Con Mèo Vô Lương Tâm

Chương 5: Chương 5




Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi

Triệu Tây Duy nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của anh, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi đến vô cùng.

----

Sau khi về phòng ngủ, Trần An không ngủ ngay, mà đi đến bên tủ đầu giường tắt đèn, rồi thừa dịp trời tối hé môi mỉm cười.

Bên cạnh Triệu Tây Duy không có người khác, đó coi như là một tin tức tốt. Còn tin không tốt chính là hắn vẫn chưa biết chính xác lý do hai người chia tay.

Bọn họ chia tay là bởi anh muốn được đối xử bình đẳng với Triệu Tây Duy, nhưng hắn vẫn cứ giống như mẹ của anh vậy, cho rằng bản thân nói cái gì cũng là đúng, muốn anh nghe theo vô điều kiện.

Trần An vén chăn nằm dài lên giường. Màn cửa không được kéo lên hết, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua khe.

Nhận thức được việc Triệu Tây Duy đang ở trong phòng khách nhà mình khiến anh vừa an tâm vừa căng thẳng, có chút khó ngủ, thế là nằm nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ người ấy.

Năm Trần An 17 tuổi, Trần Nhã Như và Tạ Tùng Thành ly hôn, anh được toà xét ở với mẹ. Nói đúng hơn là chỉ có Trần Nhã Như muốn nuôi anh. Người tình trai của Tạ Tùng Thành không muốn anh đi theo ông ta.

Nhưng trên thực tế thì Trần An ở với ai cũng không quan trọng, bởi vì từ nhỏ tới lớn bảo mẫu luôn là người chăm sóc anh.

Trần Nhã Như và Tạ Tùng Thành đều rất ít khi về nhà. Chỉ những lúc còn rất nhỏ anh mới có ảo tưởng đến tình thương của cha mẹ, sau đó dần lớn lên rồi chậm rãi chấp nhận rằng mình chỉ là một sản phẩm được tạo ra vì lợi ích của hai người bọn họ.

Trần An chuyển từ trường tư sang học ở trường cấp ba công lập Nhất Trung tại thành phố C, chỉ đơn giản là bởi bạn trai của Tạ Tùng Thành đang dạy ở trường mà anh theo học, Trần Nhã Như không muốn bọn họ có cơ hội tiếp xúc với nhau.

Anh cũng chả thèm quan tâm rằng mình học ở đâu, vì từ nhỏ đến lớn tất cả mọi thứ của anh đều đã được sắp đặt, Trần Nhã Như nói, anh phải làm.

Ngày Trần An chuyển đến trường mới đã gây ra không ít ầm ĩ, Triệu Tây Duy cũng là một trong những nhân vật chính trong trận ầm ĩ này.

Anh đến đúng lúc Triệu Tây Duy đang trong tiết giáo dục thể chất. Trần An cần phải đi vòng qua sân bóng để có thể đến phòng giáo vụ điểm danh.

Nhưng mà dường như ngay từ nhỏ Trần An đã thiếu mất thứ tuyệt diệu gì đó gọi là may mắn, vào lúc đi ngang qua sân, anh không khéo bị một quả bóng rổ bay đến đập vào đầu.

Ai liên quan đến quả bóng đó lúc ấy anh không nhớ rõ, chỉ nhớ rằng Triệu Tây Duy chính là người đầu tiên nhảy qua hàng rào sắt.

Động tác của hắn nhanh đến nỗi khiến anh có cảm giác những người còn lại chậm đi, vì họ còn chưa kịp có phản ứng, Triệu Tây Duy đã đến bên cạnh anh.

“Có sao không?” - Triệu Tây Duy khuỵu gối xuống, nắm cánh tay muốn kéo anh lên.

Lúc ấy dường như Trần An đã nói rằng mình không sao nhưng Triệu Tây Duy vẫn một mực muốn đưa anh đến phòng y tế. Phòng y tế cần thẻ học sinh mới được vào đăng ký, Trần An còn chưa đi điểm danh, thế nên Triệu Tây Duy lại dẫn anh tới phòng giáo vụ, ký túc xá rồi xưởng may đồng phục.

Sau đó như một lẽ đương nhiên, bọn họ cùng ngồi ăn cơm tối với nhau. Triệu Tây Duy là người đầu tiên anh quen ở Nhất Trung, sau này anh có hỏi lại tại sao hắn nhất quyết muốn dẫn mình đi đến phòng y tế, hắn chỉ cười.

“Lúc đó em bị bóng nện vào, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, anh bỗng nhiên rất muốn tới hỏi thăm em thôi.” - Triệu Tây Duy nói.

Hắn nói là bởi hắn cảm thấy anh rất đáng thương, dáng người gầy gò nhỏ bé bị bóng đánh vào đầu giống như một chú mèo con bị bắt nạt, không có lấy chút năng lực phản kháng nào.

Nhưng hắn lại không giải thích vì sao bản thân lại nhiệt tình đến thế. Ít nhất là theo suy nghĩ của Trần An, hắn lúc ấy nhiệt tình quá độ, đến mức sau này anh sinh ra cảm giác rằng hắn sẽ đối tốt như vậy với bất kỳ ai.

Đồng hồ báo thức reo chuông điểm 11 giờ đêm, dòng hồi ức của Trần An bị cắt ngang. Anh mở to mắt, nghiêng người cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường.

Độ sáng điện thoại rất cao, vì không bật đèn ngủ nên anh có chút không thích ứng kịp.

