Năm mới trôi qua hết, thành phố lại bước vào quỹ đạo.
Tháng ba đang đến gần, nhưng trời vẫn còn rất lạnh, chồi xanh nhọn nhú ra trên cây đã mang tin tức của mùa xuân đến.
Vừa đầu năm, quán của Tôn Bằng đã kí một đơn hàng rất tốt.
Trong một tòa nhà văn phòng sau đường, có lãnh đạo nhỏ của một công ty mấy
ngày trước đến quán anh ăn cơm, thấy mùi vị khá ngon, liền mời anh điếu
thuốc, trò chuyện một hồi, cuối cùng nói muốn đi vào bếp xem thử, Tôn
Bằng dẫn anh ta vào. Không ngờ người này cực kì sảng khoái kí hợp đồng
một năm với anh ngay tại chỗ, đặt hộp cơm trưa cho hai mươi nhân viên
công ty tại quán anh.
Một mặn hai chay một canh, một phần mười
hai miếng, mùi vị thanh đạm một chút cũng không sao, chỉ có một yêu cầu, phải sạch sẽ, đừng cho gia vị lộn xộn.
Lúc gần đi, người này nói, “Ông chủ nhỏ, không có chút ấn tượng nào với tôi sao?”
“…”
“Lần trước trời mưa to, xe của tôi bị lún vào hố bùn ở công trường bên cạnh, khi anh đi ngang qua đã giúp tôi đẩy ra, không nhớ gì ư?”
Sau đó, Tôn Bằng nhắc đến chuyện này với Trần Nham, Trần Nham chỉ khẽ cười.
Họ đứng trên ban công, cùng ngẩng đầu ngắm nhìn phương xa, tự nhiên mà
thân mật. Dưới ánh hoàng hôn, tòa nhà cũ và đường phố u ám, tiếng người
huyên náo và hơi thở đêm đông, toàn bộ tan vào trong ánh sáng rực rỡ màu vàng nhạt, mịt mờ, yên tĩnh.
Trần Nham nói, “Thật ra rất nhiều
lúc, duyên phận giữa người với người rất kì lạ. Rõ ràng gặp phải một
người xa lạ, nhưng biết đâu chừng đã chạm mặt nhau ở rất nhiều nơi. Trên đường, nhà hàng, bệnh viện… Thành phố nhỏ như vậy, chỗ nào cũng có thể
cả.”
Cô nhìn anh một cái, “Giống như lần đầu tiên chúng ta gặp
nhau vậy, anh tưởng là buổi tối lái xe đưa em về nhà, thật ra trưa hôm
đó, em đã thấy anh trên núi, nhưng anh lại không biết.”
Có gió thổi đến, bụi lẫn trong gió, khẽ quét qua gò má họ. Trần Nham hơi nheo mắt lại.
“Anh biết…” Anh không nhìn cô, “Hôm đó ở trên núi, anh đã nhìn thấy em.”
Mưa lất phất ngoài đình, em cầm sách trên tay, yên lặng ngẩng đầu, thản nhiên nở nụ cười với Tôn Phi.
Trong nụ cười ấy, anh nhìn thấy vẻ dịu dàng và lương thiện luôn thường trực
của một người phụ nữ, trong cơn mưa ẩm ướt, chúng lóe lên ánh sáng khiến người ta tin tưởng.
Trong yên tĩnh, Tôn Bằng quay đầu nhìn khuôn mặt sửng sốt của Trần Nham, âm điệu chậm mà kiên định, “Tối hôm ấy em
vừa lên xe, anh liền biết là em.”
Chỉ là có những giấc mơ anh không dám mơ. Cho đến khi, giấc mơ đến gần anh.
“Anh không muốn dùng bất kì thứ không thiết thực nào,” Tôn Bằng hơi dừng
lại, “… để thêm vào cho tình cảm của chúng ta, nhưng ngày hôm ấy, anh
thật sự đã nhìn thấy em.”
Trần Nham nhìn anh, không nói tiếp.
Cơ thể cô như một thung lũng, bị sự chấn động mà dừng lại tất cả những gì
số phận mang đến, chỉ còn lại tiếng vang từ mỗi câu chữ của anh.
Giờ phút này, cảm giác kìm lòng không đậu và tình cảm không kìm nén được trong câu chuyện rốt cuộc đã tìm được đáp án.
Hết thảy đều đã định trước ở nơi u tối.
