Sau khi Trần Nham đi vào, Mã Quân chỉ mặc một chiếc áo len cashmere ca rô
cười đứng lên, “Em dâu, còn nhớ anh không? Cái người hồi tết được em
khen đẹp trai đấy…”
Cô bạn gái ngồi bên cạnh anh ta như là chê anh ta ba hoa quá, mím môi cười, vỗ đùi anh ta một cái.
Trần Nham phản ứng lại, nhếch khóe môi, “Nhớ chứ, Mã Quân.”
Ánh mắt thản nhiên đảo qua, tinh mắt phát hiện cô gái ngồi cạnh anh ta đã không phải là người lần trước.
Mã Quân hài lòng nở nụ cười, “Đã nói cô em dâu này của anh thông minh mà.”
Tôn Bằng kéo một cái ghế bên cạnh mình ra, Trần Nham nhìn anh, ngồi xuống.
Mấy ngày nay họ không gặp nhau hàng ngày, nhưng không giống mỗi ngày không gặp như trước.
Anh biết, cô đang lựa chọn.
Tôn Bằng rót nước cho cô, giới thiệu, “Mã Quân tự lái xe đi du lịch, vừa vặn đi ngang qua đây nên tới thăm chúng ta.”
Lại ngẩng đầu nhìn về phía Mã Quân, “Ở chơi thêm hai ngày chứ?”
Mã Quân ôm vai người yêu của anh ta, cười nói, “Không chơi được, lịch trình khít lắm, sáng mai phải đi ngay.”
Buổi tối ở trong quán ăn cơm xong, Mã Quân trong trạng thái hưng phấn khăng
khăng kéo họ đi KTV chung. Trần Nham không làm Tôn Bằng mất mặt trước
mặt bạn bè anh nên cũng đi theo.
Tôn Phi không có ai chăm sóc, giữa chừng Cường Tử dẫn anh ta về nhà để Khổng Trân trông nom.
Trong phòng bao ánh đèn lờ mờ, Trần Nham ngồi cạnh Tôn Bằng.
Mã Quân, Cường Tử và anh uống bia hết ly này đến ly khác. Bên bục chọn bài hát, cô bạn gái Mã Quân dẫn tới hát tình ca ai oán hết bài này đến bài
khác.
Mọi thứ trông như vui vẻ không lo âu.
Giữa chừng,
Tôn Bằng ra ngoài đi toilet, một bàn tay bưng ly rượu đưa tới trước mặt
Trần Nham, đầu ngón tay là điếu thuốc đang cháy.
Mã Quân dịch sang một chỗ, lại gần cô hơn một chút, nở nụ cười.
Trần Nham ngước mắt, nhìn anh ta một cái, nhận lấy ly rượu.
Cường Tử định ngăn lại, Mã Quân lắc đầu, “Đi đi đi, đến lượt chú ra mặt à,
lát nữa Đại Bằng đến thì anh cũng muốn uống ly này với em dâu.”
Trần Nham mỉm cười, nói với Cường Tử, “Không sao đâu.”
Một chuỗi giai điệu sống động đột nhiên nổ ra trong loa, Mã Quân quay đầu
la người yêu anh ta, “Anh đang nói chuyện đấy, vặn nhỏ một chút đi!” Lại nói với Cường Tử, “Chú đi chọn mấy bài hát của chúng ta đi, đừng để một mình cô ấy gào rống ở đó.”
Cường Tử không nhúc nhích. Mã Quân nhìn anh ta, anh ta nhìn Trần Nham, rốt cuộc vẫn đi sang.
Bên kia, cô gái cố tình hát lớn đôi câu như làm nũng, nhưng vẫn nghe lời đổi bài tình ca nhẹ nhàng khác.
Tiếng nhạc nhỏ lại, vẻ mặt nhìn Trần Nham của Mã Quân cũng đứng đắn hơn đôi
phần. Trần Nham phát hiện, khi người này không cười đùa cợt nhả, thì mặt mày có chút hung dữ.
