Nguyên soái tiên sinh vẫn chưa cởi quân phục.
Trong hình là một người mặc một thân quân phục đen kịt nghiêm túc, cơ thể buông lỏng dựa vào ghế salon đơn màu vàng ấm áp, mắt khẽ rũ xuống nhìn chú mèo ở trên đùi, tay mềm nhẹ xoa xoa cái bụng lộ ra của vật nhỏ, nhóc con duỗi một chân về phía anh, giống như muốn quào một cái huy chương trên ngực anh.
Ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, dù cho thần sắc trên mặt người quân nhân lạnh lẽo, cứng rắn, xa cách, nhưng vẫn bị một phòng ánh sáng ấm áp dát lên một vầng sáng mềm mại.
Sáng và tối, lạnh và ấm.
Hoà lại như một tác phẩm hội hoạ mỹ diệu, tuyệt luân.
Quần chúng ăn dưa đang hô bạn gọi bè cùng nhau vây xem nhất thời đều nín thở ngưng thần.
Một giây sau đó, hình ảnh tối đen.
Oh ———— woa!!!!!
Tự nhiên tắt đi!!!
Khán giả khổ sở đập bàn, nội tâm cảm thấy hỏng mất.
Quá đẹp!
Quá đẹp luôn!!
Mấy trăm gần nghìn triệu nhân dân quần chúng trên mười tám tinh hệ lớn của Đế quốc Sintes, xưa nay chưa có ai từng đem hai từ “Nguyên soái Quý Tu Quân” và “Đẹp” gắn liền với nhau.
Quý Tu Quân rất ít khi xuất hiện trước mặt truyền thông, anh thường ở trên chiến trường và ở trong quân soanh, mấy bức ảnh cơ giáp mang tên Ngân Nhận của anh xuất hiện ở trên mạng còn nhiều hơn so với bản thân anh.
Mà trong mấy lần xuất hiện hiếm hoi của anh, nếu không phải anh từ mới từ chiến trường trở về thì cũng là đang trên đường đi ra chiến trường.
Vào lúc ấy, mỗi dây thần kinh, mỗi tế bào từ trên xuống dưới trên người anh, đều đang căng thẳng, cơ hồ không có một phóng viên nào có thể kiên trì đối mặt với trạng thái như thế của anh quá ba phút.
Khen ngợi đối với vị Nguyên soái tuổi trẻ đã đầy rẫy chiến công này, đa phần thường kèm theo các loại từ như là “Lưỡi đao sắc bén”, “Chiến Thần”, “Thiết huyết” và “Mũi nhọn của quốc gia”.
Các phóng viên đã từng đối mặt trực tiếp với nguyên soái, nếu trạng thái tâm lý yếu một chút, thì cũng không thể đối mặt với vị tướng lĩnh lớn lên ở chiến trường, còn được hình dung là máu lạnh ương ngạnh, hung hãn.
Những từ ngữ liên quan đến “Đẹp”, là những từ không thể dính lên người Nguyên soái.
Nhưng sau khi trải qua hình ảnh vừa nãy, mọi người phảng phất hiểu được thế nào là vẻ đẹp sắt thép trong nháy mắt.
Sự thưởng thức đối với hình ảnh mỹ lệ bị đánh gãy, cùng với tiếc nuối là sự cuồng liệt nhiệt tình sáng tác! (của quần chúng ăn dưa)
Trong thời đại vũ trụ mênh mông, tài nguyên sung túc, phạm vi sinh tồn rộng lớn, ngoại trừ khu vực chiến loạn ra, thì đa số bộ phận con người có độ thoả mãn đối với nhu cầu vật chất cực kỳ cao.
Lúc sự thoả mãn về nhu cầu vật chất đạt đến đỉnh cao, con người trở nên coi trọng tinh thần giải trí và giá trị theo đuổi của bản thân.
Đây là một niên đại ngành giải trí và ngành nghệ thuật xuất hiện lớp lớp thiên tài và ngôi sao sáng giá.
