Con Nhà Giàu

Chương 151: Chương 151: Chú trần lạc thần, chú là người tốt




“Chị Đường Uyển, chị là giám đốc của công ty thiết kế trang phục này sao?”

Trần Lạc Thần không khỏi ngạc nhiên hỏi, vừa nhìn thấy khí chất của Đường Uyển, đã biết cô ấy là kiểu nữ cường, nhưng không ngờ lại mạnh mẽ đến mức này.

“Thế nào? Nghe ý của cậu, tôi không giống sao?”

Đường Uyển vừa lái xe vừa thông qua kính chiếu hậu mỉm cười nhìn Trần Lạc Thần.

“Còn nữa, cậu cùng đừng một câu chị Đường Uyển, hai câu chị Đường Uyển, cậu gọi tôi như vậy rõ ràng rất già, tôi chỉ lớn hơn cậu chưa đến 10 tuổi mà? Cậu có thể gọi tên của tôi!”

Đường Uyển có chút buồn bực nói.

Trần Lạc Thần: “Được, sau này tôi sẽ không gọi chị là chị Đường Uyển nữa!”

“Ha!”

Đường Uyển bị Trần Lạc Thần trọc đến mức lập tức bật cười.

Vốn dĩ Trần Lạc Thần vẫn muốn nói về chuyện gia đình của chị Đường Uyển, bởi vì lúc nãy có một câu hỏi, tên của Manh Manh là Đường Manh Manh.

Điều này khiến Trần Lạc Thần cảm thấy, không phải Đường Uyển tự mình nuôi con đấy chứ?

Nhưng chuyện này quá riêng tư, Trần Lạc Thần không tiện nói.

Sau đó, Đường Uyển lái xe đến siêu thị để mua món thịt trước, sau đó mới đi đến nhà của cô ấy.

Đúng như Trần Lạc Thần đoán, trong nhà Đường Uyển rất sạch sẽ, sau khi quan sát một lượt, cũng không thấy hình bóng của bất kỳ người đàn ông nào.

Ngược lại khiến Trần Lạc Thần cảm thấy khá thoải mái.

Hơn nữa tai nghề của Đường Uyển thật sự không phải nói quá, thành thạo, thuần thục, một bàn đồ ăn tinh xảo, đẹp đẽ đã được làm xong, còn ngon hơn cả món ăn ở sơn trang Ôn Tuyền làm.

Nếu ai cưới được Đường Uyển làm vợ, đó đúng là phúc khí 8 đời tu luyện mới có được.

Hơn nữa Đường Uyển rất giỏi giao tiếp.

Sau một bữa ăn, Trần Lạc Thần cảm thấy có một cảm giác mình gặp Đường Uyển quá muộn, còn giống như hai người bạn đã quen nhau từ lâu.

Mà Đường Uyển nhìn Trần Lạc Thần.

Lại bị sự giản dị, chất phát trên người Trần Lạc Thần quyến rũ.

Sau khi trở nên quen thuộc, đương nhiên cũng sẽ mở ra một cuộc trò chuyện mới.

“Trần Lạc Thần, nhất định cậu cảm thấy rất tò mò về ba của Manh Manh?”

Đường Uyển chống cằm, nhìn Trần Lạc Thần.

“Cũng không tò mò lắm!”

Trần Lạc Thần có chút ngượng ngùng nói.

“Còn không tò mò, lúc nãy, lúc tôi nấu ăn, cậu ở trong nhà nhìn trái nhìn phải, vậy cậu đang nhìn cái gì?”

Đường Uyển mỉn cười, nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần.

Khiến trong lòng Trần Lạc Thần có chút bối rối.

Đường Uyển này thực sự không đơn giản, hóa ra những cử chỉ lúc nãy của mình đã bị cô nhìn thấy.

Hơn nữa, một câu đã nói trúng tất cả suy nghĩ của anh.

Khiến Trần Lạc Thần cảm thấy bản thân mình ở trước mặt cô ấy giống như một học sinh tiểu học.

