Bọn họ cùng ngủ thiếp đi trên chiếc giường nhỏ này.
Giấc ngủ này quá sâu, khoảnh khắc thức dậy, Trần Nham bỗng như vẫn đang đặt
mình trong giấc mộng, liếc nhìn người còn đang say giấc bên cạnh, cô mới nhớ ra mình ở đâu. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra buổi sáng, cô cảm giác
ngày hôm nay dài vô cùng.
Ngoài cửa sổ đã tối mờ, trong phòng ngủ vô cùng yên ắng.
Cô luôn gối đầu lên cánh tay Tôn Bằng, sau gáy đã đổ ít mồ hôi. Sợ anh
thức dậy tê tay, cô vừa chuẩn bị đổi sang tư thế khác thì anh lại bị
quấy rầy, nghiêng người một cái, lại vòng qua lưng ôm chặt lấy cô.
Trần Nham không cựa quậy, vươn tay mò lấy điện thoại di động để ở đầu giường, nhìn giờ.
Tôn Bằng đã tỉnh, vẫn nhắm mắt hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Gần bốn giờ… Dậy thôi, phải đi đón Tôn Phi nữa.”
“Ừm.” Anh đáp bằng giọng mũi một tiếng, thân thể lại không nhúc nhích.
Không thể kéo dài được nữa, cô giãy ra khỏi cái ôm của anh nhích lên trên,
ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, sửa sang lại mái tóc rối bù.
Tôn Bằng xoay người nằm ngang, đặt tay lên trán, chậm rãi mở mắt.
Trần Nham vươn tay xoa mặt anh, phần râu mọc tua tủa ngăn ngắn sượt qua lòng bàn tay.
“Ngủ đủ chưa?”
Tôn Bằng không lên tiếng, bắt lấy tay cô, khẽ bóp gan bàn tay cô, rồi hôn
đầu ngón tay, chống tay chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Anh quay đầu nhìn cô, “Đi thôi, đến tiệm ăn cơm tối.”
Nhưng bọn họ ra khỏi cửa mới phát hiện, nhiệt độ bên ngoài đã giảm. Gió thổi
vù vù, áo khoác của Trần Nham không thể chắn gió, cộng thêm việc vừa ngủ dậy, gió vừa thổi thì người không khỏi run lên một cái.
Đi từ nhà đến thư viện khu vực rất gần, chưa đến mười mấy phút đi bộ, bắt xe ngược lại còn làm mất thời giờ.
Tôn Bằng nắm tay cô, biết cô lạnh, chỉ có thể ôm lấy cô đi nhanh một chút.
Anh vòng đuôi khăn choàng của cô quanh cổ, bọc kín cho cô.
“Đừng, cái này không phải thắt như vậy đâu.” Trần Nham ngăn cản.
Anh phớt lờ cô, “Nghe lời đi, đã lạnh vậy rồi mà còn muốn xinh đẹp gì nữa.”
“…”
Sau khi thấy Tôn Bằng, cảm xúc của Tôn Phi không có thay đổi gì lớn. Anh ta nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh, gọi một tiếng “Bằng Bằng”.
Tôn Bằng vỗ vai anh ta, rồi lại xoa mạnh đầu anh ta một cái, “Có đói bụng không?”
Tôn Phi gật đầu.
Tôn Bằng giúp anh ta sắp xếp gọn đồ trong túi vải, khoác lên trên vai anh ta, “Đi nào, đi ăn cơm.”
Tôn Phi gật đầu, quay mặt nói với nhân viên quản lý đang kết thúc công việc, “Đi đây, ăn cơm với Bằng Bằng.”
Nhân viên quản lý cười cười, “Được, anh ăn no một chút, ngày mai gặp nhé.”
Khi ba người đến quán, bên trong đã rộn ràng, hơi nóng bốc hầm hập.
Cường Tử đang ghi món cho một bàn khách, nhìn thấy nhóm Tôn Bằng đi vào, anh
ta cười gọi nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân tới, “Tiểu Vân Tiểu Vân, mau sang đây giúp một tay nào!”
Anh ta ném giấy bút cho nhân viên
phục vụ đang vội vã tới, dẫn nhóm Tôn Bằng đi sang chỗ bên cửa sổ. Cái
bàn này đặc biệt để lại vào tối nay, mấy món ăn nguội đã bày sẵn.
Vừa nói hai câu, bàn bên kia lại có người gọi.
