Đương nhiên, Mạnh Mỹ Dung là người đánh anh.
Không biết cô đã đi tới từ khi nào, giận dữ nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần:
“Trần Lạc Thần, cậu bảo tôi nói gì tốt về cậu được đây, cậu thật sự càng ngày càng vô dụng, bảo cậu dọn dẹp, cậu lại lén lút chơi điện thoại di động ở đây, than ôi, cậu chỉ vừa trúng số thôi, lúc này những người thực sự giàu có đều đang làm việc chăm chỉ đấy. Tôi nói cậu, Trần Lạc Thần, cậu không có vốn để so sánh với những người khác, suy nghĩ của cậu vẫn không đổi thì sẽ dẫn đến sự tầm thường mãi mãi của cậu!”
Sau khi bị tát, miệng Mạnh Mỹ Dung như súng bắn liên thanh.
Em gái cô!
Nếu không phải thêm bạn tài khoản Messenger cá nhân của Mạnh Mỹ Dung, giờ đây Trần Lạc Thần muốn phát điên mất.
Nhưng, vừa nghĩ đến trong thực tế Mạnh Mỹ Dung làm thế này với mình, nhưng trên Messenger, cô làm thế kia với mình.
Trần Lạc Thần cảm thấy thoải mái trong lòng.
Thật sự, hơi biến thái nhưng cảm giác này rất thích.
Trần Lạc Thần không nói gì, vội vàng dọn phòng cho Mạnh Mỹ Dung.
Sau đó anh trở về ký túc xá.
Trên đường.
Mạnh Mỹ Dung lại gửi tin nhắn cho Trần Lạc Thần: “Ôi, bạn học Bình Phàm, em có nghĩ trong cuộc sống này có một số học sinh đã được sắp đặt là có số phận tầm thường không? Chao ôi, trong lớp cô có một người tên Trần Lạc Thần. Cô không biết em có biết cậu ta không, cậu ta, đúng chuẩn loại tinh ranh đáng thương khiến người ta ghê tởm ngay từ cái nhìn đầu tiên!”
“Nhưng mà, ông trời thật mù quáng, để cậu ta trúng số, em không biết cậu ta đắc ý nhường nào đâu, cậu ta càng vậy càng cho thấy cậu ta hoàn toàn không ra gì, cho dù cậu ta học rất chăm! Cô rất lo lắng, làm sao cô có thể dạy dỗ một học sinh như vậy chứ!”
Mạnh Mỹ Dung đã gửi hai lần liên tiếp bày tỏ sự không hài lòng của mình.
Mặc dù có mùi vị thích thú, nhưng trong nháy mắt Trần Lạc Thần đã phát điên.
Mạnh Mỹ Dung, Mạnh Mỹ Dung, dù sao thì tôi cũng là học sinh của cô, đã nhiều năm như vậy rồi, có việc gì cô bảo tôi làm mà tôi không làm chứ.
Rốt cuộc trong lòng cô, tôi là học sinh khiến cô ghê tởm đến mức không thể ghê tởm hơn nữa sao?
“Tiện nhân!”
Trần Lạc Thần gõ trả lời trực tiếp.
“Gì? Có chuyện gì thế? Bạn học Bình Phàm à, cô biết, với tư cách là người hướng dẫn của cậu ta, cô không nên nói những điều này với học sinh, nhưng thỉnh thoảng em gặp cậu ta một lần em sẽ biết, chỉ có trông đẹp trai một chút thôi, thật sự, ngoài những thứ này, cậu ta vô dụng!”
Mạnh Mỹ Dung bị mắng cũng không dám chửi lại.
Thay vào đó cô liên tục giải thích, vì sợ tạo ấn tượng xấu với bạn học Bình Phàm của cô.
Haha, nếu để cô biết người nói chuyện với cô chính là cậu học sinh luôn khiến cô phát ốm, không biết biểu cảm của cô sẽ như thế nào nhỉ?
Trần Lạc Thần cười nhạt.
Anh đáp lại một vài từ qua loa, sau đó quay trở lại ký túc xá.
Hôm nay là thứ sáu, không có lớp học.
Theo lẽ thường, Dương Thanh bọn họ đã đến quán cà phê Internet.
Nhưng, bởi vì chiều nay Hàn Phi Yên phát sóng trực tiếp, vả lại còn đặc biệt cổ động.