Sau sự yên lặng dài và tẻ nhạt, vải vóc cọ xát phát ra âm thanh rất nhỏ, một sức mạnh vô cùng chậm rãi, cô ôm lấy anh.
Cái ôm dịu dàng mà chặt chẽ này khiến Tôn Bằng cứng đờ trong thoáng chốc. Anh buông thõng tay, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô.
Một khoảng ánh chiều tà rơi trên mái tóc đen, anh giơ tay xoa một cái,
trong nháy mắt, xúc cảm ấy đánh thức tất cả mọi thứ chân thật.
Dưới nắng chiều, họ lặng lẽ ôm nhau, xác định toàn bộ quá khứ, hiện tại và tương lai, họ đã có nhau.
Hai mươi phần cơm hộp cố định vào buổi trưa mỗi ngày khiến nhân lực trong
quán lập tức thiếu hụt. Tôn Bằng đã tuyển thêm một người giúp đỡ. Làm ăn mỗi ngày càng phát đạt, lượng công việc cũng nhiều, tính lợi nhuận, mỗi tháng anh tăng thêm ba trăm đồng tiền lương cho mỗi người, mọi người
đều làm rất hăng hái.
Trưa hôm nay, Tôn Bằng đang phụ giúp đóng
hộp cơm trong bếp, Cường Tử cả người mang theo khí lạnh đi từ ngoài vào, tìm được anh nhưng cũng không phụ một tay, đứng yên ở bên cạnh nhìn.
Quả thực quá bận nên Tôn Bằng không để ý đến anh ta, bận rộn một hồi lơ
đãng ngẩng đầu, thấy anh ta nghiêm mặt, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện à?”
“… Có ít chuyện muốn bàn một chút với anh.”
Có chuyện bàn —— Câu này nghiêm túc đây.
Tôn Bằng nhìn anh ta một cái, dừng động tác trên tay, lấy khăn lau dầu trên tay, móc hộp thuốc lá, đưa cho anh ta một điếu, mình cũng cầm một điếu, “Đi ra ngoài sân nói đi.”
Trong sân đặt hai cái chậu đỏ lớn, trong chậu ngâm rau buổi sáng vừa đến, bên cạnh còn có một thùng cá trắm.
Hai người đứng cạnh bồn nước bên bệ cửa sổ, lần lượt châm thuốc.
Tôn Bằng: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Dạo này Cường Tử thường không có ở quán, có đến thì cũng hay mất hồn mất
vía, vừa đụng vào gì là sai sót ngay. Nhưng gần đây việc làm ăn trong
quán quả thực quá bận rộn, thứ nhất là Tôn Bằng không để ý hỏi anh ta,
thứ hai là sợ mình mở lời thì Cường Tử hiểu lầm mình chê anh ta lười
biếng. Càng là anh em thì càng sợ có so bì trong chuyện công việc.
Cường Tử không lên tiếng, cúi đầu hút thuốc.
Cá trắm lớn trong thùng quẫy đuôi mấy cái, va vào vách thùng vang tõm tõm. Tôn Bằng nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn Cường Tử, im lặng chờ anh ta mở
miệng.
Không ngờ đợi một cái là thời gian nửa điếu thuốc, người trong bếp bắt đầu gọi ông chủ.
Tôn Bằng nghe thấy có người gọi, quay đầu sang trả lời một tiếng, rồi lại
nhìn Cường Tử, “Buổi trưa bận rộn, Cường Tử, chúng ta là anh em nhiều
năm như vậy rồi, có gì thì nói thẳng ra đi.”
“Anh Bằng… Em muốn ra ngoài làm riêng.”
Bầu không khí dừng lại một chút, rồi trầm xuống.
Cường Tử ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt có phần kinh ngạc, có phần mờ mịt của Tôn
Bằng, hăng hái nói tiếp, “Em muốn đến nơi khác thử một chút. Năm mươi
ngàn lúc trước em đầu tư vào quán, bây giờ có thể lấy ra không?”
Ban đầu khi Tôn Bằng nói định mở quán này, Cường Tử không chút suy nghĩ thôi việc ngay, muốn tới giúp anh một tay.