Cường Tử quay đầu la to, “Tới đây tới đây…” Rồi nhìn Trần Nham hỏi, “Chị dâu, cô ăn món gì, tôi đi bảo đầu bếp làm.”
Trần Nham cởi khăn choàng, áo khoác, “Tùy ý đi, món gì cũng được mà.”
Tôn Bằng rót nước ấm cho Trần Nham và Tôn Phi, nói với Cường Tử, “Anh đi xuống bếp, em lo liệu đằng trước đi.”
“Được,” Cường Tử vội đi sang kia, lại quay đầu nói, “Anh kêu anh ấy làm giúp em một phần ruột già, cho nhiều dầu.”
Tôn Bằng vào bếp gọi thức ăn rồi quay lại, chưa kịp ngồi xuống, bên kia lại có người kêu, nhân viên phục vụ đã bận đến mức chân không chạm đất.
Tay anh chạm vai Trần Nham một cái, “Ăn ít đồ nguội trước đi. Anh giúp một tay đã.”
Trần Nham gật đầu.
Nhìn anh đi sang kia, Trần Nham gắp ít thịt bò bỏ vào dĩa Tôn Phi, để đũa
xuống, ánh mắt cô lại vô thức hướng về anh. Anh khom lưng, đang ghi món
cho khách.
Cứ ngơ ngác nhìn như vậy, trong lòng chợt rất thỏa mãn.
Thế nào là hạnh phúc?
Có người đồng hành cùng bạn, phấn đấu vì bạn, hai người ngẩng đầu lên, có
thể nhìn thấy ánh sáng hi vọng lóe lên trên đỉnh núi cao không thể với
tới, đấy chính là hạnh phúc.
Tôn Bằng quay đầu nhìn sang phía cô, Trần Nham mỉm cười với anh.
Hạnh phúc không phải là đỉnh núi ấy, mà là quá trình cùng nỗ lực của chúng ta.
Xác định là anh, cho dù anh gặp phải khó khăn gì, em đều giúp anh, đi tiếp cùng anh.
“Nào nào nào, mọi người cùng cạn một ly trước đi!” Cường Tử giơ cao ly rượu, la lớn.
Tuy vụ án vẫn chưa kết thúc, nhưng anh an toàn trở về, anh ta đã vội vã đòi ăn mừng. Mấy ngày nay, cuộc sống tăm tối quá mức.
Bốn cái ly khẽ chạm vào nhau, bọt bia tràn ra ngoài.
Tôn Phi giơ cốc nước ấm ngây ngốc cười rộ lên, tiếng cười ấy có tần số ổn
định, cười khan năm, sáu giây, thu hút ánh mắt của người ở bàn bên cạnh.
Cường Tử, Tôn Bằng và Trần Nham nhìn nhau một cái, không hề quan tâm mà cười theo.
Cường Tử hỏi, “Tôn Phi, có muốn uống rượu không?”
Mắt Tôn Phi sáng lên, anh ta ngẩn người một lát, nhếch khóe môi gật đầu.
Cường Tử đưa ly rượu đến bên môi anh ta, anh ta nhấp một miếng, thoắt cái mặt nhúm lại, quay đầu “phì phì phì” sang bên cạnh.
Trần Nham và Cường Tử đều cười. Tôn Bằng rót nước lọc cho anh ta, mang theo ý cười hỏi, “Còn uống nữa không?”
Tôn Phi uống nước ừng ực, lắc đầu quầy quậy.
Anh ta có khẩu vị của trẻ con, không thể nào hiểu được thú vui của rượu.
Rượu vốn không dễ uống, người ta uống nó không phải vì mùi vị của bản thân
nó. Chất cồn có thể khuếch đại vui sướng, giải phóng muộn phiền, nó có
thể níu chân một người trưởng thành với lý trí bị đè nén phóng túng
trong thiên đường không cần ngụy trang.
Cường Tử và Tôn Bằng uống hết ly này đến ly khác, đặt hết mọi lời muốn nói, mọi tình nghĩa anh em vào ly rượu.
Trần Nham uống cùng bọn họ, nhưng tửu lượng của cô không tốt nên không thể hiện, uống ba ly bia là dừng lại.
Cường Tử uống đến mức hào hứng, còn muốn mời cô, Tôn Bằng cầm lấy cái ly trước mặt cô ngửa đầu dốc cạn.
Cường Tử uống mặt đỏ tía tai, hút thuốc, sáp lại bên tai Tôn Bằng nói, “Anh Bằng, anh biết em vui nhất điều gì không?”
