Đón Tôn Phi về đến nhà, Tôn Bằng mở cửa.
Chìa khóa vừa đút vào ổ, cửa mở ra.
Khuôn mặt của một cô gái trẻ tuổi xuất hiện, cười khanh khách, giọng hơi dí dỏm, “Hoan nghênh đã trở về.”
“Sao em tới đây?” Tôn Bằng sửng sốt.
Tôn Phi ngây ngốc mắt bỗng sáng ngời, nhìn cô gái cười ngây ngô, “Trân Trân tới rồi!”
Khổng Trân bĩu môi, chờ sau khi họ vào, xoay người dựa vào cánh cửa, “Sao em
không tới được chứ, là anh Cường Tử gọi em tới ăn cơm, không hoan nghênh à…”
Trong nhà tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
“Tới đây…” Một người đàn ông nhỏ con chạy từ trong bếp ra, trên tay anh ta bưng một dĩa thức ăn, kêu: “Anh Bằng về rồi à.”
Rồi lại nhìn Tôn Phi, để thức ăn xuống, cười hỏi, “Đi học có vui không?”
Tôn Phi ngồi xuống, nôn nóng lấy tay bốc một cọng khoai tây để ăn. Trân Trân kéo tay anh ta lại, đưa cho anh ta một đôi đũa.
Tôn Bằng để chìa khóa xe lên bàn, ngồi xuống châm một điếu thuốc, “Máy điều hòa trong xe hình như có vấn đề đấy.”
Cường Tử tùy tiện bỏ chìa khóa vào túi, “Không sao, chiếc xe này cũ quá rồi, nhiều vấn đề lắm. Ông chủ keo kiệt cho một chiếc.”
Cường Tử là tài xế vận chuyển hàng của một nhà máy bánh mì, cũng là đồng
hương của Tôn Bằng, hai người chăm sóc lẫn nhau nơi đất khách quê người. Hôm nay có dư một chiếc xe, anh ta đã lén mượn cho Tôn Bằng dùng.
Chìa khóa trong nhà này là Tôn Bằng làm cho anh ta, Tôn Phi có gặp phải tình huống bất ngờ nào mà Tôn Bằng không có nhà, anh ta đều sẽ tới giúp.
Khổng Trân hỏi, “Có thể ăn cơm chưa? Đói muốn chết rồi.”
“Cá vẫn còn trong nồi, mọi người chờ thêm một lát nữa.” Cường Tử nói xong chạy trở vào bếp.
Khổng Trân ngồi xuống, hai tay chống trên bàn chống cằm.
Cây quạt trong góc xoay qua xoay lại, cô ấy thấy đầu Tôn Bằng đẫm mồ hôi,
liền vươn tay cố định hướng quạt, chỉnh số lên cao nhất. Tóc phía sau
đầu bị gió mạnh bất thình lình thổi lên, bay lung tung lên mặt, cô ấy
chán ghét “hừ” một tiếng.
Cánh tay Tôn Bằng cách cô một khoảng đưa tới, chỉnh hướng gió.
Hai tay cô ấy vuốt tóc, cô ấy nhìn anh, thờ ơ hỏi, “Hôm nay anh mượn xe đi làm gì thế? Tại sao không dùng xe của mình?”
“Anh đâu có xe.”
Khổng Trân: “Ông chủ anh cũng có để ý xe làm gì đâu, bản thân anh không chịu dùng thôi.”
Tôn Bằng phả một vòng khói thuốc, nhìn cô ấy.
“Nhìn cái gì?” Khuôn mặt hơi phúng phính của cô ấy khẽ cười.
“Hôm nay không đi làm à?”
“Em đổi ca rồi.”
Khổng Trân làm lễ tân trong một hội quán tập luyện Sanda (1), phải trực vào mỗi thứ bảy.
(1) Sanda: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng
vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kĩ thuật võ Trung Hoa.
“Đổi ca làm gì?”
“Tới ăn cơm với các anh
chứ làm gì.” Khổng Trân một tay chống cằm, đầu ngón tay nhàm chán búng
vào mặt mấy cái, lại hỏi, “Anh còn chưa nói kìa, buổi sáng mượn xe đi
làm gì thế?”
“Đi giúp người ta chuyển nhà.”
“Giúp ai vậy?” Anh càng không chịu nói nhiều, cô ấy càng hỏi.
