Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi [protagonistoftheworld.wordpress.com]
“Căn phòng vốn không có hơi ấm, thiếu mất Triệu Tây Duy lại càng lạnh lẽo đến cùng cực.”
----
“Anh hy vọng chúng ta vẫn có thể trở về bên nhau.”
Trần An đẩy điện thoại ra, cất vào túi. Anh ngẩng đầu nhìn cây ngân hạnh nọ bên vệ đường, hằng ngày trên đường đến chỗ làm đều sẽ đi qua nơi này.
Từ đây cách 500 mét nữa là đến trạm tàu điện ngầm, 5 phút sau anh quẹt thẻ vào trạm, hôm nay phải nộp báo cáo, tuyệt đối không được đến trễ.
Nhưng trên cành cây cao cao kia có một chiếc lá chưa thể rơi xuống, Trần An đột nhiên rất muốn chờ cho đến khi nó rơi.
Anh muốn nhìn xem là nó có thể tự luồn lách xuống hay phải nhờ một trận gió khác thổi đến, lại cuốn nó trở về bầu trời.
Nhưng anh không đợi được, phân tích ra càng nhiều khả năng, đúng lúc chỉ nhận lại được một cuộc gọi đến từ cấp trên.
Đối phương rất bất mãn rằng thời gian đã trễ sao vẫn chưa nhận được báo cáo, rằng nếu anh không đến, thì sau này đừng đến nữa.
Trần An thu tầm mắt, tiến đến cửa tàu, giờ cao điểm sáng đã qua, trong tàu cũng không còn cảnh chen chúc. Anh cảm thấy thật ra đến trễ cũng tốt, ít nhất cũng không cần chen tới chen lui trong đám đông.
Anh tới công ty vào lúc 10 giờ 34 phút, trễ tận 1 tiếng 34 phút. Chị sếp nói rằng anh hoàn toàn có thể ăn trưa xong rồi hẵng đến. Trần An cảm thấy nếu như xem nhẹ ngữ khí của cô, đây sẽ là cửa ải đầu tiên của anh trong ngày hôm nay.
Ra khỏi phòng, anh cũng không định đi ăn như lời chị sếp nói mà quay lại chỗ ngồi mở điện thoại xem tin nhắn buổi sáng. Tin nhắn đầu tiên, được gửi vào hơn hai giờ sáng đêm qua, người nọ không ngủ được đến muộn như vậy, chẳng biết có phải là bởi uống nhiều quá hay không.
Suy tính hai giây, Trần An rời khỏi giao diện tin nhắn, trượt trái, ấn nút xoá.
Trần An đã dọn ra ngoài được hai tháng, chia tay cũng đã hai tháng. Triệu Tây Duy không biết hiện tại anh đang ở đâu, lúc anh rời đi, hắn đang đi công tác.
“Trần An, em lại bị làm sao nữa?” - Khi Triệu Tây Duy trở về, phát hiện trong nhà không còn đồ đạc của anh, gọi điện, vừa mới kết nối anh đã nghe được giọng điệu chất vấn nghiêm túc của hắn.
Trần An bắt đầu hối hận vì đã bắt máy cuộc gọi này.
“Không bị gì cả.” - Anh cũng học theo giọng điệu nghiêm túc của đối phương: “Nghĩa là, chúng ta kết thúc thôi.”
“Kết thúc?” - Triệu Tây Duy tựa như cho rằng thật khó tin khi lời nói này được phát ra từ miệng người đó: “Trần An, em có biết mình đang nói gì không?”
Lại nữa, lại là ngữ khí không nhìn thấu Trần An không phải là Triệu Tây Duy.
“Em nói là.” - Trần An cắn môi một cái, hít sâu một hơi: “Chúng ta kết thúc rồi.” - Cúp máy.
Dường như là không ngờ anh sẽ tắt cuộc gọi, Trần An chỉ thể có được vài giây yên tĩnh, Triệu Tây Duy liền gọi đến lần nữa.