Tôn Bằng cười cười, dùng răng nạy một chai bia, rót đầy cho anh ta, “Cường Tử, không nói chuyện nữa, uống bia đi.”
“Không!” Cường Tử vung tay một cái, “Anh để em nói!”
Mắt anh ta đỏ hoe, anh ta chỉ Tôn Bằng, yên lặng một chút, “Mẹ nó điều em
vui nhất chính là kết giao với một người anh em như anh! Mấy cái chuyện
trộm cắp thấp hèn đó anh tuyệt đối sẽ không làm!” Ngón tay anh ta chỉ
Tôn Bằng, “Em nói cho anh biết, mẹ nó em vui nhất chính là có một người
anh em như anh! Trần Nham!”
Trần Nham bị anh ta gọi giật nảy mình.
Anh ta quay đầu nhìn Trần Nham, “Cô tuyệt đối đừng có mà phụ lòng anh em
của tôi. Cô phụ lòng anh ấy thì chính là đối đầu với Cường Tử tôi!”
Câu này là ai với ai vậy?
Trần Nham dở khóc dở cười, biết anh ta uống nhiều, cô rót ít bia vào ly của
mình, giơ ly lên dỗ anh ta, “Cường Tử, anh yên tâm, tôi sẽ không phụ
lòng anh ấy, chỉ cần anh ấy không phụ lòng tôi.”
Tôn Bằng uống cũng đã nhiều, nặng đầu nhưng ý thức vẫn rõ ràng.
Anh nghe thấy cô nói, sau khi chậm nửa nhịp anh ngước mắt lên, “Nói vớ vẩn gì đấy.”
Trần Nham cười một tiếng, đưa ly đến bên môi. Anh nắm cổ tay cô, “Đừng uống nữa…”
Cô lấy tay anh ra, “Đây là ly em mời Cường Tử, không thể không uống được.”
Trần Nham từ từ đứng lên, hai tay giơ ly về phía Cường Tử ở đối diện, giọng
nói không lớn không nhỏ, “Trương Cường, tôi mời anh, lời muốn nói trong
mấy ngày nay đặt hết trong ly này.”
“Chị dâu, cô khá lắm!” Cường Tử đứng lên, giơ ngón cái với cô, uống một hơi cạn một ly.
Uống đến cuối cùng, khách trong quán đã đi hết, Tôn Phi cũng bắt đầu ngồi không yên.
Trần Nham nhìn chai bia ngổn ngang dưới đất, Tôn Bằng và Cường Tử đã uống hơn hai thùng, vẫn đang tiếp tục.
Bọn họ là người hiếm khi buông thả, không muốn làm bọn họ mất hứng, cô dẫn Tôn Phi sang bên cạnh chỉnh tivi cho anh ta xem.
Cường Tử nhìn bóng lưng ngồi ở đầu kia của quán của Trần Nham, lại rót một ly bia cho mình và Tôn Bằng.
Đi toilet mấy chuyến, rửa mặt mấy lần, lại ăn thêm ít đồ ăn, ngược lại anh ta đã tỉnh rượu.
Cụng ly với Tôn Bằng, anh ta nói, “Anh Bằng, anh có nhớ không, đón tết năm
ngoái xong quay lại, ở nhà anh, chúng ta… chúng ta đã uống hết thảy bốn
thùng bia. Tửu lượng của Trân Trân tốt, một mình cô ấy đã giúp chúng ta
uống một thùng…”
Đột nhiên nhắc tới Khổng Trân, Tôn Bằng đầu nặng trĩu suýt nữa không phản ứng kịp, đảo cái tên này trong đầu một lần,
anh hỏi, “Gần đây Khổng Trân thế nào?”
Cường Tử nói, “Không biết.”
“Không liên lạc với cậu ư?”
Cường Tử lắc đầu, còn cạn một ly, “Cô ấy đổi việc rồi, số điện thoại cũng
đổi. Khoảng thời gian này bận việc của anh, nên em cũng không đến chỗ cô ấy ở xem thử, không biết có còn ở đó hay không nữa.”
Cường Tử xoa mắt, lại châm điếu thuốc, “Cô ấy không chơi với chúng ta nữa mới phát hiện cũng nhớ cô ấy lắm.”
Tôn Bằng liếc Cường Tử một cái, cũng nghiêng đầu châm một điếu, phả khói thuốc, hờ hững hỏi, “Thích người ta rồi ư?”