Tôn Bằng búng tàn thuốc một cái, “Em không biết đâu.”
“Ở đây,” cô ấy chỉ bàn, lại chỉ mình, “Anh có bạn nào mà em không biết.”
Anh nhìn cô ấy, không nói gì.
Khổng Trân là đồng nghiệp trước của Tôn Bằng. Khi vừa tới nơi này, anh làm
trợ lý của huấn luyện viên trong hội quán Sanda đó, phụ trách luyện
quyền với học viên, thu dọn đồ dùng dạy học. Lúc ở hội quán, Tôn Phi vừa tới đây nên không quen, thỉnh thoảng anh dẫn anh ta đi. Khổng Trân là
người tùy tiện, cũng nhiệt tình, thường xuyên giúp anh chăm sóc Tôn Phi. Về sau anh không làm nữa, cô ấy cũng không cắt đứt liên lạc với anh,
ngược lại còn hay tới nhà giúp đỡ.
Cường Tử bưng một dĩa cá kho ra, Tôn Bằng đứng lên đi vào bếp.
Khổng Trân nhân cơ hội thấp giọng hỏi Cường Tử, “Anh ấy đi dọn nhà cho ai vậy?”
Cường Tử để cái dĩa xuống, ngón tay bị phỏng sờ vành tai, “Anh đâu có biết.”
“Mẹ nó, anh mượn xe cho anh ấy mà anh không biết à?”
“Ơ hay…” Cường Tử cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười với mấy cái lý lẽ không đâu của cô ấy, “Tự em hỏi đi.”
“Đi chuyển nhà cho phóng viên Trần.”
Tôn Phi vùi đầu, hút cọng khoai tây giống như ăn mì vậy. Cường Tử và Khổng
Trân quay đầu nhìn anh ta, anh ta vẫn nhìn đăm đăm cái dĩa trước mặt,
tựa như câu nói ban nãy không phải xuất phát từ miệng anh ta.
Sau một tuần bận rộn liên tục, Trần Nham rốt cuộc thu dọn nhà mới ổn thỏa.
Mấy ngày nay, sau khi tan làm cô đều đi mua sắm ở gần đó, mua vài món
đồ, rồi làm quen hoàn cảnh xung quanh.
Trong tiểu khu đèn đường
rất nhiều, môi trường cũng rất tốt, trồng rất nhiều cây. Người già thích tụ tập nói chuyện phiếm ở mấy chỗ cố định dưới lầu. Trời vừa tối, người nuôi chó liền dắt cho ra ngoài đi dạo, thả lỏng dây, để chú chó chơi
đùa, chạy lung tung trong vành đai xanh.
Dọc phố bên ngoài có rất nhiều cửa hàng, buổi tối ánh đèn sáng rực, tiếng người, tiếng còi xe
hòa lẫn vào nhau, còn náo nhiệt hơn ban ngày. Chỗ góc ngoặt có một quán
ăn vặt tạm thời, buôn bán rất tốt, vài quầy hàng nhỏ bán đồ rán tụ tập
xung quanh. Mấy cô cậu thiếu niên trả tiền, đang chờ thức ăn ra nồi.
Trần Nham đi vào một siêu thị trái cây mua mấy quả táo. Nhìn giờ, vẫn còn sớm.
Hôm nay cô đi xa hơn bình thường, cuối cùng vô tình lại đi đến “công viên
Tân Thành”. Cô phát hiện công viên này cách chỗ ở bây giờ chỉ hai mươi
phút đi bộ.
Trong công viên có rất nhiều cột đèn, nhưng ánh đèn
đều chui vào lùm cỏ dưới tán cây, vì thế nên tổng thể không sáng, bầu
không khí ở đây vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp tản bộ.
Trần Nham nhìn thấy rất nhiều người mặc luôn đồ ngủ đi dạo.
Một hàng đèn âm sàn được lắp bên bậc thềm đá lên núi, có người đi lên, cũng có người đang đi xuống.
Trên núi cũng lắp không ít đèn âm sàn, bóng cây chằng chịt đan vào nhau,
dòng người tụ năm tụ ba. Đỉnh đình nghỉ mát trên núi có một ngọn đèn
hình vuông, phát sáng ở chỗ cao nhất, giống như một ngôi sao treo cao
trên bầu trời đêm.
Phong cảnh ban ngày ở nơi đây hoàn toàn khác buổi tối.