Tôn Bằng không muốn làm ông chủ của anh ta, hỏi anh ta mấy năm nay tiết
kiệm được tổng cộng bao nhiêu tiền. Anh ta ăn xài phung phí, ra ngoài
nhiều năm như vậy nhưng chỉ có cả thảy bảy, tám mươi ngàn tệ. Tôn Bằng
nói được, cậu lấy năm mươi ngàn tệ ra đầu tư đi, quán này sẽ coi như là
chúng ta cùng đầu tư, về sau cho dù lỗ vốn, thì tiền này vẫn trả lại cho cậu.
Lời lỗ đều là sau này hãy nói, anh nói ra lời như thế đã
khiến Cường Tử rất cảm động, hôm sau anh ta liền đưa năm mươi ngàn tệ,
trở thành ông chủ thứ hai của quán này.
Bây giờ, đang tốt đẹp anh ta nói không làm là không làm, Tôn Bằng đoán đã xảy ra chuyện gì đó.
Anh rít một hơi thuốc lá, bình tĩnh lại, chậm rãi hỏi: “Có phải cần tiền
gấp không? Trong tay anh vẫn còn mấy chục ngàn, nếu cần có thể đưa cho
cậu trước. Bây giờ quán làm ăn ngày càng tốt, đang cần người nên không
thể thiếu cậu được.”
“Không phải thiếu tiền.” Cường Tử nhìn phía
trước, nói ấp a ấp úng, “Em là, năm mới rồi, muốn thử làm chút việc gì
khác ấy mà. Có thằng em ở nơi khác tham gia chuỗi quán ăn nhỏ, đỏ lắm
nên em cũng muốn đi thử xem sao.”
Cường Tử nhìn anh, “Bao nhiêu
năm như vậy rồi, anh Bằng, em luôn đi theo anh, em cũng lớn đầu, cũng
không biết một mình mình có làm được không, không thể dựa vào anh mãi
được.”
Một khoảng thời gian yên lặng.
Mấy phút sau, Tôn Bằng hỏi, “Đã quyết định rồi?”
Cường Tử gật đầu, “Hồi tết đã suy nghĩ kĩ rồi, chỉ là không biết nói sao với anh thôi.”
“Buổi chiều sẽ đi lấy tiền cho cậu…” Tôn Bằng nhìn anh ta, “Cường Tử, anh vẫn là câu nói đó, nếu cậu cần tiền gấp thì anh có thể đưa trước cho cậu.
Làm ăn bên ngoài không dễ làm, chỗ chúng ta có thể làm được, ít nhiều gì cũng gặp đúng dịp, may mắn.”
Yết hầu Cường Tử chuyển động, anh ta gượng cười một cái, “Em biết mà, thật sự không phải là chuyện tiền bạc đâu.”
Thấy anh ta đã quyết tâm, Tôn Bằng gật đầu, “Không nói nhiều nữa, cửa quán
này vẫn mở ở đây, ngày nào đó cậu muốn quay lại thì hãy quay lại. Ra
ngoài xem thử cũng tốt.”
“Anh Bằng, cảm ơn anh.”
Cường Tử dụi tắt thuốc trên bệ cửa sổ, “Vậy thì, buổi trưa còn có việc, em đi trước đây.”
“Đi đi, buổi chiều anh tìm cậu.”
Cuối cùng Cường Tử nhìn anh một cái, cả người biến mất ở ngoài cửa.
****
Ra khỏi quán, Cường Tử lại châm một điếu thuốc, khuôn mặt cứng ngắc đi sang bên kia đường.
Đi gần mười phút, cách quán hai con đường, anh ta lấy di động ra.
Ống nghe đặt bên tai, tiếng tút tút vang đi vang lại, gọi liên tục ba, bốn
lần, lần nào cũng tự động cúp máy, từ đầu đến cuối không có ai nhận.
Trên đường phố xe đến xe đi, anh ta hơi nôn nóng vẫy một chiếc taxi, đọc địa chỉ nhà mình.
Nhà Cường Tử thuê là một căn nhà trệt kiểu cũ, một cái sân trải dài từ đầu đến cuối ba căn phòng cũ, anh ở phòng trong cùng.
Vội vàng chạy về, băng qua cái sân đang phơi ga trải giường, dùng chìa khóa mở cửa. Giữa trưa, trong nhà kéo rèm cửa sổ, trong ánh sáng mờ tối, có
một mùi khó ngửi.
Người trên giường nghe thấy tiếng mở cửa, trở mình hướng ra ngoài, từ từ mở mắt.