“Em dâu, em biết rõ chuyện của Đại Bằng phải không?”
Trần Nham gật đầu.
Thời gian không nhiều, anh ta đi thẳng vào vấn đề, “Quán của cậu ấy có thể
sẽ không làm tiếp được nữa. Anh rất muốn giúp cậu ấy, nhưng trong tay
anh không có nhiều tiền mặt như vậy.” Im lặng một lát, anh ta khẽ cười,
“Anh muốn kêu cậu ấy dẹp cái quán này đi, đi theo làm chung với anh,
nhưng cậu ấy vẫn chưa đồng ý.”
Thấy Trần Nham không có phản ứng
gì, Mã Quân nói tiếp, “Bây giờ nhà máy của anh vừa mới bắt đầu, đang cần người. Lúc này cậu ấy đến thì anh đảm bảo năm năm, không, ba năm,” Mã
Quân nói xong xua tay một cái, như hạ quyết tâm, “Hai năm, chỉ hai năm
thôi, cậu ấy chắc chắn có thể cất đầu dậy. Em có lẽ không biết, cậu ấy
đã từng cứu mạng anh. Cho nên em yên tâm, anh chôn bản thân anh cũng sẽ
không chôn cậu ấy.”
Lúc này mí mắt Trần Nham mới khẽ run một cái, nhếch khóe môi một chút như cười như không, “Mã Quân, anh ấy quyết định thế nào còn phải xem bản thân anh ấy. Anh ấy muốn đi thật thì em sẽ
không ngăn cản.”
Mã Quân sửng sốt.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Nham, anh ta đã biết cô là một người phụ nữ thông minh, quả nhiên, điểm này rõ ràng.
Phụ nữ và tương lai, muốn cái nào?
Tôn Bằng không chọn được, anh ta làm anh em sẽ chọn giúp anh.
Anh ta nhếch miệng cười, gật đầu: “Được, em dâu, không có ý gì khác nữa, chỉ hi vọng em thông cảm cho cậu ấy thêm một chút.”
Khi Tôn Bằng đi vào nhìn thấy Mã Quân đang trò chuyện với Trần Nham, ngồi xuống hỏi, “Nói chuyện gì thế?”
Mã Quân nhìn cô, lấy lại vẻ mặt hippie, “Tùy tiện trò chuyện chút thôi, còn sợ anh lừa gạt cô ấy à.”
Nói đoạn anh ta cầm lấy một cái ly không, rót một ly rượu, đưa tay cụng ly với Trần Nham.
Ai ngờ khi cụng ly, đầu thuốc trên đầu ngón tay anh ta không cẩn thận quẹt phải ngón tay Trần Nham, đốm lửa sáng lên trong nháy mắt, vài vụn tro
rơi xuống, làm anh ta giật mình vội vàng thu tay về.
Trần Nham không có phản ứng gì lớn, phản xạ có điều kiện rụt cổ tay một cái. Tôn Bằng giúp cô đón lấy cái ly.
Mã Quân vô tâm rất xấu hổ, vội vàng nhận lỗi không ngừng.
“Không sao đâu…” Trần Nham cười lắc đầu, bưng cái ly trên bàn lên lần nữa, “Nào, Mã Quân, mời anh một ly.”
Mã Quân thoáng sửng sốt, bưng ly lên khom người, “Em dâu à, thật ngại quá, cái tay này của anh đúng là rẻ tiền mà. Thế này đi, em uống một ly, anh phạt ba ly.”
Nói xong, anh ta quả thật uống liền một hơi ba ly.
Sau khi tan cuộc, trên đường đưa Trần Nham về nhà, Tôn Bằng lái xe vòng qua cửa một hiệu thuốc nhỏ.
Xe dừng lại, cô vẫn ôm hông anh.
