Hình như trò vặt dục cầm cố túng của Nguyên soái Quý có hiệu quả bất ngờ.
Ít nhất là hiện tại Việt An dính anh đến mức hơi chặt.
Quý Tu Quân đứng ở cửa nhà tắm, rũ mắt nhìn Việt An có ý đồ đi vào chung, hỏi cậu: “Em muốn vào cùng?”
Cục lông trắng đặt hai chân trước lên bàn chân anh, đệm thịt nhỏ mềm mềm cực kỳ ấm áp, lông tơ mịn màng khẽ cọ lên da, như quét qua trong lòng.
Cục lông nhỏ ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt mèo như bảo thạch xanh rơi giữa tầng mây trắng, kêu một tiếng “meo” vô cùng mềm mại.
Mèo là động vật có ý thức lãnh địa tương đối mạnh, cực kỳ chủ quan cố ý trực tiếp đặt những nơi và người mà chúng cọ mùi lên vào lãnh địa của bản thân.
Việt An ngủ cùng Quý Tu Quân lâu như vậy, mùi của cả hai đã sớm xen lẫn vào nhau, sau khi Việt An đã quen mùi này thì xa nhau nửa tháng, mùi mèo của Việt An trên thân Quý Tu Quân đã phai nhạt không ít.
Đối với chuyện này, Việt An có chút không vui đầy vi diệu.
Cho nên cậu không định buông tha chút xíu thời gian nào, từ từ cọ lên người Quý Tu Quân nhiều một chút, cố gắng bù lại nửa tháng thiếu thốn.
Quý Tu Quân không hiểu Việt An đang suy nghĩ gì, chờ mãi không thấy Việt An buông móng ra nên anh hỏi thẳng: “Tắm cùng nhau?”
Việt An thích ngâm trong bồn tắm và ghét tắm vòi sen.
Việt An do dự giữa kề cận cùng tắm với Quý Tu Quân và tắm vòi sen đáng ghét trong giây lát, sau đó cậu nhấc chân trước đang đè trên bàn chân Nguyên soái Quý lên, vô cùng ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên ngoài nhà tắm.
Quý Tu Quân nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng cố không tiếc nuối khi không thể tắm rửa với mèo nhỏ.
Anh đóng cửa nhà tắm lại, mở thiết bị che chắn.
Quý Tu Quân đứng ở bên trong có thể thấy rõ Việt An đang ngồi xổm ở bên ngoài.
Mà Việt An ở bên kia chỉ có thể nhìn thấy cửa nhà tắm biến thành màu trắng và nghe được tiếng nước tí tách tí tách ở bên trong.
“Meo.” Việt An ngẩng đầu nhìn cửa kêu một tiếng.
Một tiếng hừ nhẹ nghi vấn lẫn theo tiếng nước truyền ra.
Tai Việt An run một cái, sau khi nghe được câu đáp lại thì an tâm hẳn.
Cậu phát hiện không phải tất cả con người đều cực kỳ kiên nhẫn và bao dung với cậu như Quý Tu Quân.
Ít nhất là trên chiếc thuyền này những người như thế cực kỳ ít.
Những người từng kêu gào trên tinh võng muốn nuôi mèo, nếu gặp được mèo thật thì cũng chưa chắc kiên nhẫn như Quý Tu Quân.
Dù sao Việt An chỉ hít một ống bạc hà mèo rồi thích ý bung móng thôi mà phải thay mới tất cả đồ dùng trong nhà, đồ ăn cho mèo là tinh thạch năng lượng mà người thường mua không nổi, bàn mài móng cho mèo được làm từ phế liệu không cần dùng của hợp kim cứng rắn nhất do Quý Tu Quân xách về từ Ban Kỹ thuật khi tan làm.
Nhất là khi Việt An có hứng mua sắm là mua nguyên một trang thức ăn ngoài mắc đến tận trời.
Mặc dù né được mấy phiền toái lớn hay gặp phải khi nuôi mèo thường như rụng lông, dọn chất thải, cắt móng, tắm rửa, nhưng so với chuyện cần có năng lực kinh tế và thân phận địa vị mới nuôi được Việt An mà nói, thật ra cậu là một con mèo nhỏ yêu kiều cực kỳ khó nuôi.
