, chính mình khi nào thì lại trở nên chán ghét như vậy, chắc chắn là do xem phim Hàn Quốc quá nhiều? Hơn nữa hắn ở chỗ nào thì giống hoàng tử, ảo giác, đây chính làảo giác.
Bỏ qua những ánh mắt khác thường xung quanh, phát hiện mình gần đây thường xuyên làm loại sự tình này. Cúi đầu thoáng đánh giá trang phục chính mình, thực sự quái như vậy? Sẽ không, rất bình thường mà, một thân quần áo thể thao, một đôi giày chơi bóng. Đại bộ phận nam thanh niên đều không phải ăn mặc như vậy? Ta cảm thấy thật nghi hoặc.
Đi theo Quân Dật tiến vào một cửa hàng, cũng không biết trong tiệm đó bán gì, không có biện pháp, ta trời sinh đối với tiếng nước ngoài không có khái niệm gì hết.
Trong tiệm nữ nhân viên bán hàng vừa thấy có khách tiến vào cửa, liền cúi đầu đón chào, khi thấy Quân Dật, liền nhìn đến không chớp mắt.
Hừ, lại là vì cái bộ dạng đẹp mã của hắn.
“Hừ!” ta qua loa tạo ra một cái âm thanh, đơn giản đem người bán hàng kia lôi trở lại cuộc sống thực. Chỉ thấy nàng đỏ hồng cả mặt, một lần nữa lấy lại nghiệp vụđưa ra khuôn mặt tươi cười hướng đến ta, sau đó- lại một lần nữa ngây dại.
Hừ, bị bộ dáng “Phong tư trác tuyệt” của đại gia ta làm cho sợ hãi, đứa nhỏđáng thương.
Quân Dật ho nhẹ một tiếng, tựa hồ có chút bất mãn với thái độ phục vụ của đối phương, nhíu nhíu mày.
Người bán hàng lấy lại cảm giác, lại hận không thể co lại hai cái bàn tay của chính mình, sửa sang lại biểu tình cứng ngắc trên mặt, lại quay sang cười hỏi: “Quý khách, cần mua gì?”.
Một tay kéo ta đến trước người, Quân Dật lạnh lùng nói: “Tìm vài bộ quần áo thích hợp với cậu ấy”.
Năm phút đồng hồ sau.
Nhìn trước mắt một đống quần áo với nhiều màu sắc khác nhau, ta đau cảđầu. Những bộ quần áo này cũng không có thích hợp với chính mình được không, màu sắc tươi sáng như vậy, làm sao mà mặc đi ra ngoài?
Một đôi tay thon dài từ bên trong lấy ra một kiện áo khoác nhung màu đỏ tươi, một kiện áo màu xanh biếc có dệt kim tuyến, cộng thêm một cái quần jean treo đầy trang sức thật dày nặng ném tới cho ta, ánh mắt nghiêng nghiêng qua hướng phòng thử quần áo. Ý bảo ta đi thử quần áo.
Không phải chứ, màu sắc đỏ tươi như vậy, cái này không làm cho người ta ngại sao, chớ nói chi là những đồ trang sức đến đáng sợ kia. Ta trừng mắt nhìn quần áo trên tay, tiểu tử này không phải là muốn đùa giỡn ta đi.
Quân Dật trưng ra một bộ mặt gian xảo mà nhìn ta, không để cho ta cự tuyệt lại, hắn tiến lên một bước cưỡng chếđem ta đẩy mạnh vào phòng thay quần áo.
Ta ở bên trong mất đến mười phút mới cương quyết mở cửa ra.
“Xì”. Người bán hàng vừa nhìn thấy cách ăn mặc của ta, nhất thời buồn cười mà cười ra một tiếng.
Ta sắc mặt không tốt trừng mắt nhìn Quân Dật, tiểu tử này dám đem ta làm trò cười, nếu không phải hiện tại đang ở loại địa phương này, ta tuyệt đối xông lên trước tìm hắn liều mạng.