Nhìn thấy người rồi, cuối cùng trái tim Cường Tử cũng rơi xuống đất. Anh
ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ trải ga giường, có một chồng chăn xếp lên, muốn tìm cốc nước uống, nhìn trái phải không có cốc nước nên thôi.
“Sao không nghe điện thoại của anh?” Anh nhìn trên giường hỏi.
Khổng Trân nửa mê nửa tỉnh, dựa vào đầu giường chậm rãi ngồi dậy, đỡ trán cho tỉnh táo lại, liếc anh một cái, vươn tay mò di động trên tủ đầu giường.
Bảy cuộc gọi nhỡ.
Cô vuốt vuốt tóc, “Để chế độ im lặng, ngủ nướng một chút. Gọi điện thoại cho em làm gì?”
Cường Tử nhìn cô chằm chằm, nén giận nói, “Muốn hỏi thử xem buổi trưa em muốn ăn gì, mang về luôn.”
Khổng Trân ngủ hơi bị sái cổ, động đậy cổ một chút, lười nhác nhìn về phía anh, “Anh ăn rồi à?”
“Chưa.”
“Vậy ra ngoài ăn.”
Quán mì trước cổng nhà, buổi trưa không có mấy người khách. Trong quán không có điều hòa, họ ngồi ở chỗ khuất gió góc trong cùng, mỗi người một bát
mì thịt băm thêm trứng gà, ăn mấy miếng lớn nên hơi nóng, Khổng Trân cởi khăn choàng để lên trên bàn.
“Trên đó có dầu.” Cường Tử để khăn choàng sang bên cạnh cho cô.
Khổng Trân lướt nhìn anh một cái, không lên tiếng.
Xì xụp mấy miếng, Cường Tử ăn hết bát mì rất nhanh. Anh rót hai cốc nước, uống nước nhìn Khổng Trân ăn.
Nhìn mãi nhìn mãi, anh chợt nhớ lại ngày trước, anh, Tôn Bằng, Khổng Trân,
còn có Tôn Phi, bốn người họ thường hay tụ tập ăn cơm. Có khi là làm cơm ở nhà, có khi là gọi bốn bát mì ở quán nhỏ bên ngoài.
Chuyện mấy tháng trước thôi, nhưng lại giống như đã rất lâu rất lâu trước kia, lâu đến mức mọi thứ đều thay đổi.
Cường Tử đột nhiên nói, “Hôm nay anh đến quán rồi, đã nói qua với anh Bằng.”
Đôi đũa gắp mì không động đậy.
Cô khựng lại, từ trên bát mì từ từ ngẩng mặt lên, nhìn anh, “Anh suy nghĩ kĩ chưa?”
“Phải suy nghĩ cái gì chứ, không phải đã nói hết với em rồi sao…”
Tình cảm không nói ra được xông lên đầu, cô lẳng lặng nhìn anh, bỗng nhiên,
mỉm cười có chút coi rẻ, “Trương Cường, anh cảm thấy bản thân làm vậy có đáng không?”
“Đáng.” Không có cả một giây dừng lại.
Một
chữ không chút do dự này, sau sự yên lặng ngắn ngủi, khiến cho một giọt
lệ từ mắt Khổng Trân rơi thẳng xuống. Cô dùng mu bàn tay lau nhanh đi,
khi khuỷu tay co lại, đôi đũa gác trên tô bật ra rơi xuống đất.
Chân giẫm lên chiếc đũa, cô không nói một lời đi ra ngoài tiệm.
Cường Tử phản ứng lại, vội vàng trả tiền mì, cầm lấy khăn choàng của cô đuổi theo.
Giống như mỗi một lần trước đây, anh nhanh chóng đuổi kịp cô.
Thế nhưng lần này, anh không tiến lên, chỉ cách xa mấy bước, yên lặng đi theo sau lưng cô suốt cả con đường, ngược chiều gió.
Không có phương hướng, không có bờ bến, chúng ta lạc bước trong khu rừng sắt thép này.
Những tòa nhà san sát là ngọn núi không thể leo qua, những chiếc xe gào thét là thú dữ há to miệng.
Ánh mặt trời ấm áp kia, là sự cám dỗ xé nát.
Chỉ có chúng ta là đồng bạn.
Em thích anh cũng được, không thích anh cũng chẳng sao.
Anh chỉ muốn em biết, bất kể khi nào, chỉ cần em quay đầu lại.
Đều có anh ở đây.