Cô nhìn giờ, đi lên trên.
Tôn Phi đang khó nhọc duỗi chân dưới một tán cây tùng già, trong mũi miệng
kêu hừ hừ, xung quanh thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn anh ta.
Tôn Bằng ngồi một góc trong đình, hai chân dạng ra, khuỷu tay chống trên đùi, cúi đầu hút thuốc.
Một mẩu tàn thuốc nhỏ rơi xuống xi măng, bị gió khẽ thổi đi.
Tôn Phi không thích vận động, càng không thích tốn sức, cộng thêm việc cả
ngày ở lì trong nhà, nên sức khỏe luôn rất yếu. Chỉ cần buổi tối không
có việc, thì Tôn Bằng sẽ kéo anh ta đi ra ngoài, hít thở một chút không
khí trong lành, nhân tiện rèn luyện thân thể.
Thấy Tôn Bằng cúi
đầu không nhìn mình, Tôn Phi lập tức tinh ranh vịn thân cây nâng người
lên, thu hết sức, giả vờ giả vịt làm động tác, mắt hết nhìn đông tới
nhìn tây.
Trông thấy người từ trên bậc thềm đá đi tới, mắt Tôn Phi sáng ngời, cười lớn một tiếng, “Ha ha…”
Mấy người già đang tập thể dục trên núi lập tức nhìn sang.
Tôn Bằng đã quen với mấy hành động kì quái của anh ta, chậm một giây sau mới từ từ ngước mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn sang.
Trần Nham đờ người đứng ở bậc thềm đầu tiên.
Cô giật nảy mình, theo bản năng lùi xuống một bậc.
Mặt Tôn Phi tràn đầy sự vui vẻ, anh ta kêu lớn: “Phóng viên Trần…”
“Tôn Phi?”
Trần Nham nhận ra là anh ta, vô thức nhìn về sau lưng anh ta.
Trong đình còn có người khác, nhưng rất nhanh cô đã thấy Tôn Bằng. Sau khi
ánh mắt họ chạm vào nhau trong không khí, anh đứng lên đi tới.
Tôn Phi ngây ngô đứng trước mặt Trần Nham.
Anh ta nhìn kĩ mặt cô một hồi, cười nói, “Bằng Bằng dẫn tôi tới rèn luyện
thân thể,” nói xong liền quay đầu lại, nhìn Tôn Bằng đi tới nói, “Phóng
viên Trần…”
Trần Nham nhìn Tôn Bằng.
“Các anh tới tản bộ à?”
“Vừa ăn cơm xong. Cô cũng vậy ư?”
Cô gật đầu.
Tay kẹp thuốc của Tôn Bằng tự nhiên buông thõng bên chân, anh nhìn cô, “Trong nhà đã sắp xếp xong chưa?”
“Ổn cả rồi.”
Yên lặng lại, cô nhìn xung quanh, “Người tới đây chơi nhiều thật.”
Trần Nham bình thường rất chú trọng bề ngoài, mùa hè trời nóng cũng trang
điểm nhẹ, tạo cho người khác cảm giác rất trang trọng rất nho nhã. Hôm
nay cô tắm xong đi ra ngoài, mặc áo ngắn cộc tay ở nhà, không ngờ sẽ gặp phải người quen, cho nên hơi mất tự nhiên. Cũng may, Tôn Bằng không
quăng tới bất kì ánh mắt quan sát cô nào.
“Các anh thường hay tới đây sao?”
Tôn Bằng nhìn Tôn Phi, “Ở gần, nên buổi tối không có việc thì sẽ dẫn anh ấy tới đây đi dạo.”
Tôn Phi luôn cúi đầu, nhìn chằm chằm cái túi nilon của Trần Nham.
Trần Nham nhìn anh ta, dường như nhớ ra cái gì đó, lấy một quả táo trong túi, “Muốn ăn không?”
Tôn Phi cười, gật đầu.
Trần Nham nhìn xung quanh, đến bồn nước bên cạnh nhà vệ sinh công cộng rửa táo.
Tôn Bằng và Trần Nham đứng bên ngoài đình, Tôn Phi được rảnh rỗi không cần rèn luyện, ngồi trong đình hết sức tập trung ăn táo.
Mây trôi lững lờ khiến ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, bóng nhành lòa xòa của cây cối đan xen thấp thoáng, khẽ lay động theo gió.