Anh vỗ vỗ tay cô, nghiêng đầu nói, “Xuống đi, anh đi mua thuốc mỡ cho em.”
Trước mặt Mã Quân, Tôn Bằng không tiện biểu hiện gì, sau đó khi hát anh nhìn
kĩ một chút, chỗ cô bị phỏng đã đỏ bừng, nổi bọt nước.
“Không cần đâu, chỉ một chút thôi.”
“Mua thuốc mỡ thì sẽ không đau nữa, buổi tối dễ ngủ hơn.”
Rất nhiều lúc, cô đều không cố chấp bằng anh. Ai có thể cố chấp hơn một người thật lòng lo cho bạn?
Họ xuống xe, vào hiệu thuốc mua tuýp mỡ trị phỏng rồi đi ra, tiếp tục lái
xe về. Đến dưới lầu, Trần Nham cởi mũ bảo hiểm, vuốt lại tóc, nhìn anh.
Cô có lời muốn nói.
Anh nhìn ra được, tắt máy, chống xe, cũng cởi mũ bảo hiểm.
“Ngày kia em có thể phải đi Tô Châu một chuyến.” Cô nói.
“Đi công tác sao?”
“Ừm.”
“Đi mấy ngày?”
“Khoảng một tuần.”
“Đặt vé xong chưa, anh đưa em đến ga tàu.”
“Không cần đâu…”
Trần Nham chợt cong khóe môi, trong ánh mắt có một chút thoải mái tự nhiên, “Em nghĩ, việc này vừa vặn là một cơ hội.”
“Cơ hội gì?” Ánh mắt anh bình tĩnh.
“Để chúng ta yên tĩnh lại, đưa ra một số quyết định.”
Cô vừa dứt lời, họ liền rơi vào sự tĩnh lặng như chết.
Một cơn gió thổi qua, lạnh thấu xương.
Tôn Bằng nhìn cô một cái, móc một điếu từ trong ngực ra, ở trong gió nghiêng đầu châm thuốc.
Làn khói bay ra, dưới bóng đêm, đường nét gò má anh rất rõ ràng.
“Được.” Rất lâu sau, anh lấy điếu thuốc trong miệng xuống, nhìn cô, “Em nói gì cũng được.”
Cô ngẫm từng chữ từng chữ anh nói trong lòng một lần, cụp mắt, rồi lại khẽ nâng lên, “Cảm ơn anh…”
Cô nói, cảm ơn sao?
Anh ngơ ngác nhìn cô, nhìn vẻ tự nhiên giả tạo trên khuôn mặt dịu dàng của
cô, ước gì có thể ôm chặt cô vào lòng, hung hăng chặn kín đôi môi cô, xé nát chiếc mặt nạ của cô.
Nhưng anh không thể.
Con đường cô sắp đi là một con đường thuận lợi hơn, anh dựa vào cái gì mà kêu cô dừng lại?
Lòng tự tôn cũng không cho phép anh làm như vậy.
Họ đang giằng co, mọi lời nói đều đang trầm mặc.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, hộp tuýp trị phỏng đã bị bóp đến mức hơi móp
méo. Trần Nham mím môi, nghe thấy giọng nói căng cứng của bản thân,
“Vậy… em lên trước đây, anh lái xe chậm một chút.”
Cô nói xong xoay người, không để lại cho mình một giây do dự.
“Trần Nham…”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên sau lưng, cô dừng bước.
Trong bóng tối vô biên, ánh sáng trắng của một chiếc đèn đường bên bồn hoa
hắt xuống qua khe hở giữa cây cối, chói đến mức đôi mắt cô cay xè.
“Không nói câu tạm biệt với anh sao?”
Trong không khí đen kịt, giọng nói của anh mỏi mệt mà dịu dàng, tựa như một bàn tay trong hư vô khẽ kéo góc áo cô lại.
Cô đứng yên tại chỗ, rất lâu.