Dù bản thân mèo nhỏ có thể kiếm được số tiền lớn, nhưng có một số thứ dùng tiền cũng không mua được mà phải nhanh chóng nhấc lên thân phận và địa vị của con sen.
Trừ Quý Tu Quân và vợ chồng Nguyên soái Kevin, chắc không có mấy người có thể nuôi nổi.
Con sen không dễ tìm, con sen có tiền có quyền, tính tình tốt thích vuốt mèo, sức chiến đấu còn trâu bò đến tận trời càng khó tìm hơn.
Tuy xấu một tí, nhưng rất đáng quý trọng.
Dù sao nhiều năm qua Quý Tu Quân cũng không tìm người yêu, dù anh có tị hiềm hay không thì cũng không ảnh hưởng chuyện gì.
Việt An nhanh chóng tìm cho bản thân một bậc thang, sau đó cậu nằm xuống, ngáp nhẹ rồi lại kêu một tiếng về phía phòng tắm.
Quý Tu Quân nhìn Việt An trông mong ngó nhà tắm, anh vừa đáp lại cậu vừa hơi kinh ngạc hiệu quả mạnh của trò vặt dục cầm cố túng.
Lúc này chỉ mới qua nửa tháng thôi.
Hơn nữa chính Việt An mới là người chủ động né tránh anh.
Nửa tháng này Nguyên soái Quý không dễ chịu, dù sao không phải thời thời khắc khắc đều phát hiện cuộc chiến, Việt An cũng không thật sự phụ trách công việc của phụ tá.
Lúc không cần lên trận Việt An sẽ ngâm mình trong sân huấn luyện, nếu không thì sẽ mở cơ giáp đen có cái tên hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình kia rồi chạy lên boong tàu chờ thời.
Đến lúc đi ngủ, cậu sẽ kịp lúc chạy tới phòng ngủ của Quân đoàn trưởng số 1.
Việt An không thích ngủ cùng con mèo khác và không thích ngủ cùng nhiều người trong một phòng.
Không có Quý Tu Quân, Lão Tam và Tiểu Thất mà cậu chơi thân đều ở trên tàu bảo vệ, cậu không thể chạy tới kí túc xá của binh lính khác, lựa chọn chỉ có mỗi Quân đoàn trưởng duy nhất cố định ở lại chiến hạm.
So với bình thường luôn nhìn thấy mèo nhà anh hoặc thiếu niên lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt, Quý Tu Quân đã mất đi thịnh thế mỹ nhan có lông mềm như nhung cảm thấy nửa tháng nay là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Nhưng hiện tại Quý Tu Quân nhìn Việt An ngay cả lúc tắm cũng muốn ngồi bên ngoài canh giữ anh, lâu lâu còn kêu một tiếng xác nhận người vẫn ở đây, cái sức dính ấy làm anh cảm thấy khoảng thời gian khó khăn kia không đáng kể.
“Mieo!”
Quý Tu Quân bị một tiếng mèo kêu mềm nhũn làm cho tỉnh lại.
Anh tắt nước rồi lên tiếng trả lời.
Trong nháy mắt Quý Tu Quân mở cửa, Việt An nhanh chóng xẹt tới ngửi ngửi xung quanh, sau đó cọ qua cọ lại bên chân Nguyên soái tiên sinh đang đứng lau tóc.
Quý Tu Quân cẩn thận nhấc chân đi, sợ không cẩn thận sẽ giẫm lên mèo nhỏ dính người.
Mặc dù anh biết rõ năng lực phản xạ của Việt An, khả năng bị giẫm bằng không, nhưng một quả cầu lông nho nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay anh một vòng làm người ta không nhịn được cẩn thận hơn một tí.
Nguyên soái Quý nhìn những đồ chơi xù lông quay về giường, tâm trạng càng vui sướng hơn.
Việt An không chỉ kề cận Quý Tu Quân ở hình mèo, ban ngày bận rộn biến thành hình người cũng nhắm mắt đi sau mông Quý Tu Quân như một cái đuôi nhỏ.
Cậu cố gắng cọ Quý Tu Quân một thân toàn mùi mèo bằng tốc độ nhanh nhất.
