Trong căn phòng ấm áp, Chu Tư Hồng khoác áo choàng ngủ ngồi bên cửa sổ sát đất, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Trong bóng tối, làn khói quẩn quanh bên mặt anh ta không tan đi, được ánh trăng trước cửa sổ phản chiếu thành một vòng xanh lam.
Rất yên ắng, chỉ có điếu thuốc lá đang cháy.
“Anh tỉnh rồi à?” Một giọng nói mềm mại truyền đến từ trên giường.
Anh ta hờ hững liếc về phía giường một cái, búng tàn thuốc, “Em ngủ tiếp đi.”
“Anh không ngủ nữa ư?” Cô gái quấn chăn, bờ vai và đôi chân trắng như tuyết lộ ra ngoài, giọng nói có chút dè dặt.
“Hút điếu thuốc đã.”
Cô ta vốn định xuống giường quấn lấy anh ta thêm một lúc, nhưng nghe được
giọng nói lạnh nhạt đó, thì không nói tiếp nữa, biết điều xoay người
nhắm mắt lại.
Chu Tư Hồng nghe thấy động tĩnh trên giường nhưng
vờ như không nghe thấy, cúi đầu nhìn điếu thuốc nơi đầu ngón tay cháy
chậm rãi.
Ban ngày để lọt mất một đơn hàng trong kinh doanh, nên
tâm trạng của anh ta không tốt lắm. Có lẽ là vì tâm trạng mà buổi tối
anh ta cảm thấy làm cùng cô ta cũng khá khó chịu, không sao thỏa mãn
được. Xong việc mà cảm giác còn thiếu cái gì đó, nằm xuống là ngủ mất.
Anh ta bừng tỉnh dậy từ trong mộng. Không nhớ mơ cụ thể cái gì, không đầu
không đuôi, nhưng trong giấc mơ có một khuôn mặt mà anh ta rất quen
thuộc. Tỉnh táo lại nhìn người nằm bên cạnh, trong lòng trái lại có chút hụt hẫng.
Chu Tư Hồng dụi tắt thuốc trong gạt tàn, đầu lưỡi liếm hàm trên, trong lòng nghĩ thấy hơi buồn cười, thật sự cười khẽ một tiếng.
Anh ta nghĩ thầm, đến mức đó sao.
*****
Cửa mở ra, một đợt không khí lạnh tràn vào.
“Ái chà, chị dâu, cô đến rồi à. Bên ngoài trở trời rồi nhỉ.”
Cường Tử từ trong quầy bar đi ra rót nước cho Trần Nham. Hai người phục vụ
trong quán đang bận lau bàn quét nhà, cười cười với cô, Trần Nham cũng
mỉm cười với bọn họ.
Cô nói với Cường Tử, “Lại gọi lung tung nữa rồi.”
“Tan làm rồi ư?” Cường Tử để chai nước xuống, vặn nắp chai vào, bưng cốc nước cho cô.
Trần Nham để túi xách lên trên quầy bar, cởi áo khoác và khăn choàng treo
lên bên cạnh, qua lớp găng tay cầm cái cốc ủ trong tay: “Chiều hôm nay
không có việc gì cả. Anh đang bận à?” Khi đi vào cô nhìn thấy Cường Tử
đang cầm bút cúi đầu viết gì đó.
Cường Tử cười cười, “Một lượng rượu mới vừa đến nên tôi chép vào sổ. Anh Bằng ở trong bếp đấy, tôi đi gọi anh ấy giúp cô.”
“Không cần đâu, anh làm việc của anh đi, để tự tôi đi cho.”
“Sàn nhà bếp bẩn lắm, cô coi chừng một chút.”
“Không sao.”
Trần Nham men theo lối đi đến căn bếp nhỏ. Tôn Bằng đang đưa lưng về phía cô nói chuyện với đầu bếp, trong cái bếp lớn bên cạnh không biết đang nấu
thứ gì, khói trắng bốc cuồn cuộn.
Đầu bếp thấy cô trước, gật đầu với cô, khẽ nhắc một câu, “Bà chủ tới rồi.”
Tôn Bằng quay sang, nhìn thấy Trần Nham, vô thức nhếch khóe môi. Trần Nham mỉm cười đi tới.
Đầu bếp tự giác đi sang bên cạnh rửa rau.