Tính ra tiểu tử kia rất thức thời, chỉ là như cóđiều suy nghĩđối với ta nhìn chung quanh một vòng. Đem áo khoác dã ngoại vốn đang mở rộng kéo lên, lại kéo vạt áo lộ ra bên ngoài, tiếp đó lại giống như không thích hợp mà một lần nữa kéo ra, sờ vào bên trong đem quần kéo lên trên eo. Sau đó từđầu tới chân đem ta nhìn qua mấy lần nữa, cuối cùng lắc đầu, tỏ vẻ không hợp cách.
Làm cho ta quả thật muốn một quyền đánh vào sau gáy hắn.
Xoạt xoạt lại là mấy bộ y phục bay tới, nếu như vừa rồi quần áo có vẻ quá khoa trương, hiện tại tuyệt đối chính là rất kiêu ngạo, một thân đen, áo sơ mi màu đen, áo khoác màu đen, quần tây màu đen, mẹ kiếp, còn kém không có phối hợp thêm cái mắt kính màu đen nữa, tiểu tử này cho ta làđại ca xã hội đen sao?
Để cho hả giận, ta níu chặt lấy áo khoác cùng tây trang trong tay, quả thật muốn một tay màđem xé nát, nghĩ lại đến tấm chăn đơn, đành nhận mệnh đi thay đổi một lần nữa.
Lúc đi ra lại tự nhiên cấp cho người bán hàng thêm một lần hài hước cười thành tiếng.
Kế tiếp quần áo phối hợp càng ngày càng thái quá, càng ngày càng nhiều màu sáng chói, ta triệt để nghi vấn có phải sự tin tưởng của mẹ ta có vấn đề?
Không phù hợp, đổi, không hợp, đổi, tới lui xoay chuyển ta đến cháng váng đầu óc. Cũng không biết có phải Quân Dật là cốý, mỗi lần thay đổi quần áo đi ra, luôn lấy một bộ dáng chăm chú suy tư, giống như vô tình ở ngực ta đụng, trên lưng, trên mông cứ sờ qua sờ lại. Trong não ta nghĩ hô to một tiếng quấy nhiễu ***.
Cuối cùng khi ta từ phòng thửáo đi ra lại bị nói không thích hợp, “phựt” , dây thần kinh trong đầu ta bị chặt đứt. Ta cởi cái áo khoác màu hồng trên người ra ném xuống đất, cũng không đểý tới người bán hàng đau lòng mà nhanh chóng gọi lại.
Lão tử ta mặc kệ, muốn lão tử chịu mấy cái trò tra tấn này, thà rằng quấn một tấm chăn đơn còn hơn.
Vậy mà…vậy mà…vậy mà tên tiểu tử kia lại…nở nụ cười?
Thoáng cái sáng tỏ, tiểu tử này làđang đùa giỡn ta, đem ta thành con khỉ mà trêu chọc. Ta nổi giận gầm lên một tiếng rồi vọt tới, mặc kệ cái địa điểm gì, cái gì quần áo rách nát, cái gì chăn đơn, con mẹ nó, lão tửđều không thèm đểý tới nữa. Trong mắt chỉ còn lại cái nụ cười của tên tiểu tử kia.
Hai tay ta đơn giản bị chế trụ, giữ chặt lại ở sau lưng, cả người bị dắt đến nhét vào trong phòng thay quần áo nhỏ hẹp, lại bịđặt tại trên tường. Chỉ thấy Quân Dật vươn tay đem cửa đóng lại, lại nở một nụ cười tà tiến đến bên tai phải của ta, nhẹ nhàng mà thở ra, nói: “Tiểu Kiệt!Đây là trừng phạt cho việc tối hôm qua cậu dám đem tôi một mình ném ở ven đường.”
Hắn nhớ rõ, nhớ rõ chuyện phát sinh đêm qua.
