Con Nhà Giàu

Chương 294: Chương 294: Cậu mà cũng muốn vào đây ăn cơm à?




Trần Lạc Thần chở ông Ngô, bà Ngô và Lý Tiểu Linh, bốn người đi xe đến trấn Tiểu Tuyền.

Chạy xe hơn hai mươi phút thì đến khu du lịch Ôn Tuyền.

Khiến Trần Lạc Thần thấy bất ngờ là lúc này khu du lịch Ôn Tuyền vô cùng đông đúc, có không ít siêu xe đỗ bên trong, còn có rất nhiều người đang có mặt.

Trước cửa cũng có không ít người bán hàng rong.

Giống như tiệc thường niên vậy.

Náo nhiệt thế!

Trần Lạc Thần thầm thấy giật mình.

Đưa mắt nhìn sang, từ cửa sơn trang đến nhà hàng được trải thảm đỏ.

Nhân viên hai bên vẫn còn đang bận rộn.

Nếu không phải xe của Lý Chấn Quốc ở đây, Trần Lạc Thần còn tưởng đây không phải sinh nhật của mình.

“Trời ạ, đông người thế, Trần Lạc Thần, cậu đặt trước nhà hàng ở đâu? Chắc chắn bên trong đã bị bao trọn rồi!”

Lý Tiểu Linh vẫn khó hiểu hỏi.

“Đúng đó Lạc Thần, tìm một nhà hàng trên trấn của chúng ta là được rồi, nếu không được nữa thì để bà Ngô của cháu về nấu cho mấy đứa ăn, chỗ này không chỉ đông người mà một bữa cơm còn rất đắt nữa!”

Ông Ngô cũng nói.

“Không cần lo lắng, chúng ta đi vào trong ăn là được rồi!”

Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.

Đến lúc này, Trần Lạc Thần cũng không có gì phải che giấu nữa, vì dù sao buổi tiệc hôm nay cũng là chuẩn bị cho mình.

Anh vừa định giải thích với Lý Tiểu Linh, ông Ngô và bà Ngô một chút.

“Ông nội bà nội, sao hai người lại ở đây?”

Bỗng nhiên, Ngô Phong và mấy người trẻ tuổi đi tới.

Nhìn thấy hai ông bà, Ngô Phong hỏi.

“Phong Tử à, ông bà nội cậu đến chơi sao không thông báo trước một tiếng, cũng tiện nhờ người của khu du lịch sắp xếp cho vào chơi luôn, dù sao chúng ta cũng chỉ ở đây đợi lãnh đạo đến thôi mà!”

“Khụ khụ, lãnh đạo người ta đều đến chơi với danh nghĩa cá nhân, cũng không phải việc công, sao có thể nhờ người của khu du lịch sắp xếp cho chúng ta được!”

Ngô Phong nói: “Không phải ba mẹ tôi cũng đang chơi ở gần đây sao!”

“Ông bà đến mừng sinh nhật cho Trần Lạc Thần, đúng rồi, ba mẹ cháu đâu?”

Ông Ngô hỏi.

“Phụt? Mừng sinh nhật cho Trần Lạc Thần sao lại chạy đến đây, nơi này đã bị người ta bao trọn rồi!”

Ngô Phong liếc Trần Lạc Thần một cái.

Anh ta hiểu rõ tính cách của ông bà nội, đều là những nông dân rất thật thà.

Trần Lạc Thần thì hay rồi, rõ ràng nơi này đã bị bao hết, anh lại đi kéo hai người già cái gì cũng không biết đến mừng sinh nhật.

Khiến Ngô Đỉnh thấy rất mất mặt trước đồng nghiệp.

“Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?”

Đúng lúc này, ông cả ông hai ông ba cùng với Ngô Kiệt Ngô Thiến đi về phía này.

Ông cả bực bội hỏi.

Chuyện hôm nay là thế này, biết trước chuyện khu du lịch muốn tổ chức một buổi tiệc lớn, mừng sinh nhật cho một nhân vật lớn, mời ngôi sao đến, cho nên mọi người mới đến chơi.

Dù sao cũng không chỉ là chơi, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội để quen biết với mấy người bạn tài năng, mở rộng quan hệ của mình nữa.

Cho nên bọn họ gần như dẫn cả nhà đến.

“Hừ, còn có thể thế nào, là bị Trần Lạc Thần này đưa đến đó!”

Ngô Phong lập tức giận dữ nói lại chuyện với mọi người.

“Ha ha, đúng là không biết lượng sức, không xem thử xem đây là đâu, hôm nay là ngày gì, với bản lĩnh của cậu mà cũng muốn vào khu du lịch mừng sinh nhật ư!”

Bà hai khoanh tay cười khẩy.

Nếu hôm nay Trần Lạc Thần có thể đi vào chẳng phải sẽ có bản lĩnh hơn con của mình nhiều à, sao có thể có chuyện đó được!

“Đúng đó Trần Lạc Thần, tôi còn tưởng cậu tùy tiện tìm một nhà hàng trên thị trấn, không ngờ cậu lại đến trấn Tiểu Tuyền, nếu nói sớm thì chúng tôi đã mang theo hai ông bà đến rồi, cần cậu khoe khoang à!”