Nguyên soái Đế quốc sùng kính và sinh vật Địa Cầu cổ trong mơ, chủ đề như vậy làm một đám nghệ thuật gia sống chết theo đuổi giấc mơ và yêu thích mừng rỡ như điên.
Mà một người một mèo không có chút cảm giác nào đối với việc khơi dậy một làn sóng cuồng nhiệt, còn đang ở trong phòng khách nhìn nhau.
“Tại tôi quên mất.” Quý Tu Quân thừa nhận sai lầm trước tiên.
Anh không chỉ quên mất Việt An không biết sử dụng quang não, còn quên mất chuyện Việt An không hiểu văn tự của thời đại này.
Dù sao việc giao lưu giữa anh và Việt An, trên thực tế cũng không có trở ngại gì quá lớn.
Việt An nhìn thấy hình ảnh kia thì cũng hiểu được ít nhiều.
Cậu lật bụng nhỏ lên, bốn cái chân nhỏ ôm lấy tay nguyên soái tiên sinh, định cọ cọ an ủi: “Miao…”,
Quý Tu Quân thuận thế gãi gãi cằm của câu, nhặt máy thu hình rơi trên mặt đất lên, sau đó mở cái trang livestream ở trên vòng tay.
Nói đến việc này thì chắc không có ai tin, tài khoản tư nhân này của Nguyên soái đã đăng ký mấy thập niên, fans hơn một nghìn triệu, nội dung cũng chỉ có mấy chục bài post.
Kéo kéo xuống, toàn một màu tin chiến thắng chiến dịch ở tinh hệ xxx hay một tinh cầu xxx khác.
Bởi vì ít khi sử dụng, mới có thể xếp ở cuối quang não.
Cũng không nghĩ đến việc bị Việt An đang lần lượt chọt mở từng cái, trong lúc vô tình mở livestream.
Quý Tu Quân nhìn trang chính của mình, nhìn hệ thống vừa tự động gửi đến, video livestream chỉ có bốn phút.
Mà cái video này đã phá huỷ đội hình hoàn mỹ trong dĩ vãng của anh, có điều nội dung dữ liệu liên quan lại tăng lên rất tốt (?).
Mà tất cả tinh võng đều sử dụng mạng xã hội Tấn Giang – trang mạng được dùng rộng rãi nhất.
Nói là mạng xã hội nhưng trên thực tế nó lại bao quát một phạm vi cực lớn, bao gồm các nghề có liên quan đến bản quyền trí tuệ, trang mạng phục vụ từ tuyên bố, đăng truyện, mở rộng đến bảo vệ bản quyền và cung cấp một dịch vụ trọn gói.
Trong đó bao quát hình ảnh, âm thanh, văn tự, học thuật, đồ hoạ, tất cả mọi mặt, là một trang mạng tổng hợp tương đối thịnh vượng.
Hình thức livestream ở trên trang mạng này cũng không hiếm thấy, thậm chí là bình thường.
Trở thành bình thường có nghĩa đây là một ngành công nghiệp hoàn thiện.
Ánh mắt Nguyên soái rơi lên lệnh xoá bỏ video, do dự không quyết định được.
Việt An nằm trên đùi Nguyên soái, bày ra bụng nhỏ, kêu miao miao.
“Hửm?”
Quý Tu Quân tuỳ ý đáp lại một tiếng, vẫn không chọn xoá bỏ, anh mở trang tài khoản hậu đài, nhìn lướt qua con số ở bên trên, hơi dừng lại một chút.
“Những thứ này…” Nguyên soái duỗi một ngón tay, chặn cằm Việt An, hơi dùng lực để cậu quay đầu nhìn về phía màn hình, “Là số tiền bọn họ cho em, nhìn hiểu không?”
“Miao.” Việt An vẫn xem hiểu chữ số.
Ngược lại chữ số Ả rập vẫn không đổi.
Cậu đếm đếm, kinh ngạc phát hiện thậm chí có đến tám con số!
Tám con số lận!!!
Cậu phát có mất phút thôi mà?!
Có thể mua một căn nhà trong vành đai(*) thứ ba của Đế đô luôn!
