Cơn Mưa

Chương 24: Chương 24: Chìa Khóa




Hơn chín giờ tối, Trần Nham tới đây.

Tôn Phi ngủ trong phòng, Tôn Bằng ở trong bếp nấu mì cho cô.

Cô dựa bên cửa nhìn anh bận rộn, “Nấu ít một chút, không ăn hết đâu…”

Hai ngày nay cô đã mắc phải một sai sót trong công việc, một phó thị trưởng mới đến, cô nhầm một chữ trong tên của người đó, gây nên phiền phức không lớn không nhỏ cho lãnh đạo. Buổi trưa xin nghỉ khi đang họp, coi như lại đụng vào họng súng, sau khi về bị nói một trận không nặng không nhẹ.

Một mình cắt phim cả tối trong phòng biên tập, không ăn cơm cũng không cảm thấy đói.

“Ăn không nổi thì chừa lại.” Tôn Bằng ném mì sợi vào trong nước sôi, xoay người lại, mở kệ tủ ở trên ra lấy tỏi.

Ánh đèn trong nhà bếp rất tối, hơi nóng dày đặc lan ra, dần dần có mùi thơm của mì.

Trần Nham ở chếch phía sau yên lặng nhìn động tác của anh, đột nhiên hỏi, “Cổ sao vậy?”

“Hửm?” Tôn Bằng lấy tỏi xong, dùng cánh tay đóng cửa tủ lại, xoay người.

Cô nghiêng đầu giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào vết đỏ dài nổi lên trên phần cổ phía bên phải của anh, nhíu mày.

Anh nhớ ra, buổi sáng dời thùng nước bị phần nhựa cứng của miệng thùng quẹt một cái, lúc đó hơi đau rát nhưng không chảy máu, nên anh cũng không để ý nữa.

Anh né người, “Không cẩn thận đụng một cái thôi.” Anh nắm tay cô lấy xuống, “Mì sắp được rồi, ra ngoài đi.”

Trên cái bàn gấp, một bát mì nước tương lớn đang bốc hơi nóng, rau xanh và trứng gà phủ trên mặt. Trần Nham cầm đũa nếm thử một miếng, chưa đến mức ngon lắm, nhưng vị mặn này thoáng cái đã kích thích cảm giác thèm ăn.

Tôn Bằng ngồi bên cạnh, cứ như vậy nhìn cô ăn.

Dáng ăn của cô rất đẹp, không nhanh không chậm, không có âm thanh gì cả.

Anh rất muốn biết cô để tấm thẻ liên lạc vào túi của Tôn Phi lúc nào, nhưng anh không mở miệng hỏi.

Một lát sau, Trần Nham bưng bát húp một ngụm nước mì, để đũa xuống, “No rồi.”

Tuy cứ bảo ăn không nổi, nhưng trong bát mì đầy nước cũng không còn lại bao nhiêu.

Tôn Bằng không lên tiếng, đón lấy bát đũa của cô, quét hai cái ăn hết phần còn lại.

Trần Nham mỉm cười. Thật ra cũng không biết tại sao cười nữa.

Trải qua mấy ngày cô đơn bận bịu, có thể ngồi yên lặng ăn bát mì như thế này, cảm giác đó tốt vô cùng, bình thản, ấm áp, rất thư giãn.

Bọn họ ngồi trong phòng khách trò chuyện đơn giản một lúc, Trần Nham ngáp một cái, hai người đều đã hơi mệt.

Tôn Bằng vào phòng nhìn Tôn Phi, anh ta đang ngáy, ngủ rất say. Anh lấy áo khoác trong tủ quần áo khoác thêm cho Trần Nham, đưa cô về nhà.

Trong tiểu khu rất yên tĩnh. Sau khi nhìn Trần Nham đi lên, Tôn Bằng ngồi lên xe, hít thở bầu không khí lành lạnh, chờ đèn trên lầu sáng.

Qua một lúc lâu, cửa sổ vẫn tối đen.

Không yên tâm, anh đang định lên lầu, thì một bóng người chậm rãi đi ra từ trong tòa nhà.

Bước chân có phần chán nản.

“Làm sao vậy?”

“Quên mang chìa khóa rồi…”

Trần Nham cụp vai, trông có chút mất mát.

Sau khi ở một mình, chuyện cô sợ nhất chính là quên mang chìa khóa, mỗi ngày trước khi ra ngoài đều kiểm tra mấy lần như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy. Hai ngày nay đúng là quá bận, buổi sáng chỉ nhớ lấy một tập tài liệu, nên quên mất.

Cảm xúc đè nén của con người thường sẽ bùng phát ở một điểm không sao nói rõ nào đó. Ví dụ như bây giờ, mệt đến mức không nhắm mắt nổi nữa, đã đến cửa nhà nhưng lại không vào được. Cảm xúc rối loạn mấy ngày nay lập tức trào ra hết, cô không kiểm soát được cảm thấy mất mát và nóng nảy.

Lần đầu tiên Tôn Bằng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, sờ đầu cô một cái, “Không sao đâu, đưa em về chỗ mẹ em nhé.”