Nói cách khác hôm nay là hắn cốý? Căn bản hắn không có uống rượu, cốýđem ta biến thành nữ sinh màđùa giỡn, cốý làm bộ muốn hôn ta?
Còn có một câu “Tiểu Kiệt” kia, cũng không phải như ta nghĩ là danh tự của cô gái nào đó, mà làđối với ta gọi? con mẹ nó, ta khi nào thì cùng hắn quan hệ quen thuộc đến mức có thể gọi tên ta một cách thân mật như vậy?
Ta cùng hắn, con mẹ nó, không phải từ xưa đến nay luôn là kẻđịch sao?
Tất cả những nghi vấn tại trong đầu ta mà xoay vòng, mà từ xưa đến giờđầu ta cũng không phải nhanh nhạy gì, giờ lại càng loạn thành một đoàn.
“Tiểu Kiệt thân ái, bộ dáng cậu mở miệng như vậy, rất dễ làm cho tôi xúc động nha”. Quân Dật tại một bên tai của ta mà nói nhỏ, sau đó còn vô sỉđem tay dùng sức giữ thắt lưng ta, lại đi xuống mông mà khiêu khích.
Một câu đều không nói được. Chọc giận đến toàn thân phát run.
Làm thịt hắn, ta hôm nay nhất định phải làm thịt hắn. Con mắt một hồi trừng lớn, ta tin biểu tình hiện tại của ta nhất định rất dữ tợn.
Cho dù tiếng đập cửa bên ngoài ầm ầm vang lên, người bán hàng ở bên ngoài không ngừng gọi “Quý khách, quý khách”, ta cũng chúý không được, như là hoàn toàn không nghe thấy. Cho dù ngày mai sẽ bị tố cáo cốý giết người cũng không có gì, tại trong lúc này đầu của ta chỉ còn lại ý nghĩ phải làm thịt tên tiểu tử này.
Cùng lắm thìđến lúc đóđem toàn bộ mạng ta tới chỗ Dì Quân tạ tội.
Sau đó…hết thảy phảng kháng đột nhiên bịđình chỉ, ta không dám tin nhìn người trước mắt.
Quân Dật vẻ mặt cười khổ: “Không phải đã nói tôi rất dễ xúc động sao, cậu cứ như vậy nhích tới nhích lui…”
Kề sát phía dưới đang có gìđó thô cứng đang đẩy lấy ta.
Là đàn ông thì ai cũng biết đó là cái gì. Làm ta khiếp sợ không phải việc hắn có phản ứng, loại sự tình này làđàn ông đều sẽ có. Mà là hắn lại có phản ứng đối với ta, đối với một nam sinh như ta có phản ứng?
Một cửđộng nhỏ cũng không dám. Loại tình huống này chỉ cần vôý một cái là rất dễ dàng làm bùng nổ.
Kinh ngạc, sợ hãi, chán ghét, những từ này cũng không đủđể hình dung tâm tình hiện tại của ta. Thân thể thoáng cái lạnh ngắt, tâm tình phức tạp giống như bị rơi vào giữa không trung, tìm không thấy một điểm dừng.
Quân Dật còn không có buông ta ra, vẫn duy trì trói buộc ta, bất quá dù cho hiện tại hắn thả ta ra, cũng nhất định sẽ phát hiện được thân thể ta sớm đã khuất phục cũng không nghe được mệnh lệnh từ não bộ nữa, căn bản là không nhúc nhích được.
“Chờ một chút…đợi thêm một lát…chúng ta sẽđi ra”. Thanh âm có vẻ rầu rĩ cùng chút áp lực vang lên tại trên đầu của ta.
Ra khỏi cửa tiệm. Ta một mực ngoan ngoãn bị Quân Dật lôi kéo, không cóđểý xem hắn mua cho ta cái quần áo gì, tự nhiên cũng không có thấy rõđược giá cả trên quần áo làm ta líu lưỡi. Cứ như vậy một đường đần độn trở về nhà.