“Buổi tối sẽ có mưa đấy, sao còn sang đây vậy?” Tôn Bằng hỏi.
“Dù sao thì cũng chẳng có việc gì.”
“Hai ngày nay ông ngoại của em thế nào rồi, bên anh bận quá nên cũng không có thời gian đi thăm ông.”
Ông ngoại Trần Nham đã xuất viện một tuần, vẫn đang phục hồi nên phải luôn
có người bên cạnh. Sau khi xuất viện, mỗi buổi tối Tôn Bằng đều đi thăm
ông, có lúc thì giúp ông xoa bóp chân một chập, có lúc thì giúp ông thay bộ quần áo vừa người. Bây giờ ông cụ gần như không còn khả năng tự lo
cho bản thân, khi tiểu tiện thì làm bẩn hết cả người, nên phải giúp ông
thay quần áo từ trong ra ngoài. Mẹ Trần Nham là hộ lý trong bệnh viện,
nhưng thỉnh thoảng làm ca tối nên cũng không chăm sóc nổi. Bà ngoại Trần Nham là người gần tám mươi tuổi, săn sóc bản thân đã quá sức rồi.
Có điều tuần này quán của anh khai trương, cho nên tối hai ngày nay không có thời gian đi sang.
“Tối hôm qua còn tìm anh đấy, hỏi em sao Tiểu Tôn mấy ngày rồi không thấy đến.”
Tôn Bằng nghe cô nói thế thì trong lòng rất vui, “Vậy sao? Ngày mai đi, buổi trưa anh sang.”
“Ừm.”
“Lát nữa khách sẽ tới. Em muốn ăn gì không, xào cho em mang về. Anh đưa em về nhà trước.”
“Chờ xong rồi đi chung với anh.”
“Buổi tối có thể sẽ có mưa đấy, không cần chờ anh đâu.”
Trần Nham nhìn anh, ánh mắt không đồng ý.
Anh xoa đầu cô, “Thôi được, em ngồi chơi một lát đi, ăn cơm tối trước.”
Hơn năm giờ, trong quán lần lượt có khách vào. Trần Nham ngồi bên quầy bar
chơi điện thoại di động, Tôn Bằng tranh thủ thời gian xào hai món cho
cô, bảo cô ăn cơm. Chờ đến hơn bảy giờ, sau khi thật sự bận rộn thì Trần Nham cũng bắt đầu giúp thu tiền ghi sổ.
Quán mới mở chưa đến một tuần, do vị trí phong thủy tốt cộng thêm giá cả phải chăng, mà sau khi
khai trương làm ăn khá khẩm, hai ngày nay còn tốt hơn đến mức Tôn Bằng
và Cường Tử hơi kinh ngạc. Ai cũng nói mở quán không khó giữ quán khó,
đến chỗ bọn họ thì đều rất thuận lợi.
Gần chín giờ, bên ngoài bắt đầu nổi gió lớn, sau đó đổ mưa.
Trần Nham ngồi nhìn bên cửa sổ, trên đường đã không còn ai, hai, ba quán nhỏ vẫn còn mở, tiếng mưa rơi rả rích.
Bốn, năm thực khách cuối cùng trong quán chau mày nhìn ra ngoài cửa, không
ai mang ô cả. Tôn Bằng lấy hai cái ô trong quán cho bọn họ mượn, khách
luôn miệng nói cảm ơn, hứa ngày mai sẽ trả lại.
Cường Tử phải đến ga tàu hỏa đón bạn ở nơi khác đến, tám giờ tối là đã đi trước. Tôn Bằng dọn dẹp cái bàn bẩn còn lại, bảo người phục vụ đã lau sàn xong nhân lúc mưa nhỏ đi về trước.
Hai người phục vụ đều là những cô gái mới
ngoài 20 tuổi ở vùng khác. Bọn họ mặc áo mưa ở trong quán, lúc gần đi
nói bằng giọng địa phương, “Ông chủ, vậy bọn em đi trước nha.”
Tôn Bằng ném hết chén dĩa vào chậu, lấy hết khăn trải bàn dùng một lần đầy
dầu mỡ trên bàn, “Đi đi, dọc đường đi chậm một chút, có việc gì thì gọi
điện thoại cho tôi.”
Bọn họ trùm mũ áo mưa, vừa nói chuyện vừa ra cửa, mới kéo cửa ra thì lại nghĩ đến việc gì đó, trở vào nói với Trần
Nham ngồi bên cửa sổ, “Chị Nham, bọn em đi đây.”