(*) Vành đai: hay còn gọi là đường vanh đai, là một đường bao trọn thủ đô, thành phố. Thường là đường cao tốc hoặc xa lộ, giúp di chuyển vòng qua tỉnh thành và không vào nội thành. Tất nhiên những vành đai này có vị trí chiến lược quan trọng.
“Muốn mua gì?” Quý Tu Quân tuy hỏi ngoài miệng như vậy, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại, mà trực tiếp mở trang web bán đồ ăn vặt.
Việt An liếc mắt nhìn giá cả, móng vuốt nhỏ không chút do dự vỗ vỗ mu bàn tay nguyên soái tiên sinh.
“Meo!”
Cho tôi ALL! (Vietsub của Chè: Trẫm muốn mua hết, mua sập tiệm luôn!)
Vào lúc này, Quy Tu Quân phảng phất như có thể nghe thể nghe hiểu tiếng mèo, thẳng thắn dứt khoát đem mấy món hàng có lượng tiêu thụ cao trên trang đầu, mỗi cái mua hai phần, trong đó có mấy cái Việt An đã ăn qua khi còn ở trên phi thuyền và biểu thị là mình rất thích, mấy cái đó Nguyên soái gọi thêm mười phần.
Việt An thiên về siêu cay, tuy mấy vị khác cũng ăn say sưa ngon lành, nhưng mấy món có vị siêu cay, vào ngày đầu tiên sau khi trở lại chiến hạm, đã bị Việt An ăn sạch sành sanh.
Quý Tu Quân luôn nhạy cảm với mấy thứ liên quan đến phương diện này.
Việt An nhìn số dư cơ hồ động cũng không động một cái, rồi tiếp tục nhìn Quý Tu Quân đang mua mua mua cho cậu, vươn mình, đạp lên hai đùi của nguyên soái, hai chân đặt lên trên lồng ngực của đối phương: “Meo!”
“Hửm” Nguyên soái dừng động tác lại, hơi ngửa người ra sau, ngẩng mặt, “Nửa tiếng sau sẽ đưa tới.”
“Méo!”
Việt An miao miao, lộ ra răng nanh nhỏ.
Quý Tu Quân cầm lên tay hai cái chân của mèo nhỏ đang khoát trên lồng ngực của anh, rũ mắt đối diện với Việt An hồi lâu, linh quang chợt loé thì hiểu ra.
“Muốn mua tinh thạch năng lượng?”
“Miao~” Hai mắt mèo của Việt An sáng lấp lánh.
Thần sắc của nguyên soái lạnh lẽo cứng rắn, đối diện với hai con mắt xanh thẳm kia, lại không thể không khống chế hai tay của mình không được làm bừa, rồi lại không nhịn được bóp bóp hai gò má của Việt An.
“Thứ kia là hàng không bán.” Anh nói.
Bởi vì tính đặc thù của tinh thạch năng lượng, cho nên nó không trở thành tài nguyên phổ thông dân dụng và không được đưa vào thị trường dưới quy mô lớn.
Nhưng bởi vì nó không làm ô nhiễm thiên nhiên, đồng thời nguồn năng lượng vô cùng sung túc, nên công nghiệp nặng quân sự và dân dụng, công nghiệp sinh hoạt, hàng năm đều có thể căn cứ hiệu suất để thỉnh cầu Đế quốc chi trả sử dụng.
Sintes tinh là Đế tinh của Đế quốc, nhân khẩu đông đảo nhưng vẫn duy trì môi trường tự nhiên ở mức cực kỳ hài lòng, một phần lớn là vì tài nguyên mà công nghiệp và phương diện sinh hoạt sử dụng, không phải là năng lượng mặt trời mà là tinh thạch năng lượng.
Tuy rằng mọi người vẫn sử dụng điện như trước, nhưng điện đầu nguồn được tạo từ năng lượng mặt trời và tinh thạch năng lượng, nhiên liệu xanh không gây ô nhiễm.
Cho nên tinh thạch năng lượng được xem là hàng không bán, là tài nguyên duy nhất mà quốc gia lũng đoạn.