“Ngoan nào, An An, đừng bướng mà.” - Như là nghe ra được Trần An đang nói nghiêm túc, ngữ khí Triệu Tây Duy dịu dàng hẳn ra.
Trần An không thể chịu được giọng điệu như đang dỗ dành con nít này của hắn, một giây cũng không chịu nổi, nhưng lại để bị tước đi vũ khí đầu hàng, hắn cúp máy trước.
“Rõ ràng không sợ gì cả, nhưng lại cư xử như là để ý lắm.” - Anh lẩm bẩm nửa ngày, rồi tức giận đóng điện thoại.
“Trần An, công ty không phải chỗ để cậu ngẩn ngẩn ngơ ngơ.” - Chị sếp xưa nay chưa từng bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chế nhạo anh: “Trong giờ làm việc không được dùng điện thoại vào việc riêng.”
“Xin lỗi.” - Trần An nhét điện thoại vào túi, cầm lấy một xấp tài liệu kế bên bắt đầu phiên dịch.
“Nếu có lần sau thì chủ động nộp đơn nghỉ việc luôn đi.” - Chị sếp đẩy gọng kính đỏ, hình như độ cận rất cao, mặt kính rất dày khiến cho đôi mắt của cô nhìn rất nhỏ.
Trần An ngơ ngẩn nghĩ ngợi, mình đã nhậm chức được hơn một tháng, chắc chắn chưa từng buông lời xúc phạm cô câu nào.
Sự thật đã chứng minh, ghét một người vốn không cần bất cứ lý do gì, giống như khi thích một người vậy.
Anh lại nhớ đến Triệu Tây Duy.
“Không cần.” - Trần An đứng dậy: “Bây giờ tôi muốn từ chức.”
Ra khỏi công ty đã là hơn sáu giờ chiều, bầu trời tối đen.
Trần An ôm thùng giấy cùng đơn xin từ chức với tiêu chuẩn thấp nhất. Mùa đông ở thành phố B rất lạnh, anh thích mặc đẹp, nên mặc rất ít đồ, trời 4 - 5 độ C cũng chỉ có mỗi một chiếc áo khoác ngoài cùng bộ áo sơ-mi bên trong.
Trần An muốn rụt tay vào túi áo cũng không thể. Anh cúi đầu nhìn vào trong thùng giấy, đều những thứ chẳng cần phải mang về nhà, thế là quẹo sang phải một chút, bên đó có một thùng rác.
Ném đi thùng giấy gây vướng víu xong, cuối cùng cũng có thể nhét tay vào túi sưởi ấm, Trần An khịt mũi một cái, đi về hướng trạm tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm vào giờ này có rất nhiều người, anh bị chen lấn đến nỗi muốn đi thi bằng lái cho rồi.
Trần An không biết lái xe, thật ra sau khi tốt nghiệp trung học, gia đình đã mua cho xe cho anh, nhưng anh lại không muốn học lái, bởi lẽ trong một thời gian ngắn ngủi khi đó đã có người đến đón đưa.
Đến mức mỗi lần cái suy nghĩ muốn học xuất hiện, anh đều sẽ không khống chế được mà lại ngồi lên xe người kia, để hắn chở mình xuyên qua gần hết nửa thành phố.
Trần An cởi giày rồi đặt vào tủ, đi chân trần vào bếp rót một ly nước, rồi cầm ly nước đến ngồi xuống cái ghế sofa tròn trong phòng khách.
Nó được anh mua lúc vừa mới chuyển đến đây, một chiếc ghế sofa lười bọc kín, anh cuộn người nằm vào trong rất có cảm giác an toàn.
Anh chọn nơi này vì đây là phòng lần đầu được cho thuê, rất sạch sẽ. Chủ là một hộ gia đình, nên có rất nhiều phòng ngủ, nhưng vì không có máy làm ấm sàn khi đi vắng, chân Trần An cảm thấy có chút lạnh.