Bọn họ đứng một lúc, Trần Nham nói, “Thật ra tối hôm đó, trước khi anh đưa tôi về nhà, tôi đã thấy các anh.”
Tôn Bằng quay đầu nhìn cô.
“Ở trên núi này đấy. Trưa hôm ấy trời đổ mưa, anh dẫn Tôn Phi đọc sách trong ngôi đình này.”
“Vậy sao.” Anh hờ hững trả lời, giơ tay lên rít một hơi thuốc.
Trong bóng đêm, khói thuốc uốn lượn vấn vít bên khuôn mặt trầm mặc của anh,
gió nhẹ thổi vào mặt, trong thoáng chốc khói thuốc tan biến.
Trần Nham chợt nghĩ, anh chắc đã quen được người lạ nhớ mặt. Cô mơ hồ cảm
thấy đã tổn thương lòng tự tôn của anh, có chút hối hận đã nhắc tới.
Gió đêm ôn hòa thổi đến đây, thổi tan khói thuốc, nâng vạt áo người ta lên, nhè nhẹ thổi vào cái túi nilon dưới đất, rồi rơi xuống.
Khắp núi vang lên tiếng xào xạc.
Trần Nham say sưa nhìn cái túi nilon ấy, khi hít thở, ngửi được mùi hương ngọt ngào lẫn trong gió.
“Thơm thật đấy.” Giọng Trần Nham rất khẽ, như tự nói, “Là gì vậy?”
Tôn Bằng: “Hoa quế thì phải.”
“Hoa quế ư?”
Cô hơi ngẩn ngơ, suy nghĩ một hồi, quả thực đã là tháng mười thu vàng.
Mùa hạ đã qua.
Bên tai vang lên tiếng ca có chất lượng âm thanh kém, có người đang vừa
dùng chất bán dẫn bật radio, vừa vận động đơn giản tại chỗ.
Tôn Phi ăn táo xong, bị âm thanh ấy thu hút, cùng vận động theo trong đình.
Bọn họ đều nhìn sang phía anh ta.
“Anh ấy rất nhiều lúc khá lắm, trước đây có dẫn anh ấy đi khám bao giờ không?”
“Lúc nhỏ cho rằng anh ấy là trẻ nhược trí, sau đó đi bệnh viện lớn trong
thành phố mới biết là chứng tự bế. Người ở quê không biết mấy cái này.”
Tôn Bằng nói rất bình thản, “Về sau có đi Bắc Kinh một lần, bác sĩ nói điều trị cũng không hết được, trong nhà cũng hết tiền nên không dẫn anh ấy
đi khám nữa.”
“Thật ra tôi cảm thấy lần trước bác sĩ Trương nói
rất có lý. Bọn họ sống trong thế giới của riêng mình, chúng ta lo lắng
cho họ, nhưng biết đâu bản thân họ sống rất vui vẻ thì sao.”
Trần Nham quay sang, phát hiện Tôn Bằng đang nhìn Tôn Phi.
Trong ánh mắt yên lặng ấy, cô cho rằng sẽ có sự trách cứ, bất đắc dĩ, hoặc là cảm xúc phức tạp hơn.
Nhưng trong đó, vô cùng bình thường, vô cùng thản nhiên, chỉ có một sự khoan dung gần như là dịu dàng.
Trong lòng Trần Nham chấn động.
Một con chó hoang chui ra từ trong bụi cỏ, khuôn mặt đen xì ngửi giày Trần
Nham. Cô hoàn hồn cúi đầu, nó rời khỏi, lại ngửi chân Tôn Bằng.
Tôn Bằng cụp mắt, ngậm điếu thuốc trong miệng, ngồi xổm xuống, vỗ đầu nó.
Cô bỗng cảm thấy,
Người này giống như một cây tùng tuyết trên núi.
Không bắt mắt, không đáng giá, nhưng vẫn cắm sâu, vẫn bền bỉ.
Tùng tuyết bốn mùa xanh tươi, luôn có người hỏi, vì sao nó không rụng lá?
Không phải là nó không rụng lá, vào thời khắc không ai biết, những chiếc lá
kim nhỏ dày ấy sẽ lần lượt rơi xuống, tự mình sinh trưởng.
Nắng xuân cũng tốt, gió thu cũng được, tất cả mùa màng, tất cả giông tố sương tuyết, không hề quan trọng với nó.