Cho nên mọi người ở lại ký túc xá để xem live trực tiếp.
“Lần này Hàn Phi Yên chắc chắn sẽ vào bảng minh tinh, chết tiệt, mỗi tháng kiếm được hơn 300,000,000, đều đặn, anh Bình Phàm quá đỉnh, nhấc tay một cái đã khiến cô ấy thành một nữ streamer được yêu thích!”
“A! Sau này Hàn Phi Yên sẽ trở thành một người nổi tiếng thực sự trên internet. Có thể kiếm tiền, nhìn lại chúng ta đi. Còn chưa biết thực tập ở đâu! Hự…”
Vừa trở về ký túc xá, anh đã nghe thấy Dương Thanh đang nói chuyện với Lý Bân.
Nói thế nào nhỉ, trong đố kỵ có chút ghen tị.
Đàn ông, kiếm tiền không bằng một cô gái, khiến người ta cảm thấy không vui vẻ gì.
Trần Lạc Thần đã đoán được kết quả này.
Hàn Phi Yên vì nhờ lần đầu tư kia của anh mà được bên nền tảng quảng cáo tuyên truyền..
Tương đương với một sự quảng cáo gián tiếp cho Hàn Phi Yên.
Khi anh rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp của cô, mức người xem của cô gần như đã phá vỡ mốc 70.000.
Cứ như vậy, chỉ là người hâm mộ khác, những đại ca khác bị thu hút đến đã đủ để cô ta vượt qua mọi chặng đường, trở thành vua không ngai của nền tảng phát sóng trực tiếp Đồng Thành.
Trong trận chiến PK tối nay, cô đã giành được ngôi vị cao nhất, không có gì phải bàn cãi.
“Lão Trần, cậu về rồi! Nhân tiện, chiều nay khi chúng tôi đi nhận chuyển phát nhanh, có một chuyển phát nhanh là của cậu, hình như là một mảnh giấy. Cậu xem đi!”
Dương Thanh nói, đưa ra một chuyển phát nhanh nhỏ.
Trần Lạc Thần đang thắc mắc, ngay lập tức cầm lấy, nằm trên giường tháo ra.
Hóa ra đó chẳng qua là tấm vé tham dự Dạ tiệc du thuyền nghềnh cát vàng Vân Cảng.
Người gửi là Lâm Y Y.
Lúc này Trần Lạc Thần mới nhớ bữa tiệc khiêu vũ mà Lâm Y Y đã nói trước đó bắt đầu vào thứ bảy ngày mai, kết thúc vào tối cuối tuần. Tổng cộng có hai ngày.
Địa điểm là thành phố Vân Cảng!
Lúc này, điện thoại di động của Trần Lạc Thần vang lên.
Vừa nhìn, là Lâm Y Y gọi.
“Cậu Trần, anh đã nhận được vé vào cửa chưa?”
“Tôi nhận được rồi, cô thật là, nếu có cơ hội cô có thể gửi trực tiếp cho tôi, tại sao cô lại phải vẽ vời thêm chuyện gửi thư!”
“Ha ha, cậu Trần, là như vậy, ngày hôm qua tôi đến thành phố Vân Cảng để thăm anh họ, tối hôm qua tôi cũng đột nhiên nhớ ra anh chưa có vé vào cửa, cho nên tôi đã gửi cho anh ngay trong đêm!”
Kể từ khi biết thân phận của Trần Lạc Thần, Lâm Y Y rất tôn trọng Trần Lạc Thần.
Thực ra ngay từ đầu Lâm Y Y là bị cha mẹ ép buộc lấy lòng Trần Lạc Thần.
Nhưng sau vài ngày quen nhau, Lâm Y Y phát hiện Trần Lạc Thần có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Anh là người giàu có, nhưng anh lại không có phong cách độc đoán của người giàu có, vả lại anh là người rất bình thường và khiêm tốn.
Điều đó khiến Lâm Y Y muốn đến gần Trần Lạc Thần, cho nên cô thực sự là tuỳ tâm mà mời Trần Lạc Thần!
“Ở Vân Cảng có địa điểm vui chơi nào ngoại trừ ghềnh cát Vàng không?”
