Cho em xin tiền vé anh ơi!
Anh về đâu ạ?
Nghe tiếng anh Khánh lơ xe, Hạnh vội cúi mặt vì sợ anh ấy nhận ra cô, ngay từ lúc lên xe cô đã biết thể nào hôm nay cũng gặp lại anh ấy. Lần trước đi xe anh ấy nói có dịp sẽ ghé qua nhà chơi, chẳng biết là đùa hay thật nhưng thôi, hạn chế tiếp xúc nói chuyện thì hơn, dẫu sao cũng chỉ là tình cờ quen biết...
À tôi về xã X. Đây, tiền vé đây, cả hai người nhé!
Anh Toàn lấy tiền đưa cho anh Khánh, Hạnh vẫn cúi đầu cố ý tránh mặt... không hiểu sao anh ấy vẫn chú ý đến cô.
Người này là vợ anh ạ?
Khánh hỏi chuyện anh Toàn. Nghe vậy anh Toàn vội thanh minh:
Ồ, không!
Đây là em gái tôi...
Thực ra Khánh đã nhận ra Hạnh từ lúc hai anh em mới bắt đầu lên xe rồi, nhưng xe đông khách, vả lại có người đi cùng nên Khánh không dám ho he gì, chỉ đợi đến lúc thu vé xe mới nhấn nhá hỏi chuyện cho đỡ quê. :))
Dạ. Hai anh em hôm nay có việc gì mà đi lên đây thế ạ?
Khánh lịch sự hỏi lại.
Ừ, có chút việc em ạ!
Hạnh hôm nay say xe à em?
Khánh không để cho Hạnh có cơ hội tránh mặt.
À... dạ, chào anh!
Sao hôm nay nhìn thấy anh mà cứ lảng đi thế?
Đâu có...
Hai người biết nhau à?
Anh Toàn thắc mắc.
Dạ không ạ!
Hạnh nhanh mồm.
Cùng lúc ấy Khánh cũng nói: “Vâng, chúng em biết nhau“.
Anh Toàn ngơ ngác khi cả hai đồng thanh đáp mà câu trả lời không giống nhau, anh quay sang nhìn Hạnh, ý muốn nghe câu giải thích từ cô.
Em....em...
Thực ra...
Hạnh ấp úng.
Anh ơi, lần trước Hạnh có đi về xe em, hỏi qua mới biết anh em đều là người cùng xã mình cả, em là bạn học với cái Tuyển ngay cạnh nhà anh, ngày trước em sang khu đấy chơi suốt...
Chỗ người quen với nhau, anh cất tiền đi nha, hôm nay vé xe coi như em mời hai người...
Ấy, không được, chuyện gì ra chuyện đó... cậu đi làm cho người ta chứ có phải chủ xe đâu mà làm thế được?
Cứ nhận đi kẻo anh ngại lắm!
Anh Toàn từ chối.
Đúng đấy, anh đừng làm thế...
Hạnh hùa theo.
Thôi, anh cứ cất đi ạ!
Lúc nào em sang, anh cho em ăn ké bữa cơm là được...
Khánh gãi tai nói.
TOÀN nghĩ thầm trong đầu, hôm nay là ngày gì mà cả hai chàng trai đều trả lại tiền nhỉ? Lẽ nào... không đúng, cái cậu làm tổng GĐ kia giàu có như vậy, đời nào lại đi thích con bé Hạnh nhà mình được? Nhìn đã thấy không xứng rồi?? Nhưng mà cái cậu Khánh này thì có vẻ hợp lý, có lẽ cậu ta thích con bé Hạnh mất rồi. Nghĩ vậy, anh Toàn nói:
Ừ. Chú nhiệt tình thế thì anh cám ơn, hôm nào rảnh qua nhà anh ăn cơm nhé!
Được ăn gỏi nhệch bao giờ chưa?
Anh này...
Trả tiền cho anh Khánh đi...
Hạnh khẽ cấu vào tay anh trai, vì cô thấy ngại, sợ Khánh đến nhà chơi thật, Hạnh cũng mơ hồ đoán được ý tứ của Khánh muốn tán tỉnh mình.
Em được ăn rồi anh ạ, ngon lắm!
Anh có biết làm món đó không?
Khánh tung hứng luôn, anh không muốn mất cơ hội quý báu này, làm thân với anh trai Hạnh trước cũng tốt, sau này đi lại đỡ ngượng. :v
Anh biết chứ?