Trần Nham đưa ánh mắt từ ngoài cửa sổ trở lại, “Đi đường chú ý an toàn.”
Trong quán thoáng cái yên tĩnh lại, Trần Nham chống đầu nhìn sang phía Tôn Bằng, “Cần em giúp một tay không?”
“Không cần đâu. Xong cả rồi.”
Anh để chén đũa bẩn trong khung, lách cách dời cái khung ra sau bếp, giặt sạch giẻ lau, rồi rửa tay lần nữa.
Lúc đi ra, Trần Nham vẫn ngồi trên vị trí ban nãy, ngây người nhìn ngoài cửa sổ.
Cô mặc chiếc áo len dài màu đen kiểu dáng thoải mái, mái tóc xõa sau vai,
cánh tay chống đầu lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, trên đó có một chiếc đồng hồ đeo tay dây da màu nâu.
Bóng lưng cô được lồng trong tiếng mưa rơi trong trẻo, được ánh sáng vàng ố lẳng lặng chiếu rọi, đặc biệt trầm lắng, dịu dàng.
Tôn Bằng đứng đó, bỗng có cảm giác không chân thật, rất muốn đi tới ôm lấy
cô, nhưng lại sợ phá hỏng vẻ đẹp thoáng qua như sắp biến mất trong khung ảnh.
Cho đến tận khi cô quay đầu lại.
“Đứng đó làm gì thế?”
Anh đi sang, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn nhau một hồi, anh xoay ngược một tay cô, để lòng bàn tay cô hướng lên, ngón tay anh
luồn vào kẽ ngón tay cô, nhẹ nhàng đan tay cùng cô.
“Mệt rồi sao?”
Trần Nham lắc đầu, “Hơi buồn chán thôi.”
Tôn Bằng cười nhạt một tiếng, “Đã bảo em đừng chờ mà.”
“Chờ cũng đã chờ rồi.”
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bây giờ không đi được, chờ mưa nhỏ một chút rồi gọi xe đưa em về.”
“Ừm.”
Tôn Bằng bưng cái cốc trước mặt cô lên. Cô thấy anh ngửa đầu, yết hầu lăn mấy cái.
Anh để cái cốc không xuống, chạm phải ánh mắt cô, anh kéo tay cô hôn một cái, rồi kéo cái ghế sang bên cạnh.
“Ngồi lại đây một chút…”
Cô đi sang ngồi, đầu khẽ nghiêng gối lên bờ vai anh.
Một tầng sương trắng mịt mờ trên cửa sổ, giọt mưa rơi xuống liên tục trên
tấm kính bên ngoài cửa, chậm rãi tụ thành dòng, vạch những ngấn nước
ngoằn ngoèo.
Trần Nham nói, “Bây giờ đã tháng mười hai rồi. Một năm lại sắp hết. Năm nay tết tháng mấy nhỉ?”
Tôn Bằng suy nghĩ, “Tháng hai thì phải.”
“Tết anh về nhà sao?” Cô ngẩng mặt lên.
“Ừm.” Anh cụp mắt nhìn cô, yên lặng một chút, “Năm nay cùng về với anh nhé?”
Trần Nham cũng yên lặng một chút, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Được.”
*****
Buổi trưa, trong nhà bếp, mẹ Trần đổ một rổ sườn non đã rửa sạch vào chảo, trong nháy mắt chảo dầu nổ lốp bốp.
Trần Nham đi vào, khẽ nhíu mày, “Mẹ không bật máy hút khói ạ?”
“Bật rồi, nhưng hình như máy hút khói có chút vấn đề.”
“Vậy sao ạ?” Trần Nham đi tới trước bếp nhìn thử, nhưng cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Mẹ Trần nói, “Mấy giờ Tiểu Tôn đến?”
“Mười hai giờ ạ, để con giục một chút.”
Sườn non đã rán gần xong, mẹ Trần lấy một chén nước lớn đổ vào, nước gặp dầu sôi phát ra một tràng tiếng lốp bốp.
Mẹ Trần cho nước tương vào, đậy nắp chảo lại, hờ hững nói, “Con bảo cậu ấy nhanh một chút, thức ăn sắp xong hết rồi.”
Trần Nham gọi một cú điện thoại, không ai nghe máy.