“Hừ, đừng hòng qua được mắt tôi, nhưng cũng không có gì phải giấu cậu, ba của Manh Manh bỏ đi từ lâu rồi, vẫn luôn chỉ có hai mẹ con tôi sống cùng nhau, bình thường tôi ở công ty, Manh Manh sẽ ở nhà trẻ, đến cuối tuần tôi sẽ để Manh Manh đi theo tôi, lần trước cũng vì khoảng thời gian đó một nhà tư bản trẻ xâm phạm, dẫn đến rất nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ ở Kim Lăng của chúng tôi sụp đổ, vì vậy trong lòng tôi rất hoang mang!”

“Vì không để ý mà khiến Manh Manh bị rơi xuống sông, cậu không biết đâu, lúc đó đã dọa tôi sợ chết khiếp, tôi cũng muốn có một người đàn ông ở bên cạnh tôi để giúp tôi chia sẻ một chút!”

Đường Uyển vừa mới uống mấy ly rượu vang, lúc này trên khuôn mặt thoáng hiện lên nét ửng hồng.

Trông càng quyến rũ.

Nói thật, từ trước đến nay Trần Lạc Thần luôn thích những người bằng tuổi mình, hoặc nhỏ hơn mình.

Nhưng chưa từng qua lại với một người phụ nữ 30 tuổi.

Đặc biệt là một người phụ nữ có khí chất đẹp như Đường Uyển.

Khiến Trần Lạc Thần không khỏi nhìn thêm mấy lần, chính là sớm nắng chiều mưa.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, người ta đã có lòng tốt mời mình ăn cơm, Trần Lạc thần cũng ngại nói gì đó, ví dụ như Đường Uyển nói muốn tìm một người đàn ông ở bên cạnh, câu này khiến Trần Lạc Thần không biết phải trả lời như thế nào.

Thành thật hỏi: “Chị Đường Uyển, lúc nãy chị nói tư bản trẻ của Kim Lăng xâm phạm, cái này có ý gì?”

“Haha, đừng nhắc tới nữa, nhưng có lẽ cậu cũng đã nghe nói ác thiếu số 1 của Kim Lăng cậu Trần đúng không? Chính là người của phố thương nghiệp Kim Lăng kia!”

Đường Uyển đột nhiên co chút tức giận nói.

“Hả?”

Trần Lạc Thần suýt nữa bị nghẹn chết.

Mình trở thành ác thiếu số một ở Kim Lăng từ khi nào thế?

“Tôi cũng từng nghe qua, nhưng người ta thường nói cậu ra khá được!” Trần Lạc Thần có chút đỏ mặt nói.

“Khá tốt cái gì, chuyện kinh doanh cậu không biết rõ, cậu Trần kia khoảng thời gian trước đã không kiêng dè ai cả nhập vốn các xí nghiệp của Kim Lăng, bên ngoài thì hùng mạnh, thực ra đã làm rối tung toàn bộ giới kinh doanh của Kim Lăng, những doanh nghiệp được rót vốn đạt được sự phát triển nhanh chóng, đã phá vỡ sự cân bằng trong kinh doanh lúc đầu, cũng dẫn đến các công ty ở cấp hai, cấp ba như công ty của chúng tôi phải đối mặt với những thách thức nghiêm trọng, rất nhiều người kinh doanh hận cậu ta!”

Đường Uyển nói.

Trần Lạc Thần sờ mũi, ăn nữa.

Đương nhiên Trần Lạc Thần biết về khoản đầu tư quy mô lớn này, chính là những khoản mà khoảng thời gian trước chị gái đã nhờ Trần Lạc Thần đại diện đi đầu tư sao, bao gồm cả dự án trường tiểu học Hi Vọng.

Trần Lạc Thần vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều, tất cả đều làm theo những lời chị gái nói.

Hơn nữa sau khi làm xong, Trần Lạc Thần cũng không đi điều tra, tìm hiểu.

Không ngờ, khoản đầu tư này lại phá vỡ sự cân bằng ban đầu.

Nói như vậy, Đường Uyển vì khoảng đầu tư của mình mà buồn rầu, kết quả không chăm sóc tốt cho Manh Manh, khiến cô bé rơi xuống nước, cũng có chút liên quan đến mình?

Trần Lạc Thần không khỏi cười khổ ở trong lòng.

“Này, đừng nhắc đến chuyện này nữa, đúng rồi Trần Lạc Thần, cậu sắp phải đi thực tập rồi, có chỗ nào chưa?”

Đường Uyển đột nhiên hỏi.