Hồi xưa anh chưa đi thợ xây công trình, đêm nào cũng soi đèn đi bắt lươn bắt nhệch. Ngày nào trời mưa thì bắtt cũng khá, làm đĩa gỏi nhệch uống rượu thì phê lắm...
Anh Toàn thấy có cạ nên vui vẻ trò chuyện.
Ui. Vậy hôm nào cho phép em qua nhà chơi, anh nhé!
Ừ. Rảnh cứ qua nhà anh chơi, cái Hạnh nó ở nhà suốt ấy mà...
Vâng...
Khánh cười hì hì trong lòng vui sướng, chưa gì đã có người bật đèn xanh cho thế này..
Chú cho anh số điện thoại xem nào, rảnh anh đi ra đồng mà bắt được kha khá anh gọi chú sang, anh em mình tâm sự.
Anh Toàn chủ động xin số của Khánh.
Đây, anh đọc số anh để em nháy máy...
Ok.
Vậy anh và Hạnh ngồi nghỉ đi nhé, sắp đến trạm trả khách rồi, lúc khác em ghé qua nhà chơi ạ!
Ừ. Đi đi.
Khánh đi khỏi, Hạnh nói nhỏ với anh Toàn:
Người lạ mà sao anh dễ dãi thế, có quen biết gì đâu mà mời về nhà ăn cơm?
Người cùng làng mình chứ đâu mà lạ?
Hình như ngày trước anh có qua xây bếp cho nhà nó rồi đấy?
Vậy thì đã sao?
Chả sao. Nó có ý với mày hay sao đấy?
Kệ anh ấy... em ko thích!
Bạn bè qua nhà chơi cũng được chứ gì? Mày cứ làm như...
Anh Toàn càu nhàu.
Kệ anh đấy, anh Khánh mà đến nhà thì anh đi mà tiếp, em không biết đâu.
Ờ.
***
Qua đợt rét đậm thì tiết trời ấm dần lên, công trình ở làng bên tạm thời đã xong nên anh Toàn được nghỉ ở nhà ít ngày. Rảnh rỗi cuồng chân tay, anh xách giỏ ra đồng, có duyên với ngón nghề bắt cua, cá, lươn, nhệch, nên đi một buổi anh Toàn đã bắt được một giỏ đầy. Mồi ngon cần có bạn hiền, nghĩ đến lời mời Khánh lúc đi xe khách, anh Toàn bấm số gọi liền:
Ừ, anh Toàn đây, nhận ra anh không?
Dạ. Em nhớ chứ? Em đang đi xe, anh gọi em có việc gì không ạ?
Khánh vui vẻ bắt máy.
Tối rảnh thì qua nhà anh uống chén rượu nhé!
Nay bắt được ít nhệch đồng béo lắm!
Ôi, thế ạ? vậy thì còn gì bằng nữa anh ơi..
Vâng, tối rảnh em qua liền!
Ừ. Vậy đi làm đi, tối qua rồi anh em nói chuyện sau.
Tắt điện thoại, anh Toàn cặm cụi chế biến nhệch làm mồi nhậu chiêu đãi Khánh.
Hạnh!
Nấu thêm cơm nhé, nay nhà có khách đấy.
Khách nào vậy anh?
Hạnh không biết chủ ý của anh Toàn mời Khánh nên cô thắc mắc.
Thằng Khánh, nó đang đi xe, bảo tối về sớm là qua liền..
Nấu thêm ít thôi, uống vào có khi lại chẳng ăn được cơm..
Nay anh bắt được ít nhệch đồng béo mà ngon lắm, mày có thử tí không?
Chưa gì mà anh đã thết đãi như là em rể không bằng!
Hạnh phụng phịu.
Ơ kìa, cái con này? Anh đã nói cái gì đâu mà mày đã tự vơ thế?
Thế... chúng mày có ý gì với nhau à?
Hạnh chột dạ, cô không yêu Khánh, nhưng cũng không hẳn là ghét, chỉ là... anh ấy chưa vợ còn cô thì chưa chồng, đến chơi nhà kiểu thế này khiến cô thấy không thoải mái.
Thấy Hạnh không nói gì anh Toàn lại tiếp tục:
Yêu thì anh không ý kiến gì vì nó là người cùng làng cùng xã, tìm hiểu nhau cũng dễ...
Với lại, mày cũng lớn rồi, ngày xưa anh lấy mẹ thằng Kiên, năm đó mẹ nó mới 17 tuổi. Tính ra bằng tuổi mày nó đã đẻ thằng Kiên rồi đấy!
Em khác chị ấy khác...
Rồi... thì thế!
