Con Nhà Giàu

Chương 486: Chương 486: 2




Vào lúc này, đã vang lên một giọng nói của nữ.

Dương Thanh nghiêng mắt nhìn, bỗng cười nói: “Thì ra là Tần tổng và Lý tổng tới rồi, thật khéo!”

Hiển nhiên, Dương Thanh đây là đụng phải khách hàng của anh ta rồi.

Mà Trần Lạc Thần cũng tỏ ý Dương Thanh cứ làm việc đi.

Đang chuẩn bị xoay người đi.

Sau khi nhìn thấy một nam một nữ bên cạnh, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Thì ra, một nam một nữ này không phải là người lạ.

Chính là Tần Noãn và bạn trai của Tần Noãn, vào nửa năm trước, khi Trần Lạc Thần tinh thần sa sút, làm công ở công trường, cô ta đã ở đằng sau sỉ nhục anh.

“Fuck, Trần Lạc Thần?”

Tần Noãn vốn còn đang khoanh tay, lúc này nhìn thấy Trần Lạc Thần, không khỏi có hơi cười lạnh.

“Sao vậy? Lão Trần, cậu quen biết Tần tổng và Lý tổng, ha ha, cậu của Lý tổng, là người phụ trách của một doanh nghiệp cỡ lớn ở đây, tôi chính là cùng bọn họ bàn bạc hạng mục!”

Dương Thanh nói.

Trần Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu: “Chắc quen biết!”

“Ha ha, Trần Lạc Thần, anh giả vờ cái gì, còn chắc quen biết, Tần Noãn tôi anh có thể quên sao? Với cả, anh không phải làm công ngắn hạn ở công trường sao, sao lại nghĩ không ra rồi, tôi còn từng trả tiền công cho anh đó? Sao hả? Quên rồi?”

Tần Noãn lúc này cười lạnh nói.

Mà Trần Lạc Thần, chỉ liếc nhìn cô ta.

Thật ra lúc mới đầu, dựa theo miêu tả của Mập, Tần Noãn còn không tới mức như này, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nữ sinh này đã hoàn toàn thay đổi tính cách.

“Hừ, đoán chắc là ở trong nước không lăn lộn được, chạy tới đây rồi, nói cho anh biết, loại người như anh, chạy tới đâu cũng như nhau, ở nơi này, có đầy người làm chân chó cho người ta mà sống!”

Tần Noãn nói.

“Tần tổng, đây là anh em tốt của tôi, không biết hai người có phải là có hiểu lầm gì không? Người anh em này của tôi rất tốt!”

Dương Thanh vừa thấy Tần Noãn không chút khách khí mà buông lời châm chọc Trần Lạc Thần.

Lúc này lên tiếng giải thích.

“Anh em tốt của anh? Ầu ầu, vậy xin lỗi quản lý Dương, tôi thấy việc đàm phán hợp tác của anh với cậu của chồng tôi, cũng nên dừng lại rồi, hạng mục này bỏ đi rồi, anh nói đúng không chồng?”

Tần Noãn lắc lắc cánh tay của bạn trai cô ta.

“Đương nhiên được!”

“Tần tổng cô…”

Dương Thanh lập tức nghẹn lời rồi.

Anh ta ở đây chờ đợi hơn một tuần rồi, nói hủy bỏ đàm phán thì hủy bỏ đàm phán sao?

Mà vài lúc này.

Một nhân viên công tác bên ngoài tòa nhà thương mại đi vào.

Anh ta không hề khách khí quát: “Chiếc xe bên ngoài kia là của ai? Mau lái đi cho tôi, nếu như để muộn, tôi trực tiếp cho người kéo đi!”

Anh ta quát mấy câu.

Ở đây, tự nhiên không có kiểu lời nói lịch sự như trong nước.

Một lời không hợp thì xử nhau, là phong cách chủ yêu của nơi này.

“Fuck! Xe của tôi đỗ đàng hoàng, sao hả?”

Mà bạn trai của Tần Noãn lúc này lạnh lùng nói.

“Cái gì mà sao hả? Cản đường rồi, mau lái đi, nếu không, trực tiếp kéo đi cho anh!”

Nhân viên công tác hùng hồn nói.

Mà bạn trai của Tần Noãn, thứ nhất là ở trước mặt của Tần Noãn, ngoài ra, cũng là ở trước mặt của Trần Lạc Thần Dương Thanh, không muốn mất mặt.

Lúc này cười lạnh nói: “Người anh em, cậu của tôi tên Ngô Cang! Biệt danh Ngô Mập!”

“Ngô Mập Ngô Gầy cái con mẹ anh, mau lái xe đi cho tôi!”

Nhân viên công tác mắng.

Mà bạn trai của Tần Noãn, lúc này mặt mày lúng túng.

“Được, tôi cũng đang muốn xem thử, tôi cản đường của ai!”

Bạn trai của Tần Noãn không chịu yếu thế.

Kéo tay của Tần Noãn đi ra ngoài.

“Đúng thế, tôi bây giờ gọi điện cho cậu, vậy mà có người dám không bán mặt mũi cho ông ấy!”

“Thưa anh, sơ mi tôi mua xong cho anh rồi!”

Mà lúc này, Ngọc Nhi cầm chiếc sơ mi chạy tới.

“Dương Thanh, không sao, yên tâm đi, qua vài ngày, đợi tôi liên lạc với cậu!”

Trần Lạc Thần sau khi nói một câu với Dương Thanh, bèn cùng Ngọc Nhi đi ra khỏi cửa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.