Cô không đáp lại, đứng trầm mặc trong gió một lúc, thở nhẹ một hơi. Cô nhìn giờ, mười một giờ rưỡi.

Nhanh chóng đến khách sạn, nhân viên phục vụ ỉu xìu nhìn máy vi tính, mặt mày lạnh lùng bấm chuột, “Làm phiền lấy chứng minh thư ra một chút.”

Trần Nham đưa cho cô ấy, cô ấy nhận lấy, ngước mắt nhìn Tôn Bằng một cái, “Cần của cả hai người.”

Trần Nham phản ứng được, vừa định mở miệng nói là một người, nhưng Tôn Bằng đã lấy chứng minh thư.

Trần Nham liếc nhìn anh, rồi nhìn một chậu hoa trang trí trên quầy lễ tân, không lên tiếng.

“Một phòng giường lớn, 198. Đây là thẻ phòng, trả tiền phòng và tiền thế chấp một lần.”

Đăng kí xong xuôi, Tôn Bằng trả tiền phòng và tiền thế chấp xong, lấy thẻ phòng rồi đi cùng Trần Nham vào thang máy.

Ba mặt thang máy là gương, bóng dáng mơ hồ của hai người phản chiếu trên cửa, lẳng lặng chờ đợi đi lên.

Tôn Bằng nhìn thẳng phía trước, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Khóe mắt Trần Nham đang liếc con số màu đỏ kia, chầm chậm thay đổi.

Căn phòng ở tầng ba.

Hành lang hẹp và dài, đèn trên tường chiếu cái bóng của bọn họ lên tấm thảm màu sậm, một tiếng bước chân cũng không có.

Tôn Bằng cầm thẻ phỏng mở cửa, nghiêng người sang, để cho cô vào trước.

“Cạch” một tiếng, thẻ phòng đút vào rãnh thẻ, trong phòng có điện, nhưng người phía sau lại không bật đèn.

Cửa bị một cái chân đá vào đóng lại, trong thoáng chốc, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào biến mất, cô bị chặn ôm ngang, đè lên tường.

Trong bóng tối, anh đỡ cô, hôn cô say đắm, vuốt ve cô.

Anh vừa nóng lòng hôn cô vừa cởi áo khoác của nhau, cánh tay trần chắc nịch luồn vào vạt áo Trần Nham, bàn tay vuốt ve qua lại bờ lưng mịn màng của cô.

Vải vóc ma sát, phát ra một loại âm thanh khô khốc mà vội vàng.

Cô khẽ run rẩy giữa thân thể anh và vách tường, cái nút sắt nho nhỏ của áo lót vô thức bị cởi ra.

Nụ hôn tạm ngừng lại, rồi môi anh mơn trớn khắp nơi, cô ứng phó một cách lộn xộn, cảm giác nhanh chóng ập đến.

Trước cửa sổ chỉ có một lớp vải mỏng, bóng cây bên ngoài hắt lên tường, nhè nhẹ đong đưa.

Anh bế cô đẩy lên giường, ngay sau đó phủ lên người cô, vén tóc cô, từ từ kéo cả người cô ra khỏi chiếc áo len tay dài sát người và chiếc quần jean.

Cả quá trình, động tác anh dịu dàng, vô cùng kiên nhẫn, nhìn cô khỏa thân từng chút một trước mắt anh, thẳng thắn, không một mảnh vải.

Trên giường chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ hắt vào.

Tôn Bằng nhấc thân trên, nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, nhìn vẻ bóng mờ trên làn da cô, nhìn ánh sáng lập lòe nhàn nhạt thong thả di chuyển trên thân thể cô như một câu đố, vô cùng mê hồn.

Cơ lưng anh giãn ra, anh kéo cổ áo cởi chiếc áo tay ngắn trên người, để lộ cơ thể cường tráng, rồi cởi dây thắt lưng.

Đàn ông đối mặt với phụ nữ là sự mâu thuẫn.

Bảo vệ cô đồng thời xâm phạm cô, yêu thương cô đồng thời tổn thương cô.

Mồ hôi của anh rơi trên cổ cô, nghe tiếng cô rên rỉ không thể đè nén.

Tấm rèm mỏng bị gió từ khe cửa sổ thổi bay lên một góc, nhè nhẹ nâng lên.

Trần Nham nằm trong vòng tay anh, cánh tay ướt đẫm của anh khoác bên vòng eo thon của cô, hơi chùng xuống. Cô lẳng lặng nhìn trần nhà, thời gian như chậm lại, mỗi một giây đều rất chậm rất dài.

Cả người bọn họ đẫm mồ hôi, quấn quýt lấy nhau như vậy, không cảm thấy khó chịu, mà chỉ cảm thấy không thể thân mật hơn nữa. Tình dục và tình yêu hòa hợp với nhau, yên lòng mà thỏa mãn.

Một lát sau, anh sờ mặt cô, vén mái tóc bị thấm ướt bên tai cô, vuốt ve vành tai cô, nhìn lông mi cô từ trên xuống.

Nhìn một hồi, anh không nhịn được lại cúi đầu sáp tới hôn mắt cô, miệng cô, từ từ trêu ghẹo.