Anh lại nhớ đến trước đây Triệu Tây Duy từng ôm cả người cả chân anh vào trong lòng, vừa sưởi ấm chân anh vừa làm việc.
Không có máy sưởi sàn, anh cũng chỉ có thể mở điều hoà. Gió nóng phả ra, thổi đến khiến mũi hơi khô, anh đổ nửa ly nước uống còn thừa vào bình tạo ẩm hình mèo bên chân.
Máy tạo ẩm khi hoạt động sẽ phát ra âm thanh rất nhỏ, Trần An rất thích âm ô ô khe khẽ như vậy, nó khiến anh cảm thấy rất ấm áp, ít nhất là có thể làm dịu đi cảm giác cô độc này.
Anh cứ như vậy cuộn người trong ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm vào máy tạo ẩm, ngẩn người. Ngày mai không cần phải đi làm, có thể tuỳ ý mà hao phí thời gian.
Đồng hồ báo điểm 11 giờ đêm, anh vẫn đang ngẩn người, dù cho nghe thấy âm báo, nhưng không tắt nó ngay.
Nửa phút sau, đồng hồ tự động ngừng reo.
“11 giờ rồi, nên đi ngủ thôi.” - Trần An đứng lên, tiến về phòng ngủ.
Đi ngủ lúc 11 giờ là do Triệu Tây Duy quy định cho anh.
Trước kia Trần An thức rất khuya, hôm sau luôn không dậy nổi, vậy nên Triệu Tây Duy đã đặt đồng hồ báo thức lúc 11 giờ cho anh. Mỗi khi đồng hồ reo, mặc cho đang làm gì, anh đều phải dừng lại rồi đi ngủ.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, đó chính là những đêm họ ân ái triền miên.
Đối với việc này, Triệu Tây Duy rất không biết kiểm soát, cũng chưa từng phải kiềm chế bao giờ, thường xuyên làm đến quá nửa đêm. Trần An thì cũng sẵn sàng chiều theo ý hắn, bởi vì bản thân anh cũng thích.
Trần An nhớ đến Triệu Tây Duy, cảm thấy có chút tủi thân, nhưng báo thức 11 giờ lại không khéo cứ mập mờ reo chuông.
Anh không ngủ được, đi đến trước tủ quần áo lấy một bộ đồ rồi vào phòng vệ sinh.
Sau khi sống chung với Triệu Tây Duy, anh chưa từng phải làm việc này bao giờ.
Hôm sau khi thức dậy đã là giữa trưa, trên điện thoại không có tin nhắn mới của Triệu Tây Duy.
Trần An mở điện thoại lướt xem thời tiết, dự báo nói rằng trời hôm nay có nắng. Anh thích trời nắng nhất, nên quyết định sẽ ra ngoài dạo một chút.
Thuận theo đường đi làm thường ngày, vào lúc đứng dưới trạm tàu điện ngầm, anh liền nghĩ đến chiếc lá khiến mình đến trễ hôm qua.
Nhưng đương nhiên rồi, Trần An đã đánh giá quá cao năng lực của mình, anh hoàn toàn không thể phân biệt được đâu là chiếc lá ngày đó mình đã thấy.
Trần An đi đến cửa hàng gần chỗ mình đứng nhất. Trời càng ngày càng lạnh, anh quyết định từ bỏ chuyện mặc đẹp, mua thêm một chiếc áo len.
Nhưng anh lại không ngờ đến sẽ trông thấy Triệu Tây Duy trong cửa hàng.
Đi bên cạnh Triệu Tây Duy là một cô gái rất xinh đẹp. Hắn đang cầm túi giúp cô ấy, đi theo sau cùng cô dạo phố.
Trần An không thể không thừa nhận, mặc dù cô gái nọ nhìn lớn tuổi hơn cả hai người bọn họ, nhưng rất có cảm giác rằng Triệu Tây Duy lại sẽ thích cái khí chất trầm tĩnh này.