Cửa phòng ngủ bị gõ vào, điện thoại của Triệu Tây Duy cũng có đặt báo thức 11 giờ đêm giống như vậy.

“An An.” - m thanh của hắn từ ngoài cửa truyền đến: “Anh không ngủ được.”

Có lẽ ban đêm là thời điểm khiến người khác rất dễ xúc động, cũng có lẽ là chuông báo thức khiến người khác không thể nào giữ được tỉnh táo, tóm lại, Trần An tựa như không hề do dự mà tiến đến mở cửa, mở cửa là có ý gì anh cũng chẳng rõ.

Triệu Tây Duy đưa tay ôm eo Trần An, đôi bàn tay to lớn ấm áp cách một lớp đồ ngủ vuốt ve cánh lưng, hơi thở nóng lượn lờ sau tai bên gáy anh.

Trần An không vòng tay qua cổ rồi hôn hắn như thường lệ, nhưng anh cũng chẳng cự tuyệt.

Hô hấp của Triệu Tây Duy từ ổn định chuyển sang nặng nề trong phút chốc. Trần An mềm mại ngoan ngoãn nằm yên trong lòng ngực hắn, hoàn toàn khác với dáng vẻ giương nanh múa vuốt dứt khoát đòi chia tay với hắn vài tiếng trước, khiến hắn sinh ra ảo giác bọn họ chưa từng buông tay nhau.

Triệu Tây Duy đẩy Trần An ngã lên giường, chiếc nệm đàn hồi rung lên hai nhịp.

Trần An mặc một bộ đồ ngủ cài cúc, Triệu Tây Duy luồng tay ra sau kéo thắt lưng của anh ra, phía trước bắt đầu cởi từ cúc cuối cùng.

Khi hắn đang cởi đến chiếc cúc ngay ngực, Trần An đột nhiên bật khóc.

Không phải lặng yên rơi nước mắt như thường ngày, mà là như một chú mèo con nghẹn ngào nức nở, rồi biến thành gào lên khóc lớn.

Triệu Tây Duy dừng động tác, luống cuống tay chân lau nước mắt cho anh.

“An An, đừng khóc.” - Triệu Tây Duy rất bối rối, nhưng cũng chỉ có thể vô dụng lặp đi lặp lại câu nói này.

Trần An giống như không nghe thấy, khóc một mực không ngừng cho đến khi Triệu Tây Duy nói: “Anh thật sự sai rồi.” - Trần An mới từ từ bình tĩnh trở lại, rồi lại đau khổ không kiềm được tiếng nức nở.

Triệu Tây Duy nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của anh, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi đến vô cùng.

Tiếng khóc của Trần An đêm nay thật giống như của chính anh nhiều năm trước, Triệu Tây Duy thoáng chốc ý thức được rằng dù đã qua ngần ấy năm, Trần An thật sự chưa từng thay đổi.

Trần An là người hướng nội, nhạy cảm, người mà Triệu Tây Duy tự cho rằng không thể rời xa hắn, thật ra là không thể rời khỏi tình yêu của hắn.

Trần An khao khát được yêu thương đến điên dại, mà hắn chỉ nghĩ rằng mình may mắn nhặt được một chú mèo con lạc đường dưới cơn mưa như trút nước.

Những giọt nước mắt của Trần An buộc hắn phải chấp nhận cái sự thật tàn nhẫn rằng anh yêu hắn chỉ bởi hắn là người xuất hiện sớm nhất.

Triệu Tây Duy không dám tưởng tượng nếu hắn xuất hiện muộn hơn một chút thì sẽ như thế nào, nhưng chuyện đáng mừng đó chính là Trần An một khi đã yêu dài lâu thì không thể nào lay động được. Trong quãng thời gian bọn họ xa nhau, anh cô độc nhớ hắn, âm thầm lặng lẽ yêu hắn rất nhiều năm.

Hắn cho rằng mình là người nắm thế chủ động trong cuộc tình này, nhưng thật ra luôn là kẻ yếu.

So với Trần An, hắn lại giống như một con mèo được nuôi lớn hơn. Hắn cố chấp, ham muốn khống chế cao, hắn muốn Trần An phải làm theo mọi thứ hắn bảo, nhưng lại chỉ là một con hổ giấy công khai áp đặt quyền sở hữu của mình lên trần An.

Triệu Tây Duy dịu dàng kiên nhẫn hôn lên tóc Trần An, tay vỗ nhè nhẹ lấy lưng anh.

Hắn nói: “An An, em muốn thứ gì anh đều sẽ cho em.”

Trần An không đáp.

Hắn lại nói: “Khi em theo đuổi anh, em nói em thích anh.”

Trần Anh vẫn không đáp.

Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đành phải dùng câu nói Triệu Tây Duy luôn dùng để nói với Trần An: “Em không thể rời xa anh.”

Hắn dùng hết sức ép bản thân nghĩ đến cảm nhận của Trần An, muốn cho lời nói của mình không phải cứng nhắc, nhưng vẫn thất bại.

Trần An ngừng nức nở, không khách khí đuổi hắn ra khỏi phòng ngủ, cũng gửi cho hắn một tờ giấy qua khe cửa, nội dung là thời gian biểu các chuyến bay từ thành phố C đến thành phố B.

Sau khi Triệu Tây Duy bị đuổi ra khỏi phòng liền gọi cho Vương Lâm, hắn có chút nhận thua hỏi: “Cuốn sách hôm trước cô gợi ý cho tôi tên là gì?”

Vương Lâm mang theo giọng điệu buồn ngủ đáp: “《 Nghệ thuật giao tiếp 》.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.