Đến tuổi rồi cũng nên có bạn có bè, va vấp tí kẻo sau này yêu đương nó bỡ ngỡ...
Em với anh ấy không có gì với nhau đâu!
Ơ.. anh có nói gì đâu mà mày cứ phải thanh minh thế?
Biết đâu sau này chúng mày thích nhau thì sao?
Anh thấy nó nhìn mày cái kiểu cũng thích thích rồi đấy, con trai nó phải mạnh dạn vậy mới được...
Trai trường lái, gái trường y!
Em sợ lắm...
Tùy người chứ có phải ai cũng thế đâu...
Mà thôi, đã là cái gì đâu, anh em uống với nhau chén rượu mà mày đã nghĩ mọi chuyện hơi xa rồi đấy...
Vâng... mà anh này!
Gì?
Anh Dương ý?
Ừ.
Anh ấy không nhận số tiền đó nên em cứ thấy thế nào ý anh ạ?
Tốt thì tốt thật, nhưng tự nhiên cho không người khác mấy chục triệu bạc, làm bao giờ mới ra...
Anh cũng băn khoăn, nếu có cơ hội mình nhất định tìm cách trả ơn cho người ta,...
Hay là, nó thích mày nên mới làm vậy nhỉ?
Nghe anh Toàn nói, Hạnh giãy nảy:
Anh điên à, làm sao có chuyện ấy được?
Sở dĩ cô kích động mạnh như thế là vì Hạnh quả thực có chút thích Dương, từ lúc còn ở trong bệnh viện cơ, nhưng biết khoảng cách không thể kéo gần lại được nên....
Cái con này... cứ nhắc đến trai là mày nhảy dựng lên!
Đấy là anh đang nói thế, người ta tốt quá nên anh mới suy luận ra xem, lúc ấy cậu ta dọa không cho mày nghỉ, anh sợ là sợ nó quyền cao chức trọng, xem phim nhiều rồi còn gì... đấy, thế nên là cũng khiếp, nó không lấy tiền mà không trả tự do cho thì khổ... vậy nên mới về nhanh còn kịp.
Chứ không phải vì anh tham số tiền đó đâu!
Vânggg....
***
Ban ngày nắng ấm nhưng khi trời tối lại xuất hiện những cơn mưa nhỏ, rét lại thêm rét, Anh Toàn đã chế biến xong đâu đấy món gỏi nhệch, nay anh bắt được kha khá... Nhệch làm gỏi, lươn tẩm gia vị chiên lá lốt, toàn đặc sản đồng quê thế này đãi khách đúng là hết ý. Giục mấy đứa nhỏ ăn cơm trước vì sợ chờ lâu chúng nó đói không chịu được, Hạnh ngại Khánh vì nghĩ anh ấy muốn tán tỉnh mình nên cô cũng ăn trước với ba đứa cháu.
Anh Toàn ung dung ngồi xem thời sự và chờ đợi bạn nhậu, chưa đến 40 tuổi mà 3 đứa con thơ, vợ bỏ, nhìn cái dáng vẻ của anh ấy trông mới khổ sở làm sao. Hạnh nhìn anh rồi chợt nghĩ, cái tác phong và suy nghĩ của anh ấy giống như những ông già vậy, ngược lại với ông Ưng- bố của Hạnh thì anh Toàn là người chu đáo, có chừng mực... haizzz, ước gì bố và anh trai có thể bù trừ cho nhau một tí..
Tiếng chó sủa, tiếng xe máy chạy lịch kịch từ đầu ngõ đi vào, anh Toàn đoán Khánh sang nên ra cửa đón.
Đây, chú phi xe vào chỗ gốc cây kia kìa, chỗ đấy có bóng cây nên mưa nó không hắt vào được...
Vâng. Anh đợi em lâu chưa ạ?
Khánh dựng xe, cởi áo mưa và xách vào nhà một hộp bánh.
Trời mưa nên nhanh tối vậy chứ hãy còn sớm mà chú?
Mọi khi giờ này nhà anh mới nấu cơm.
Vào nhà nhanh kẻo lạnh.
Dạ.
Em mua cho các cháu hộp bánh!
Ôi dào, chú sang chơi lại còn mua bánh nữa... sinh hư cho chúng nó, lần sau đừng làm thế kẻo anh ngại đấy!
Bọn trẻ nó thích là được anh ạ!
Chú cứ bày vẽ...
Thôi, ngồi xuống đây anh em mình làm vài chén, xong xuôi hết cả rồi đây...
Vâng..
Ơ, thế chị và các cháu đâu anh?