“Không mệt sao…” Trần Nham thở hổn hển.

“Không mệt.”

“Không về ư?”

“Không giữ anh lại à?”

Ngày hôm ấy, bọn họ quấn chặt nhau rất lâu.

Thứ sáu tan làm, ở trong nhà ăn cơm tối với Tôn Phi xong, bọn họ cùng đi xem cửa hàng mà đại lý môi giới bất động sản giới thiệu. Vị trí cửa hàng nằm phía sau một con hẻm, trên đường rất ồn ào, một hàng bên toàn là tiệm bán quần áo và quán ăn nhỏ, xung quanh có mấy tiểu khu cũ, cũng coi như có chút không khí.

Tiền thuê một trăm ngàn tệ một năm.

Trần Nham cảm thấy vị trí cũng khá tốt, Tôn Bằng cũng thấy có thể. Coi như đạt được ý kiến thống nhất bước đầu với đại lý môi giới, hẹn tìm chủ cửa hàng gặp mặt một lần, rồi sẽ bàn giá cả lại.

Xong việc anh đưa cô về.

Trần Nham mở cửa thay giày, lục đôi dép của anh trong tủ giày ra đưa cho anh.

Bởi vì thỉnh thoảng mẹ Trần sẽ tới đây, cho nên dôi dép nam của anh bị để tận trong cùng. Cô vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để nói chuyện này với người trong nhà.

Trần Nham để túi xách xuống, ở trên bàn rót cốc nước uống hai ngụm, đưa cho anh, rồi ngồi xuống.

Tôn Bằng nhận lấy, uống một ngụm lớn.

Chuyện cửa hàng rốt cuộc đã có một chút bài bản, hai người đều đã buông được tảng đá trong lòng.

Trần Nham nhìn ra được, gần đây áp lực của Tôn Bằng rất lớn.

“Bên Danh Dương không được thì cứ thôi việc trước đi đã, tiếp theo cũng phải chuyên tâm lo liệu cửa hàng.” Cô nói.

Gần đây anh bận hơn trước rất nhiều, ban ngày hầu như không có thời gian rảnh, người trông lúc nào cũng rất mệt.

Trần Nham thậm chí còn đoán thầm, liệu có phải Chu Tư Hồng đang làm khó dễ anh hay không.

Tôn Bằng nghe cô nói như vậy, trong lòng có chút mâu thuẫn.

Anh vẫn chưa nói cho cô biết chuyện mình đã đổi việc. Anh cảm thấy chuyện này là một lần chuyển tiếp, không cần thiết phải nói gì cả. Nhưng cô nói như vậy, thì anh lại cảm thấy không nên giấu.

Anh suy nghĩ một chút, vẫn thấy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Nhẹ nhàng nắm tay cô, anh nói, “Cửa hàng bên này quyết định thì không làm việc trong tay nữa.”

Trần Nham gật đầu, hai người bỗng nhiên trầm mặc.

Đèn phòng khách chiếu mờ mờ, ngón tay cô không cẩn thận nhúc nhích trong lòng bàn tay anh một cái, một bầu không khí yên tĩnh mà mập mờ dần lan ra.

Kim giây của đồng hồ treo tường di chuyển phát ra tiếng vang khe khẽ, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, kéo hai tay cô vòng quanh cổ anh.

Ngồi như vậy chẳng hề thoải mái, thân thể Trần Nham hơi cứng ngắc, cô nhìn cái cốc trên bàn.

Tuy đã thân mật như thế, nhưng hành động ngả ngớn không duyên cớ thế này giữa ban ngày, cô không làm được, trong lòng thấy kì quặc, không biết làm thế nào.

Nói cho cùng thì thật ra cô là một người phụ nữ vô cùng có nề nếp. Trong trường hợp trang trọng, cô có thể tỏ ra tự nhiên thoải mái, bình tĩnh như không, như đang trên chiến trường. Đó là một loại ngụy trang. Trong cuộc sống thường ngày, cô tháo gỡ mặt nạ thường sẽ luống cuống, không biết nên biểu hiện như thế nào.

Tôn Bằng kề lên trán cô, nhìn mắt cô chằm chằm, mơ hồ cảm giác được một thoáng mất tự nhiên trong cô.

Anh lẩm bẩm thì thầm bên tai cô, “Sao vậy?”

“Vào trong đi.” Cô nằm trên vai anh.

Anh nhìn cô, bế cô đứng lên, đi vào phòng.

Có lẽ là vì nguyên nhân tuổi tác tăng lên, mà Trần Nham phát hiện, đối với tình dục, cô cũng bắt đầu có chút kích thích và mong chờ. Kể từ lúc bọn họ xảy ra quan hệ, cô thường hay nhớ anh, muốn ở bên anh. Loại cảm giác trên cơ thể này rất chân thật.

Ý nghĩ đó khiến cô thấy xấu hổ, mà cảm giác xấu hổ vừa hay lại mang đến một loại khoái cảm tế nhị, giống y như cảm giác mâu thuẫn trong tình dục của tất cả mọi người phụ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.