Bà ba cũng nói.

“Được rồi được rồi, mấy đứa đừng nói nữa, hôm nay là sinh nhật của Lạc Thần, thằng bé mời ba mẹ ăn cơm, ba thấy mấy đứa cũng rảnh rỗi, lát nữa Lạc Thần tìm nhà hàng khác, chúng ta mừng sinh nhật cho thằng bé!”

Ông Ngô nói.

“Hả? Ba, tụi con đâu có rảnh, khi nãy mấy đồng đội của con trai ba đến, tụi con đã hẹn cùng nhau ăn cơm rồi, hay là ba đi theo tụi con đi!”

Lúc này, bà cả nói.

Lại nói với Ngô Phong: “Tiểu Phong, Tiểu Kiệt, hai đứa mau đi làm việc, đừng lãng phí thời gian ở đây, lát nữa nếu khi lãnh đạo mấy đứa đến thì nhớ có mắt nhìn một chút, linh hoạt một chút!”

Ngô Phong và mấy đồng nghiệp khác đều rất nghiêm túc gật đầu, bọn họ thật sự rất xem trọng chuyện này.

Sau khi liếc Trần Lạc Thần một cái thì lập tức giải tán.

Còn Ngô Thiến thì vẫn luôn đứng phía sau lén quan sát Trần Lạc Thần.

Khi nãy bác cả, thím ba và mẹ liên tục chế giễu Trần Lạc Thần.

Nếu lúc trước, chắc chắn Trần Lạc Thần sẽ xấu hổ cúi đầu.

Nhưng từ khi biết Trần Lạc Thần có quan hệ với khu du lịch, Ngô Thiến lập tức phát hiện cả quá trình Trần Lạc Thần chỉ mỉm cười đối mặt.

Giống như tất cả lời châm chọc đều không đáng kể vậy.

Sao anh có thể tự tin thế?

Sự tự tin này từ đâu ra vậy?

Chẳng lẽ Trần Lạc Thần thật sự rất lớn mạnh rồi?

Cảm giác khó nói thành lời này khiến Ngô Thiến vẫn luôn lo sợ bất an, bây giờ cô rất sợ nghe thấy tin tức tốt gì từ Trần Lạc Thần, cho nên hoàn toàn không nói với ba mẹ mình chuyện hôm đó.

Mãi đến khi Trần Lạc Thần đến rồi, còn nói muốn đi vào ăn cơm, Ngô Thiến thật sự thấy lo lắng!

“Ông Ngô? Ấy, thật là ông à!”

Lúc này, một giọng nói già nua vang lên.

Trần Lạc Thần ngẩng đầu nhìn qua, thấy một ông lão đang dẫn theo cả nhà bốn người đi về phía này.

“Ông Vương, không ngờ lại gặp được ông ở đây!”

Ông Ngô cũng hưng phấn nói.

Bốn người đi sau ông Vương cũng tiến lên chào hỏi.

Khi Trần Lạc Thần nhìn thấy hai người đi theo phía sau đôi vợ chồng trung niên, anh không khỏi sửng sốt.

Đây không phải Vương Mẫn và Vương Tiêu sao.

“Hai ngày trước cho hai đứa nhỏ xem mắt, cũng không biết kết quả thế nào rồi, con nhóc Tiểu Mẫn này cũng không nói gì, tôi còn định hỏi thăm đây, Trần Lạc Thần sao thế? Có phải không thích con bé nhà tôi không!”

Ông Vương cười hỏi.

“Ba, ba đừng nói đến Trần Lạc Thần kia nữa, có lẽ cậu ta cảm thấy mình nghèo, không xứng với con bé nhà chúng ta, cho nên cũng biết khó mà lui đó, ba đừng làm khó dễ người ta nữa!”

Lúc này, mẹ của Vương Mẫn đứng ra nói chuyện.

Không ngờ ông cụ vừa gặp mặt đã nói đến chuyện con gái xem mắt.

Chuyện này còn phải nói sao?

Bà ta chắc chắn không đồng ý, thật sự tưởng cháu gái mình không ai thèm lấy à?

“Khụ khụ, ông Vương, đây là Trần Lạc Thần, tôi cũng không biết hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây!”

Ông Ngô chỉ vào Trần Lạc Thần nói.

“Cái gì? Đây là cậu ta à?”

Mẹ Vương Mẫn lập tức xấu hổ im lặng.

Chỉ lạnh lùng nhìn Trần Lạc Thần hai lần.

Còn Vương Tiêu thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đi đến trước mặt Trần Lạc Thần.

“Trần Lạc Thần, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Trần Lạc Thần cười nhạt.

Vương Mẫn thấy cảnh này thì hơi xấu hổ lúng túng, giống như Trần Lạc Thần đối xử với em gái tốt hơn mình nhiều.

“Ba mẹ, hai người mau nhìn xem, đó không phải Trần Lạc Thần sao?”

Lúc này, một cô gái khác đi về phía này, vừa chỉ vào Trần Lạc Thần vừa nói.

“Hừ, là cậu ta thì thế nào, có lẽ muốn đến tăng chút kiến thức thôi!”

Sau khi nghe thế, người trung niên lạnh lùng đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.