Gọi mọi người ra ăn cùng cho vui chứ ạ?
Các cháu nó ăn cả rồi, cái món sống thế này sợ chúng nó đau bụng...
Hạnh nay đi đâu à anh?
Sao không thấy ra ăn cơm ạ?
Từ lúc đến không thấy Hạnh đâu, Khánh có chút hụt hẫng, mục đích anh sang đây cũng là muốn gặp gỡ cô.
À, cô cháu nó ăn với nhau xong đang chơi ở trong nhà, chắc đang kèm cho thằng lớn nó học bài.
Dạ.
Nghe vậy Khánh phấn khởi hẳn lên.
***
Rượu vào lời ra, chén chú chén anh, trời rét, rượu tê tê, cả hai ai nấy đều đỏ bừng mặt, ăn uống trò chuyện vui vẻ. Có người tâm sự, anh Toàn không ngại đem chuyện tình cảm ra kể lể với Khánh.
Không giấu gì chú, vợ chồng anh ly dị cũng được gần nửa năm rồi...
Lúc trước anh ở chỗ khác cơ, gần núi khu chùa ấy, chia tay nhau rồi anh dắt con về đây. Mẹ anh mất mấy năm rồi, còn có mình cái Hạnh chưa yên bề gia thất nên giờ nó ở với anh, phụ chăm mấy đứa cháu!
Vầngg...
Em nghe bảo Hạnh mới làm ở đâu về cơ mà anh?
Ừ... nó đi mấy tháng mà anh bắt nghỉ rồi..
Hạnh nghỉ việc rồi ạ?
Ừ. Nghỉ rồi, nó còn trẻ quá để nó đi xa anh không yên tâm, thôi thì ở nhà chăm sóc mấy đứa nhỏ giúp anh anh cũng yên tâm hơn chú ạ!
Mày không biết chứ, để 3 đứa con nheo nhóc không có người cai quản anh cũng não mề lắm...
Vâng. Em hiểu ạ.
Chú hiểu sao được cái hoàn cảnh của anh?
Nào! Uống đi!
Say say thế này đêm về ngủ ngon lắm đấy!
Say quá sáng mai lại không dậy đi làm được anh ạ!
Khánh lần đầu đến chơi, biết là chủ nhà nhiệt tình nhưng anh không muốn mất điểm. Hơn nữa, mục đích chính là tán tỉnh Hạnh, say rồi thì còn nói chuyện gì nữa?
Anh đợt này được nghỉ ít ngày nên tha hồ mà ăn chơi...
Mưa rét thế này mà anh bắt được nhiều vậy ạ?
Ban ngày nắng anh đi bắt chứ, rét này mà đi đêm thì bố bảo anh cũng không đi...
***
Anh cứ để đấy em làm được mà, muộn rồi anh về nhà nghỉ đi sáng mai còn đi làm!
Khánh lon ton phụ Hạnh rửa bát nhưng cô gạt đi, không muốn anh ấy phụ giúp mình, vì cô hơi ngại. :)
Buổi tối nước lạnh lắm, anh vừa đun ấm nước đây này, em pha vào chậu nước cho ấm, giá tay đêm lại cảm đấy!
Khánh khéo léo săn đón.
Em cảm ơn!
Thôi, anh cứ để đấy tự em làm được mà, anh chưa về thì lên nhà ngồi uống nước với anh Toàn cho vui, việc này ai lại để đàn ông con trai bọn anh làm được?
Em ghét anh à?
Sao anh lại nói thế ạ?
Thế không ghét thì để anh phụ em một tay đi? Anh Toàn nay uống hơi nhiều nên say lắm, đã ngủ rồi kia kìa...
Khiếp! Hai người uống mà cũng say được?
Hạnh ngạc nhiên.
Chắc anh ấy có tâm sự!
Thế còn anh thì sao?
Anh á? Anh có uống được rượu đâu? Nhấp môi mấy cái cho vui vậy, chủ yếu là diệt mồi! :)))
Khánh nói xong Hạnh cười tủm tỉm, kể ra anh chàng này cũng tâm lý mà khéo tán gái ra trò, kể mà chưa gặp Dương chắc cô cũng thích anh chàng này rồi. Nghĩ đến Dương, Hạnh đần mặt ra.
Em sao thế?
Dạ... em không sao, chỉ là tự nhiên em nghĩ...
Nói anh nghe xem nào?
Tâm lý như anh chắc nhiều bạn gái lắm!
Đâu.. anh còn chưa biết tán gái đây này, đã ô mai sấu lại còn chè đỗ đen, anh sắp ế vợ đến nơi rồi í...