Trái tim cô đau đến mức co rúm, nhưng lại tự nói với mình, chịu đựng một chút, chịu đựng qua là tốt thôi.
Điếu thuốc trên tay cháy hết, một đoạn tro dài rơi lả tả bên chân anh. Anh
đứng bất động sau lưng cô, nhìn một cơn gió thổi qua ngọn cây, lay động
mái tóc sau vai cô.
Gió vẫn chưa dừng lại, cô lại cất bước, đi về phía đầu cầu thang, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Đây không phải là kết quả tốt nhất sao? Tốt cho tất cả mọi người.
Bầu trời thành phố, đêm đen chậm rãi đè xuống, đè nát hết thảy giấc mơ hão huyền.
Hai ngày sau, Trần Nham và đồng nghiệp chờ ở ga tàu hỏa. Cô nhìn hành khách đeo túi lớn túi nhỏ tạm biệt lưu luyến không rời người thân bạn bè,
từng hồi cay đắng dâng lên trong lòng.
Cô có chút hối hận.
Hối hận khi cuối cùng bản thân trở nên bủn xỉn như thế, ngay cả một câu “Tạm biệt” cũng không nguyện nói với anh.
Người phỏng vấn ở Tô Châu là viện sĩ nghiên cứu khoa học vốn xuất thân thành
thị hưởng tiền trợ cấp của quốc gia, sau khi về hưu chuyển đến Tô Châu
dưỡng lão. Trong căn biệt thự nhỏ nằm ở ngoại ô của người thầy giáo già, Trần Nham và các đồng nghiệp nhìn thấy cuộc sống cuối đời của một đôi
vợ chồng già bình thường mà hạnh phúc.
Nhiệm vụ phỏng vấn không
nặng, cơ bản chỉ là dùng hình ảnh đơn giản ghi chép cuộc sống hiện tại
của ông cụ, rồi dùng một số câu hỏi phỏng vấn đời sống ngắn gọn để ông
cụ nhớ lại năm xưa, nói cảm nhận về tình hình phát triển những năm gần
đây của quê hương.
Xa cách cố hương nhiều năm, tuy đức cao vọng trọng, nhưng ông cụ rất hòa nhã với những thanh niên cùng quê này.
Ngày cuối cùng phỏng vấn xong, Trần Nham cuộn dây micro lại.
Ông cụ tùy ý trò chuyện với họ, cuối cùng hỏi một câu, “Cô bé năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Trần Nham cười cười, “27 ạ.”
“Đã kết hôn chưa?”
Trần Nham lắc đầu.
Ông cụ xị mặt trêu, “Kết hôn được rồi mà, bà nhà tôi khi lớn bằng cháu đã
sinh đứa thứ hai của nhà chúng tôi rồi đấy. Thế hệ của mấy đứa đều thích kết hôn trễ sinh trễ, đứa cháu gái út nhà tôi cũng vậy, đến giờ cũng
chưa chịu ổn định nữa. Nếu trở lại thời chúng tôi thì toàn phải thành
gia trước rồi mới có thể lập nghiệp. Nắm chắc đi.”
Trần Nham gật đầu một cách lễ phép.
Buổi trưa một ngày trước khi đến Tô Châu, làm xong hết công việc trong tay
thật sớm, Trần Nham đi một mình dọc theo bờ Trường Giang một đoạn đường
rất dài.
Cô cứ đi men theo con đường lung tung không có mục đích
như vậy. Đi đến ngã ba treo một tấm bảng chỉ đường màu xanh, cô nhìn
thấy có người đứng câu cá bên cầu.
Trong nắng chiều, mọi thứ đều
vui vẻ thanh nhã như vậy. Ánh nắng chiều cuối cùng còn sót lại khoác lên vai người kia, dịu dàng mà lấp lánh.
Cô đứng im, cho đến khi giơ tay lên mới phát hiện, mặt mình đã lạnh buốt.