Dù là lúc Quý Tu Quân ở trong phòng làm việc, Việt An cũng kéo ghế ngồi cọ lên tay anh. Lúc Quý Tu Quân chuẩn bị kế hoạch chiến đấu, cậu ngồi bên cạnh nghiêm nghiêm túc túc tra thông tin về khu tam giác tử vong.
Qua nhiều năm như vậy, suy đoán và suy luận về khu tam giác tử vong trên tinh võng khá nhiều, cộng thêm một đống thuật ngữ xa lạ, nhiêu đây cũng đủ làm cho Việt An trời sinh lười biếng không thích học tập phải xem thật lâu.
Quý Tu Quân quay đầu nhìn thoáng qua Việt An đang mặt ủ mày ê cắn bút nhìn tư liệu.
Trước mặt Việt An mở mấy cửa sổ, chính diện là một luận văn về tam giác tử vong do Viện Nghiên cứu Khoa học Địa chất Tinh hệ của một Đế quốc cấp cao phát biểu, vây xung quanh luận văn là đủ loại tư liệu giải thích thuật ngữ.
Anh vươn tay cứu vớt cây bút bị Việt An cắn thêm mấy dấu răng, đồng thời nhắc nhở: “Đừng cắn bút.”
Không biết đây là lần thứ mấy anh nhắc nhở cậu trong ngày.
Mà tất nhiên là Việt An không để ý lời nhắc này.
“Tôi chết mất.” Thiếu niên nằm sấp trên bàn, dáng vẻ trông như linh hồn muốn bay ra ngoài thất thần rồi.
Nguyên soái Quý nhìn thoáng qua tư liệu luận văn bị Việt An thuận thế đẩy ra xa, vừa sửa sang lại kế hoạch chuẩn bị chiến đấu đã được sửa chữa vừa lên tiếng: “Có một vấn đề.”
Việt An nửa chết nửa sống lẩm bẩm một tiếng.
“Tại sao từ chối anh?” Quý Tu Quân hỏi, anh sắp xếp mấy trang giấy lộn xộn về trật tự, sau đó nâng mắt nhìn Việt An.
Việt An mở mắt nhìn anh: “Tôi muốn thành tiên!”
“Làm mèo phải luôn tràn ngập hi vọng với tương lai, nơi này có phải tiên giới thật hay không tôi còn chưa chứng minh được.” Việt An vẫn chưa chết tâm.
Quý Tu Quân không ngờ sẽ nhận được đáp án này.
Nói thật là anh tưởng Việt An sẽ chém đinh chặt sắt nói rằng vì cậu không thích anh.
Nguyên soái Quý ngữ trọng tâm trường(*): “Thành tiên và yêu đương không xung đột nhau.”
(*) Ngữ trọng tâm trường: lời nói thành khẩn, ý vị sâu xa.
Việt An ngồi thẳng, uốn nắn suy nghĩ của anh: “Vậy nếu yêu nhau, sau khi anh chết tôi phải làm sao bây giờ?”
Quý Tu Quân dừng lại và im lặng.
Giang hồ đồn đãi rằng sau khi thành tiên sẽ đồng thọ cùng đất trời, còn Quý Tu Quân là người, mà người đều sẽ chết đi.
Việt An trở thành người bị bỏ lại, chỉ có thể cô đơn lẻ loi trong dòng thời gian dài đằng đẵng.
Chuyện này không hề công bằng với Việt An.
Nếu đổi góc độ suy nghĩ, đặt bản thân ở vị trí của Việt An, nếu anh lựa chọn người yêu để ở cùng, tiêu chuẩn là tuyệt đối phải là có thực lực và tuổi thọ sánh ngang bản thân.
Quý Tu Quân tự tin về thực lực của bản thân, nhưng chuyện tuổi thọ cũng không thể thay đổi chỉ bởi ý chí của chính anh được.
Nhưng cũng không phải không có biện pháp hoà giải.
“Cho nên em từ chối không phải vì em không thích anh.” Quý Tu Quân thấp giọng nói.
Việt An nghĩ nghĩ: “Tôi rất thích anh, nhưng không loại thích nhớ nhung mỗi ngày kia.”
Quý Tu Quân đặt văn kiện trong tay xuống bàn: “Ai dạy em mấy câu này!”
Động tác vung nồi của Việt An vô cùng mạnh mẽ lưu loát: “Livestream!”