Anh cứ đùa.. em không tin được đâu.
Không tin thì em thử yêu anh đi, xem anh nói có thật không?
Khánh ngồi tráng bát cho Hạnh, thỉnh thoảng anh cố ý cầm lấy tay cô, ánh mắt đầy tình ý!
Hạnh gạt ra:
Anh cứ trêu em! Anh đi xe thì thiếu gì gái mà ế?
Gái thì nhiều, nhưng anh có biết tán đâu... với người qua đường biết đâu mà lần? Anh chỉ thích yêu người gần nhà thôi!
Khánh bắt đầu bóng gió. Quả thực mới gặp hai lần đi xe, hôm nay đến nhà là 3 lần, Khánh thấy mình cũng hơi chóng vánh, nhưng không phủ nhận khi tiếp xúc với Hạnh anh thấy có điều gì đó ở cô rất cuốn hút anh... chính vì vậy khi anh Toàn gọi điện mời sang uống rượu, Khánh không do dự mà đồng ý ngay. Có người bật đèn cho thì dại gì không soi? Cơ hội hiếm có, chứ bình thường tự nhiên mà đến thì chắc anh cũng ngại.
Rửa bát xong Khánh theo Hạnh lên nhà ngồi, hơn 9h tối, trời mưa lất phất, anh Toàn đã ngáy đều đều, Khánh mặt dày chưa chịu về, Hạnh đành ngồi uống nước nói chuyện với anh ấy một lát vậy. Mấy đứa nhỏ chui vào chăn ấm đã say giấc từ lâu...
Em có định đi học thêm gì không?
Em cũng muốn đi học, nhưng hiện tại thì chưa...
Sao thế?
Anh cũng biết đấy, anh Toàn vướng mấy đứa con nhỏ, phải lo kinh tế gia đình, nhìn mấy đứa nheo nhóc em thương quá nên không nỡ...
Định qua năm mới gửi con bé út đi trẻ rồi em cũng tính đi học thêm..
Em tốt bụng thật đấy!
Khánh cảm động trước sự quan tâm của Hạnh dành cho anh trai và các cháu.
Đâu có... em có gì mà tốt?
Anh em hỗ trợ lẫn nhau thôi mà anh..
Em cứ khiêm tốn!
Nãy anh nghe anh Toàn tâm sự rồi, công nhận anh ấy khổ thật, một mình nhận nuôi 3 đứa con... nếu là phụ nữ thì không nói, nhưng đàn ông thường hay vụng về...
Vâng... em hiểu ý của anh, điểm này em cũng khâm phục anh ấy lắm!
Em chỉ mong sau này mình cũng gặp được 1 người tốt như anh trai của em thôi...
Hạnh nói lời thật lòng cho Khánh nghe.
Tốt gần bằng và đẹp trai gần như thế có được không em?
Hạnh suýt phì cười trước câu nói của Khánh.
Em cười gì?
Ai đẹp trai bằng ai cơ?
Thì anh cứ nói thế, đàn ông ý, có ai tốt gần bằng anh Toàn, cả đẹp trai gần giống vậy có đc không em?
Quan trọng là họ có thích em không... chứ đẹp trai và tốt bụng thì có thiếu đâu ạ?
Có anh thích này!
Khánh nói vơ vào.
Anh cứ trêu em thế nhỉ?
Em ngại đấy...
Hihi.. cũng muộn rồi, anh xin phép về sớm mai đi làm,
Cảm ơn em đã tiếp đón anh nha!
Dạ. Có gì đâu anh, anh không chê là được ạ.
Anh mong còn không hết, chê thế nào được?
Anh hy vọng ngày nào đó được ăn cơm em nấu...
Hy vọng gì nữa, cơm hôm nay là em nấu mà?
Ôi, anh Tưởng anh Toàn làm hết... hihi
Anh về đây!
Em chào anh!
Khánh nổ xe máy đi khỏi, Hạnh chốt cửa cẩn thận rồi đi nằm, con gái lứa tuổi rung động yêu đương nên thú thực cô có chút lung lay trước sự tấn công của Khánh. Chỉ sợ công việc của anh ấy như vậy thì sẽ tán tỉnh nhiều người mà thôi... Rồi Hạnh lại nghĩ đến Dương, có khi nào cô nên buông bỏ chút tình cảm dành cho anh ấy trước nay không.? Có lẽ là nên dừng lại, Hạnh dứt khoát như thế, vì cô biết mình là ai, gia cảnh thế nào...