Bạn có từng yêu một người không?
Khi bạn yêu một người, bất kể nhìn thấy sự vật xinh đẹp nào, bạn cũng sẽ nhớ tới anh ấy.
Tia sáng mặt trời đầu tiên lúc hừng đông, cơn gió xuân vào tháng tư, một
phiến lá phong đỏ vừa vặn trượt xuống bờ vai… Bởi vì yêu, mà hết thảy
mọi vẻ đẹp liên quan đến thế giới này, bạn đều muốn sẻ chia cùng anh ấy.
Những nụ cười bất chợt, những giọt lệ vô duyên vô cớ, đều là sức quyến rũ mà tình yêu mang lại.
Buổi tối cuối cùng của chuyến công tác, mọi người đều ầm ĩ đòi uống một ly,
bèn tìm một quán bar yên tĩnh gần khách sạn, khui một chai rượu tây.
Nghe hát, trò chuyện, Trần Nham đã uống theo hai, ba ly, lòng bàn tay
nóng lên dần. Biết là rượu này tác dụng chậm, cô không uống thêm nữa.
Đang ở vùng khác, còn có nhiệm vụ, nên cuối cùng mấy đồng nghiệp không uống nhiều lắm, định quay lại nhà nghỉ đánh bài tiếp.
Đến cửa, Trần Nham không đi vào.
“Mọi người đi lên chơi đi, thời gian còn sớm, tôi đi dạo thêm một lúc nữa.”
Người đồng nghiệp nam hơi lo lắng, “Cô muốn đi dạo ở đâu, hay là tôi đi chung với cô nhé, tối thế này…”
“Không cần, không đi xa đâu, tôi chỉ xem xung quanh đây thôi.”
Giằng co ở cửa một hồi, đồng nghiệp nam quả thực không khuyên nổi, “Vậy được
rồi, cô có chuyện gì thì gọi điện thoại, về sớm một chút nhé.”
“Biết rồi.”
Thành phố xa lạ, đường phố xa lạ. Đèn đường bình yên xếp thứ tự ở hai bên đường, chiếu sáng thẳng đến cuối đường.
Nhìn quanh một chút, Trần Nham xách túi, chậm rãi bước đi dọc theo lối đi bộ.
Từng cơn gió mát trong đêm xuân lướt qua mặt, cái cổ trống không của cô. Đi
lung tung không có mục đích hai mươi phút, tác dụng của rượu vẫn còn.
Nhìn thấy đối diện có trạm xe buýt, cô băng qua đường.
Ngồi xuống bên trạm xe xe cộ lao vùn vụt, cô ngẩng đầu lên.
Bầu trời đêm mịt mờ, ánh trăng rất nhạt.
Không tự kềm chế được, cô nhớ đến mấy buổi tối ở quê Tôn Bằng.
Đêm ở thành phố chẳng hề giống đêm. Ở nông thôn, trời tối chính là tối thật sự. Nơi ấy rất nhiều đường không có đèn, đừng nói chi là neon, chỉ có
ánh sao mới có thể lóe sáng trong bầu trời đêm.
Cô đơn, hiu
quạnh, toàn bộ cảm xúc lơ lửng bất định đều bị chất cồn nhàn nhạt trong
máu đốt thành khói, mềm mại mà chậm rãi lặng lẽ bao quanh cô.
Mặt hơi nóng lên, cô cúi đầu, lẳng lặng điều hòa hô hấp.
Qua rất lâu.
Dòng xe cộ đang tiếp tục, đèn neon vẫn lấp lánh.
Không có gì thay đổi cả.
Nhưng bất chợt, mí mắt cụp xuống của Trần Nham rung rung một cái, một cảm
giác khác thường mà mãnh liệt bỗng dâng lên trong lòng.
Trong nhịp tim thình thịch và sự mong chờ không biết, Trần Nham chậm rãi ngẩng đầu lên.