Việt An không có được đáp án thoả mãn bản thân, lập tức không cho véo, móng vuốt và bụng nhỏ đều thu hồi lại, hầm hừ chạy đến thảm lông nhung trải dưới nền bên cạnh sổ sát đất, lăn một cái, nằm úp sấp phơi nắng dưới mặt trời.
Nguyên soái tiên sinh bị vứt bỏ cũng không tức giận, tiếp tục mua đồ ăn vặt cho Việt An.
Không có ai tám cùng Nguyên soái chuyện mùi vị của đồ ăn vặt nào tốt, hoặc là nơi nào ăn ngon được đánh dấu sao trên tinh võng.
Cho nên Quý Tu Quân không thể làm gì khác, đành dựa vào lượng tiêu thụ mà một hơi mua xuống, mua không ít hơn một trăm loại đồ ăn vặt.
Sau đó, anh tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, gõ một chuỗi thông tin ở trên thanh tìm kiếm, sau khi chuyển qua tài khoản của mình để trả tiền hàng, đóng các giao diện ở trước mặt, mới quay đầu nhìn về phía Cục Lông phảng phất như được phủ một vầng sáng dưới ánh nắng.
“Tinh thạch năng lượng…” Quý Tu Quân chậm rãi nói, “Cũng không phải không mua được.”
Việt An nghe anh nói như vậy, lỗ tai nhanh chóng dựng thẳng lên một chút, quay đầu nhìn về phía Quý Tu Quân.
Nguyên soái tiên sinh chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Việt An vô cùng hiểu chuyện, cậu “Xẹt” một cái nhảy trở về, sau đó lộn mấy vòng bên người nguyên soái, xoay đến xoay đi kêu miao miao.
Hai cái chân nhỏ của cậu khoát lên đùi Quý Tu Quân, giẫm đến giẫm đi, tiếng kêu cũng trở nên ngọt ngào dính dính, cực kỳ không có lập trường, vừa nhìn chính là điển hình của cỏ đầu tường gió thổi chiều nào ngả chiều đó!
Nguyên soái nhìn bé con cỏ đầu tường, nói rằng: “Chợ đêm có.”
“Miáo!”
Vậy anh mua giúp tôi đi!
Sao anh không nói sớm là có chợ đêm!
Treo khẩu vị(*) của người khác là có ý gì!
(*) Treo khẩu vị: gây tò mò.
Thả loại người như anh vào trong tộc chúng tôi, thì bọn tôi bẻ hết răng của anh rồi đóng đinh lên tường đó!
Quý Tu Quân làm thống lĩnh tối cao cao nhất của quân đội, bởi vì đảm bảo địa vị và nguồn tiền tài cho anh, Hoàng đế rất hào phóng tặng cho anh một tinh cầu mỏ quặng năng lượng.
Tuy Quý Tu Quân chưa bao giờ quản sự tình của quặng mỏ, nhưng dù sao ký tên cho tinh cầu quặng mỏ vẫn là anh.
Cho nên lúc người phụ trách khai thác quặng mỏ giao sổ sách vào mỗi tháng, đều sẽ thuận tiện đính kèm thêm khoản thu nhập tinh thạch năng lượng hàng tháng.
Nếu là trước đây, căn bản là sau khi qua tay Quý Tu Quân thì anh tiếp tục giao cho tướng quân dưới tay của mình, bảo bọn họ đem đi dự trữ quân lực.
Tuy bán đá năng lượng ở chợ đen có thể kiếm lời không ít, nhưng đối với nguyên soái mà nói, thì ngàn vàng cũng không đủ để đổi lấy tính mạng tướng sĩ dưới tay mình.
Mặc dù quân đoàn Quý Tu Quân thống lĩnh được gọi là Chiến Thần quân không gì cản được, nhưng một phần lý do trong đó là do nguyên soái quanh năm suốt tháng không cần tiền, ném đá năng lượng vào trong quân đoàn phục vụ vũ trang.
Nghĩ đến đây, nguyên soái quay đầu nhìn về phía Việt An đã không nhịn được bắt đầu thả lỏng, giẫm đến giẫm đi trên đùi anh.