“Mà tôi còn muốn mèo con nữa!” Hai mắt Việt An sáng lấp lánh, sau đó nhìn thoáng qua bụng dưới của Quý Tu Quân: “Anh không sinh được.”
Quý Tu Quân quơ tay che khuất ánh mắt thỉnh thoảng nhìn bụng anh của Việt An.
Dùng ánh mắt thế này để nhìn đàn ông ở khoảng cách gần có ý ngầm quá nặng, dù Quý Tu Quân không có kinh nghiệm cũng không khống chế được có chút xao động khi bị nhìn như thế.
Việt An kéo tay Quý Tu Quân xuống, mặt mày hớn hở: “Anh xem, mấy lão hồ ly kia có thể chạy tới đây, bọn họ tích luỹ linh… tinh thạch năng lượng chắc chắn không phải để cho bản thân dùng, có thể muốn duy trì trận pháp vận hành, hoặc có thể là cung cấp cho người khác hoặc tinh quái dùng!”
“Lỡ như có mèo cái nhỏ thì sao!” Việt An mừng khấp khởi, phảng phất như thấy được một ổ mèo con lông mềm như nhung mềm nhũn kêu meo meo.
Quý Tu Quân nghe Việt An mặc sức tưởng tượng về tương lai, anh rút lại cái tay bị Việt An cầm rồi che kín miệng cậu.
Ở trước mặt người đang theo đuổi mình lại hớn hở nói muốn tìm mèo cái sinh con, chắc chỉ có Việt An làm thế thôi.
“Anh không muốn nghe chuyện này.” Quý Tu Quân nói.
Việt An buồn bực lên tiếng dưới bàn tay anh: “Vậy tôi không nói.”
Quý Tu quân buông tay ra, thu dọn kế hoạch chuẩn bị chiến đấu trong tay xong rồi bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để Việt An khai sáng.
Thủ đoạn nhắm vào người bình thường có thể giúp Việt An nhận ra sự quan trọng và đặc biệt của anh, nhưng mà Việt An là một con mèo không hề đỏ mặt chút nào khi đối mặt với một người đã bày tỏ tâm ý với cậu, còn chủ động chui vào ổ chăn của người ta!
Anh không thể trơ mắt nhìn Việt An chạy theo mèo cái —— dù mèo cái có tồn tại hay không vẫn còn đang chờ chứng minh.
Nhưng Quý Tu Quân không thể vì anh thích Việt An mà không để ý suy nghĩ của bản thân cậu.
Quý Tu Quân biết thật ra anh nắm quyền chủ động.
Nếu như đến lúc đó anh ước Việt An ở lại, vậy thì cậu không có cách nào rời đi.
Mèo chín đuôi không cần tu hành, chỉ cần chờ một thời gian là có thể mọc ra một cái đuôi, có thể xem là chiếm lợi lớn trên con đường tu hành, vì thế lúc bước chân qua cửa luôn khó hơn chủng tộc khác một chút.
Hai mươi năm mọc một đuôi, lúc hoàn thành mệnh trời gặp được đám cặn bã thì chỉ có thể chịu.
Nhưng Quý Tu Quân không muốn làm cặn bã.
Quy tắc dù nghiêm ngặt nhưng vẫn có góc chết để chui, nếu không có là vì trí thông minh và kiến thức không theo kịp mà thôi.
Nguyên soái Quý buông tay, bắt đầu chăm chú suy nghĩ những khả năng có thể làm với ước nguyện.
Trước đó anh phải đả động được Việt An đã.
Quý Tu Quân dẫn Quân đoàn của anh đáp xuống một hành tinh, là hành tinh G11 – hành tinh then chốt trọng yếu của Tinh hệ thứ 17.
Và cũng là quê hương của Quý Tu Quân.
Hành tinh này vốn chỉ là một hành tinh biên cảnh bình thường, nhưng sau khi có Quý Tu Quân thì bắt đầu có đủ loại tài nguyên tràn vào, cuối cùng biến thành một hành tinh giao thông quan trọng mới ở biên cảnh.
Là đầu mối giao thông quan trọng, có rất nhiều thương đội biên cảnh lựa chọn tu chỉnh bổ sung vật liệu trên hành tinh này, nhiều thương đội lớn có nghĩa là hệ số nguy hiểm tăng, cũng có nghĩa là cần có một lượng binh lực lớn đóng giữ hành tinh này.