Con người Trần Lạc Thần thật thà, lương thiện, nhưng Đường Uyển cũng nhìn ra, từ cách ăn mặc của Trần Lạc Thần, còn có chiếc điện thoại mà anh dùng, hoàn cảnh gia đình nhà Trần Lạc Thần có lẽ không được tốt.

Vì ân tình này, nên Đường Uyển rất quan tâm đến tương lai của Trần Lạc Thần.

“Tôi vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu!” Trần Lạc Thần nói.

“Vậy thì tốt, nếu như thực sự không có, lúc cậu đi thực tập có thể đến công ty của tôi, tôi sẽ trả lương cho cậu gấp đôi, chỉ cần cậu đi theo tôi, đảm bảo trong vòng 5 năm cậu sẽ mua được một căn nhà của riêng mình ở Kim Lăng!”

Đường Uyển có ý muốn giữ Trần Lạc Thần ở bên cạnh mình.

“Mẹ, sao phải kêu chú Lạc Thần mua nhà, bảo chú ấy đến nhà mình ở là được rồi, sau này con trưởng thành, con sẽ ở một mình một phòng, mẹ có thể ở cùng với chú Lạc Thần!”

Lúc này Manh Manh đột nhiên nói chen vào.

“Manh Manh, con nói linh tinh gì vậy, mẹ sao có thể ở cùng với chú Lạc Thần của con được, chỉ có vợ chồng mới có thể ở cùng nhau, hiểu chưa!”

Đường Uyển không khỏi cười khổ.

“Ồ, con hiểu rồi!”

Đường Uyển lại nhìn Trần Lạc Thần, thấy Trần Lạc Thần cũng không trả lời mình, mà chỉ cười.

Lại nói: “Trần Lạc Thần cậu cứ suy nghĩ đi, mặc dù quy mô công ty nhỏ, nhưng vẫn có một tương lai đầy hứa hẹn!”

Trần Lạc Thần gật đầu.

Nếu như chị biết tôi chính là cậu Trần khiến công ty của mọi người trở nên u ám, sẽ nghĩ gì về tôi!

Nhưng, có sự gặp mặt này, hơn nữa bây giờ công ty của Đường Uyển làm ăn sa sút, bản thân ít nhiều cũng có trách nhiệm, Trần Lạc Thần cũng sẽ không buông tay không quan tâm.

“Mẹ, con ăn no rồi, con muốn chú Lạc Thần xuống tầng mua đồ chơi với con!”

Manh Manh lau miệng nói.

“Con muốn mua đồ chơi gì, ngày mai mẹ đi mua với con!”

“Không muốn, con muốn chú Lạc Thần đi với con cơ!”

Manh Manh rất thích ở cùng Trần Lạc Thần.

Kéo tay Trần Lạc Thần không buông.

Trần Lạc Thần cười nói: “Không sao đâu, tôi đi mua cùng Manh Manh được rồi, yên tâm, tôi sẽ trông chừng cô bé thật tốt!”

Nói xong, Trần Lạc Thần dẫn Manh Manh xuống tầng.

Trên đường đi, Manh Manh vẫn luôn dán chặt vào Trần Lạc Thần, khiến Trần Lạc Thần vừa cảm thấy vui vẻ, vừa cảm thấy Manh Manh có chút đáng thương, đúng vậy, cho dùng Đường Uyển có mạnh mẽ đến mức nào, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ, Manh Manh cũng là một đứa trẻ không có ba.

Sau đó hỏi: “Manh Manh, cháu rất thích ở cùng với chú đúng không?”

Manh Manh gật đầu: “Đúng vậy!”

“Tại sao?”

“Bởi vì chú là người tốt, không giống với những chú thường xuyên đến nhà cháu, bọn họ không chỉ đánh mẹ, có lúc còn đánh cả Manh Manh!”

“Hả?”

Trần Lạc Thần giật mình khi nghe thấy những lời đó.

Ban đầu, Trần Lạc Thần muốn tìm hiểu thêm một chút, sau đó sẽ giúp Manh Manh và Đường Uyển, không ngờ Manh Manh lại đột nhiên nói ra những lời này.

Những chú xấu xa kia, không phải nói là mối quan hệ xã hội của Đường Uyển rất phức tạp sao?

Hơn nữa là ai, mà ngay cả một đứa bé giống như Manh Manh mà cũng dám đánh?

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.