Lòng anh có chút chua xót, không đến mức nhói đau, nhưng lại như bị ai đó trêu đùa.
Anh và Triệu Tây Duy yêu nhau hai năm, Triệu Tây Duy chưa từng đi dạo phố cùng anh.
Thừa dịp hắn chưa để ý đến, Trần An xoay người ra khỏi cửa hàng.
“Có người mới nhanh thật đấy.” - Trần An ấn vào khung nhập tin nhắn dòng này, xoá đi, đổi thành: “Cô gái kia là ai?” - Rồi lại xoá.
Nhấn vào rồi lại xoá rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không gửi đi thứ gì.
Trần An bĩu môi, buông người tựa vào tường, lòng đau đến sưng tấy. Ngày nắng cũng không thể khiến con người ta vui vẻ hơn chút nào, ngược lại, ánh nắng quá chói chang còn đâm vào đôi mắt đau đớn vô cùng. Anh thu điện thoại, thở dài một hơi, trở về nhà.
Căn phòng vốn không có hơi ấm, thiếu mất Triệu Tây Duy lại càng lạnh lẽo đến cùng cực. Trần An đưa tay dụi mắt, thở dài một hơi nữa, sau đó, nước mắt trong chốc lát rơi xuống như thác đổ.
“A, thật không có tiền đồ.” - Anh dùng lực mắng bản thân một câu, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Trên gương toàn là hơi nước, Trần An không thấy rõ nét mặt của hình hiện tại, cũng tốt, không cần lại phải thấy bản thân đang khó coi đến nhường nào. . Ngôn Tình Tổng Tài
Anh rút một tờ giấy ra lau mặt, xoay người về phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Quay về thành phố C cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, anh vốn cũng vì Triệu Tây Duy nên mới đến thành phố B.
Trần An học vẽ hơn mười năm, cuối cùng lại chọn làm phiên dịch viên trong một công ty nho nhỏ ở nơi này.
Lúc đầu Triệu Tây Duy cũng không đồng ý, nhưng công ty của hắn làm chỉ cách chỗ anh làm một toà nhà, điều này để lại một cảm giác rằng hai người bọn họ đang rất gần nhau.
Nhưng mà Triệu Tây Duy lại rất ít khi làm việc trong toà cao ốc kia, hắn đi công tác liên tục.
Sau khi chia tay, Triệu Tây Duy vẫn đến đón anh, anh sợ mình sẽ lại mềm lòng, nên đổi sang công việc khác.
Thật ra làm công việc gì đối với anh đều giống nhau cả. Điều mà anh am hiểu chỉ có vẽ và thích Triệu Tây Duy, nhưng khi đổi công việc, anh vẫn nộp đơn vào vị trí phiên dịch viên.
Trần An không thích thử thách, mấy năm chỉ làm một việc như một ngày sẽ đỡ phiền phức, cũng giống như mấy năm trời chỉ thích duy nhất một người.
Anh vừa xếp quần áo vào vali vừa thầm mắng chính mình, mắng mình xong lại mắng Triệu Tây Duy. Thậm chí còn có chút hối hận vì sao bản thân lại nói lời chia tay.
Một chiếc áo len màu xanh ngọc không nhét vừa vào vali, phải chăng khi tâm trạng của người ta không tốt thì làm việc gì cũng không thể suôn sẻ.
Trần An ném chiếc áo kia về lại tủ quần áo, đây dù sao cũng do Triệu Tây Duy mua, anh chẳng thấy đau lòng chút nào.
Còn hai tiếng nữa mới cất cánh, anh mang theo chiếc vali đến sân bay.
Trần An cúi đầu nhìn chiếc áo len xanh trên người, thở dài một hơi, rồi khoá điện thoại.
- ---
Triệu Tây Duy 赵西维
- - Tây 西: phía tây
- - Duy 维: nối liền, gìn giữ
Trần An 陈安
- - An 安: an tĩnh, an lành