“Còn nhiều nơi nữa, tóm lại là anh chỉ cần đến, cậu Trần, sau khi đến nơi anh chỉ cần xuất trình vé vào cửa là người bên đó sẽ sắp xếp khách sạn cho anh, sau khi anh ổn định chỗ ở thì tôi sẽ đến chỗ anh!”
“Vậy được!”
Sau khi thảo luận xong, Trần Lạc Thần cúp điện thoại.
Thành thật mà nói thì, từ nhỏ Trần Lạc Thần đã sống trong trấn nhỏ của cái huyện nhỏ kia, chỉ sau khi được nhận vào Đại học Kim Lăng, anh mới có cơ hội được mở mang tầm mắt ở một đô thị như Kim Lăng.
Nhưng Trần Lạc Thần quá nghèo, ngoài nơi đó ra, Trần Lạc Thần chưa bao giờ đến hầu hết các thành phố khác.
“Lần này có cần gọi cho Tô Lệ Hàm không?”
Trần Lạc Thần nghĩ.
Mối quan hệ giữa hai người vốn đã không rõ ràng.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì bỏ đi, dù thế nào đi nữa, lần này Tô Lệ Hàm đã bị Ninh Phàm làm cho sợ hãi, hôm nay cô ấy cũng không đến trường, ở nhà nghỉ ngơi, vậy thì nên để cô ấy nghỉ ngơi đi!
Đêm đó, Trần Lạc Thần ngủ sớm.
Ngày hôm sau, Trần Lạc Thần thức dậy rất sớm.
Bạch Tiểu Phi và những người khác đến sớm hơn một ngày.
Ngoài ra, Trần Lạc Thần cũng không rành đường nên hoàn toàn không lái xe mà bắt xe lửa đến đó.
Tám giờ sáng, đã đến cổng Nghềnh cát vàng.
“Xin chào anh, vui lòng xuất trình vé vào cửa!”
Vừa tới cửa, Trần Lạc Thần đã bị một nữ lễ tân rất xinh đẹp chặn lại.
Đưa tay lên yêu cầu anh vé vào cửa.
Hơn nữa, ánh mắt của lễ tân xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần từ trên xuống dưới.
Bởi vì bây giờ Trần Lạc Thần đang mặc bộ quần áo trước đây đã giặc sạch, nên nhìn thế nào đi nữa, cô mỹ nhân tiếp tân đều cho rằng đây là một tên ranh tới để trải nghiệm việc đời?
Hiện tại tuy giọng điệu ân cần, nhưng ánh mắt của cô đã có ý tứ đuổi người.
Giống như nói: Nếu anh có thì vào, nếu anh không có thì đi ra ngoài!
Trần Lạc Thần làm sao có thể không nhìn ra sự khinh thường của nữ tiếp tân? Thật sự không biết những lễ tân này có phẩm chất gì, sao lại có đức tính như vậy?
Ha ha.
Lần này Trần Lạc Thần không thuyết phục cô, anh vừa lấy điện thoại di động vừa lấy vé vào cửa ra, chuẩn bị gọi cho Bạch Tiểu Phi đang chơi ở bên trong!
Một bên sải bước đi vào bên trong.
“Anh…”
Sự ngó lơ của Trần Lạc Thần khiến nữ tiếp tân rất tức giận, nhưng nhìn vé vào cửa thì không có vấn đề gì cả, mặc dù cô ta nghi ngờ đây là một hành động thật giả lẫn lộn nhưng không có bằng chứng.
Nhưng lúc này, mỹ nhân tiếp tân lại lo lắng đứng vững.
Bởi lúc này, xe ô tô hạng sang dừng trước cửa, sau đó một nhóm thanh niên nam nữ xuống xe…
“Haha, hai ngày qua có rất nhiều người giàu có đến đây, có thể kết giao nhiều hơn, rất nhiều phụ nữ xinh đẹp giàu có cũng đã đến đấy!”
“Đúng là có đạo đức mà, biết ngay là đến tìm bạch phú mỹ, không phải nhà anh có tài sản hơn trăm tỷ sao? Lại còn nhớ bạch phú mỹ, hừ hừ!”
Một vài người bước đến đùa giỡn, lấy ra vé vào cửa của chính mình.
Đột nhiên, chàng trai vừa rêu rao muốn tìm bạch phú mỹ nhảy dựng lên:
“Chết tiệt, có ai trong số các cậu nhìn thấy vé của tôi không? Tại sao lại mất rồi?”
- ------------------