Cho nên bây giờ hành tinh G11 đã trở thành nơi dừng chân an toàn nhất ở biên cảnh của hai tinh hệ lớn.
Quý Tu Quân đi trao đổi với bộ đội đóng giữ bản địa, còn Việt An đi mua một ly nước đặc sắc, một tay cầm mấy xâu không nhìn ra là món gì, vừa đi vừa ăn.
Cậu đi tới nhà Quý Tu Quân.
Quý Tu Quân luôn giữ lại bất động sản của cha mẹ ở trong khu thủ đô cũ của hành tinh này. Theo lời Quý Tu Quân nói, nhóm hàng đầu tiên được đặt ở nhà anh, đồng thời anh đã cho Việt An quyền hạn ra vào, bảo cậu rằng nếu chờ không kịp thì tự tới lấy.
Việt An không khách sáo với anh, lập tức phủi mông một cái ném Quý Tu Quân chạy nhanh như một làn khói.
Trên hành tinh này, quân nhân rất được hoan nghênh, nhất là binh lính có ký hiệu Quân đoàn dưới trướng của Quý Tu Quân, đi trên đường mua thứ gì đều sẽ được người bán đưa cho một đống quà, mua một tặng một tặng hai quả thật là phúc lợi bình thường, nhiệt tình đến mức chịu không nổi.
Khi Việt An đi tới quảng trường theo hướng dẫn, trong ngực đã ôm một đống đồ, mà cậu đã lặng lẽ bỏ không ít thứ vào trong Tụ lý càn khôn rồi đấy.
Khu nhà cũ không náo nhiệt, có thể xem là an tĩnh.
Giống như một cụ già tuổi xế chiều thiếu rất nhiều sắc thái tươi đẹp tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Việt An nhìn thấy một đám trẻ con loài người đang chơi đuổi bắt ở đầu đường.
Việt An khá thích những đứa trẻ không quậy quá, mặc kệ chủng tộc gì cũng thích.
Thực tế là đa số người bước vào con đường tu hành đều rất dung túng với trẻ con, chắc là vì trên người chúng mang theo tương lai của toàn bộ thế giới.
Xem như hai bên chất chứa oán hận thật sâu, dù có xâu xé nhau cũng không liên luỵ tới trẻ nhỏ.
Thậm chí lúc ra ngoài thấy được trẻ con gặp phải rủi ro ở cũng thuận tay cứu một phen.
Việt An hào phóng chia hết đồ ăn vặt trong lòng cho bọn nhỏ, lúc cậu chuẩn bị rời đi, một bé gái giữ chặt ống tay áo cậu.
“Anh trai ơi.” Giọng nói của bé gái mềm nhẹ, bé còn đang ngậm viên kẹo mà Việt An kín đáo đưa cho.
Việt An hơi khom lưng: “Có chuyện gì?”
“Anh lợi hại không?” Bé hỏi.
Việt An dứt khoát trả lời: “Lợi hại.”
“Lợi hại hơn Nguyên soái Quý luôn ạ?”
“Đúng thế!”
“Vậy em nói cho anh một bí mật nè.” Bé gái nhích lại gần Việt An, thì thầm bên tai cậu: “Trong kia có người xấu.”
Việt An khẽ giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt thành thật của bé gái, cũng thấp giọng hỏi: “Người xấu gì cơ?”
“Sáng nay em nhìn thấy được…” Bé gái nói: “Có rất nhiều người mang theo vũ khí, cầm theo hình của anh đi vào trong này…”
Bé vẫn chưa dứt lời thì Việt An đã luồn tay xuống nách bé trực tiếp ôm lên rồi nhanh chóng lui lại né tránh.
Chân trước cậu vừa dời đi lập tức có một tia sáng chợt xẹt qua rồi biến mất, tia sáng xuyên qua chỗ bé gái vừa đứng, trên đất còn lưu lại một cái hố sâu rộng chừng một ngón tay.
Nơi này còn mười mấy đứa nhỏ!!!
Việt An nhìn cái hố kia, lông toàn thân đều xù lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Tu Quân: Không có mèo cái, nhưng vẫn có mèo con ^_^.
Việt An: Anh muốn làm gì…