—— Ừm, hiện tại anh đã biết, thói quen này của mèo, gọi là tẩm quất(*).
(*) Mèo tẩm quất: mình hay gọi là massage đó, mấy bé mèo con thường dùng hai chân trước dẫm lên vú mèo mẹ để thúc thêm sữa. Ngoài ra đây là cũng là một hành động thường thấy của các bé mèo khi lớn, các bé sẽ dùng đệm thịt mềm mềm dẫm lên người bạn để massage cho bạn, được xem là một trong những dấu hiệu meo meo nhà bạn thích bạn đó. Tâm trạng của bé lúc đó sẽ là hạnh phúc, vui sướng đó ư ư.
Quý Tu Quân nắm chặt hai móng vuốt xù lông, cảm nhận được chân nhỏ trong lòng bàn tay theo thói quen rụt lại một cái, nhịn không được xoa nhẹ một cái đệm thịt ở giữa.
Anh hỏi cậu, “Mỗi tháng tôi cho em năm mươi viên đá năng lượng, vẫn chưa đủ?”
“Méo!”
Thứ linh thạch này, tất nhiên là càng nhiều càng tốt rồi!
Quý Tu Quân tựa hồ hiểu rõ ý tứ của Việt An, anh tính toán giá cả một chút: “Chút tiền này của em, chỉ đủ để mua chừng mười viên.”
Việt An: “…”
Cho nên lúc trước trẫm cư nhiên đã gặm một món tiền nho nhỏ trên dưới ngàn vạn hả?!
Việt An không nhịn được bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, mình có nên tiếp tục làm sự nghiệp livestream hay không.
Luôn cảm thấy livestream cảnh cậu ngủ cũng có thể thu vài triệu một ngày.
Nguyên soái nhìn bé mèo rơi vào trầm tư, vừa định vươn tay sờ sờ đầu cậu, thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Là người máy chuyển phát đưa đồ ăn vặt nhỏ đến, tốc độ còn nhanh hơn so với dự tính.
Đồng thời đưa tới cùng với đồ ăn vặt nhỏ, còn có khoảng mười quyển sách đặc biệt cho trẻ em.
Việt An tròn mắt mèo nhìn Quý Tu Quân, đắc ý chờ đút ăn.
Kết quả là cậu trơ mắt nhìn Quý Tu Quân đem tất cả đồ ăn vặt để sang một bên, sau đó cư nhiên phủ lên kệ lớn đồ ăn vặt một tầng bảo hộ trong suốt, khoá lại, rồi mở ra một quyển sách trong đống kia, để trước mặt Việt An.
“Nhận thức chữ, học hiểu một tờ, thưởng năm túi đồ ăn vặt.” Nguyên soái tiên sinh nói vậy đó.
Việt An:???
Lúc anh mua đồ ăn vặt không có nói như vậy!
Quý Tu Quân lơ đẹp ánh mắt lên án của Việt An, lại cầm bút sáng lên, bắt đầu tiếp tục cân nhắc làm sao có thể đặt giá treo cho mèo vào phòng khách một cách hoàn mỹ.
Anh còn thuận tiện, dùng bản mặt không cảm xúc, khích lệ Việt An: “Cố lên.”
Nguyên soái tiên sinh dừng một chút, lại bổ sung: “Nhưng em là mèo mà.” (*)
(*) Ý nguyên soái là ảnh đang khích lệ bệ hạ cố lên, nhưng đó là khích lệ dùng giữa người với người, còn bệ hạ là mèo nên không có tác dụng. Cái thứ phân biệt giống loài nhà anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Việt An: Mèo thì sao! Mèo thì sao?! Bẻ răng anh đóng lên tường bây giờ!!!Editor: Mấy bạn thấy đó, An bệ hạ là một người dễ dụ, cực kỳ dễ dụ luôn. Dùng một lời của bạn tui chính là chỉ cần cho An bệ hạ linh thạch và đồ ăn vặt, bệ hạ có thể sống tới cuối đời.