Cường Tử rầu rĩ rít hai hơi, nặn ra một câu “Không biết”.
Tôn Bằng cúi đầu, nhìn đầu thuốc từ từ cháy thành tro do ánh sáng.
Anh chợt nhớ tới lần cuối cùng gặp Khổng Trân.
Cô ấy hỏi anh, nếu như không có Trần Nham, liệu anh có thể ở bên cô ấy hay không.
Anh nói với cô ấy, anh chưa bao giờ suy nghĩ có nếu như hay không. Trên đời này cũng chưa từng có nếu như.
Cường Tử nói, “Lần trước em thấy Khổng Trân, cảm thấy cô ấy khác lắm.” Anh ta cười tự giễu, “Suýt nữa không nhận ra nữa rồi…”
Tôn Bằng liếm môi, rít mấy hơi thuốc, nói, “Ngày mai anh giúp cậu tìm cô ấy thử xem.”
Cường Tử lắc đầu, “Không cần đâu, chuyện của anh còn chưa lo xong kìa. Ngày mai em tự đi tìm, em có chuyện hỏi cô ấy.”
Anh ta cụng ly với Tôn Bằng, nốc một ly.
Anh ta nói tiếp, “… Mấy cô gái từ quê ra đi làm này, sợ là sợ bị lừa gạt.
Sống khổ cực lâu quá rồi, tiền bạc, ô-tô, nhà cửa đặt hết trước mặt bọn
họ, là đầu óc không phân biệt trắng đen được nữa, tốt xấu gì cũng không
biết. Con gái trẻ tuổi xinh đẹp ai mà không thích, chờ đến khi già rồi
thì làm thế nào, cũng không suy nghĩ kĩ về sau…”
Tôn Bằng nhìn
chăm chú đêm đen ngoài cửa sổ, yên lặng hút thuốc, đầu óc trống rỗng,
chỉ có cồn đang chạy tán loạn, tán loạn đến mức đầu anh phình lên. Anh
đã không còn nghe được Cường Tử nói gì.
Chờ đến khi hút hết một điếu thuốc, có người bỗng vỗ cánh tay anh, anh mới đờ đẫn ngước mắt lên.
Trần Nham đặt tay trên vai anh, liếc Cường Tử nằm bò ra bàn một cái, “Sao anh để anh ấy uống ra như vậy?”
Tôn Bằng đã tỉnh táo một chút, “Tôn Phi đâu?”
“Nằm bò ngủ bên kia kìa.”
Tôn Bằng chống bàn đứng dậy, Trần Nham đỡ anh.
“Còn đi được không? Phải đưa Cường Tử về nữa.”
Anh đứng vững, ôm cô, “Anh không sao. Không cần đưa nữa, sang bên cạnh thuê phòng đi.”
Trên con đường này chỉ có một nhà trọ.
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Tôn Phi đang ngủ mơ mơ màng màng bị đánh thức, cáu gắt đi đến nhà trọ cùng
với bọn họ. Trần Nham nhìn ba người, người thì say rượu, người thì buồn
ngủ, dứt khoát thuê hai phòng tiêu chuẩn, để bọn họ ở cùng nhau không về nữa.
Khi đưa Cường Tử vào phòng, Tôn Phi vừa nhìn thấy giường là nằm lên ngay. Tôn Bằng liền để anh ta ở chung một phòng với Cường Tử.
Sáng ngày mai Trần Nham có việc, tài liệu còn để ở nhà, cô vốn định đón
xe về, Tôn Bằng nói về được, anh sẽ đưa cô. Anh không thể nào để cô về
trong đêm một mình.
Không ai cố chấp hơn người uống say, Trần Nham nghĩ thôi bỏ đi, sáng mai dậy sớm một chút về lấy vậy.
Cô đi tắm trước, khi đi ra, Tôn Bằng đã mặc nguyên quần áo nằm ngủ trên
giường. Hô hấp sau khi uống rượu rất nặng, thân thể phập phồng lên xuống theo. Cô gọi anh một tiếng, không hề phản ứng.
Cô không gọi nữa, giúp anh cởi áo khoác và giày một cách nhọc nhằn, đắp chăn.
Trần Nham nằm trên một chiếc giường khác, tắt đèn.
Rèm cửa sổ không kéo kín, một tia ánh trăng xuyên qua khe hở, rơi chếch trên mặt đất.
Cô nhìn chùm sáng ấy, dần bước vào mộng đẹp.