Đối với Tôn Bằng, trước mắt mẹ Trần nằm trong một trạng thái bị buộc chấp nhận.
Bà vẫn không tán thành Trần Nham quen anh, nhưng bà biết, bà không quản
nổi Trần Nham. Nhiều năm như vậy, người đàn ông duy nhất trong cái nhà
này chính là ông ngoại Trần Nham, cô nhi góa phụ, một gia đình không có
đàn ông làm chỗ dựa, người ngoài rất khó tưởng tượng ra được sự khó khăn trong đó. Khoảng thời gian ông ngoại Trần Nham xảy ra chuyện, Tôn Bằng
quả thực đã giúp gia đình rất nhiều việc, nhìn từ phía người lớn tuổi,
thì tính cách và nhân phẩm của đứa trẻ này rất tốt.
Mẹ Trần là
một người phụ nữ có tính cách đôn hậu, mặc dù trong lòng không đồng ý,
nhưng ngoài mặt bà chưa bao giờ cố ý lạnh nhạt với Tôn Bằng. Chỉ cần anh đến, bà đều luôn tiếp đãi như khách.
Mẹ Trần lấy một cái mâm
sạch ra, thấy Trần Nham đang rửa chén đũa, nói, “Nham Nham, con đừng chê mẹ hay lải nhải. Mẹ không tán thành con ở bên Tiểu Tôn, mẹ biết mẹ nói
cũng vô dụng. Nhưng con gái phải tự trọng một chút. Một mình con ở bên
ngoài, có những chỗ nên giữ vững thì phải giữ, đừng để cuối cùng làm
mình hối hận. Con biết ý của mẹ rồi chứ.”
Trần Nham không ngước mắt, lạnh nhạt nói, “Được rồi, con biết rồi ạ. Mẹ yên tâm đi, con nắm chắc cả ạ.”
Mẹ Trần nhìn cô, “Không nói nữa. Tiểu Tôn nói thế nào, đã đến chưa?”
“Anh ấy không nghe điện thoại, chắc là đang trên đường.”
Điện thoại di động trong túi rung lên, Trần Nham lau nước trên tay, cầm lấy liếc nhìn, là Cường Tử.
Cô nhận máy, “Cường Tử, có chuyện gì sao?”
“Chị dâu, anh Bằng bảo tôi nói với cô một tiếng, anh ấy không tới ăn cơm được, buổi tối sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Giọng Cường Tử thấy có hơi là lạ, Trần Nham suy nghĩ theo bản năng, Tôn Bằng
có thể có chuyện bất ngờ gì mà phải để Cường Tử gọi điện thoại cho cô?
Cô nhìn mẹ Trần một cái, đi ra khỏi nhà bếp, thấp giọng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cường Tử nói qua loa lấy lệ: “Không có chuyện gì đâu.”
“Trương Cường.”
Đầu bên kia điện thoại thoáng yên lặng, anh ta nói, “Ban nãy anh Bằng đang
định đi, thì có hai cảnh sát tới trò chuyện đôi câu với anh ấy ở bên
ngoài, cũng không biết chuyện gì xảy ra mà anh ấy bị dẫn đi.”
Đại não Trần Nham trống rỗng trong thoáng chốc, cô nghe thấy mình hỏi, “Anh biết là vì chuyện gì không?”
“Lúc đó tôi ở trong quán, nên cũng không biết bọn họ đã nói cái gì ở bên
ngoài. Trước khi đi anh Bằng vào bảo tôi nói với cô anh ấy không đến ăn
cơm, buổi tối sẽ tìm cô, cũng không nói thêm gì nữa. Trần Nham, cô đừng
nôn nóng, tôi đang trên đường đến đồn cảnh sát đây, có tình huống gì tôi sẽ liên lạc với cô. Cô đừng nôn nóng.”
“Tôi không nôn nóng. Cảm ơn anh.”
Trần Nham cúp điện thoại, đứng ngây tại chỗ một lát, rồi vội vàng đến phòng khách mặc áo vào, cầm lấy khăn choàng và túi xách.
Mẹ Trần bưng thức ăn ra kinh ngạc, “Làm gì thế?”
“Cơ quan có chút việc gấp ạ, con đi trước đây.”
“Thức ăn xong cả rồi, con…”
Mẹ Trần còn chưa dứt lời, thì cô đã đi mất.