Con Nhà Giàu

Chương 1304: Chương 1304: Chương 1292




“Vậy ý của tiền bối …là Tôi bị Tần Hành đánh trọng thương là do sự chênh lệch về thực lực, không phải vì Ngũ Liệt Long!”

Trần Lạc Thần phản ứng rất nhanh liền trả lời.

“Đúng vậy, nếu như ngươi bị Ngũ Liệt Long làm bị thương, ngươi bây giờ chính là một bãi tro tàn, chứ không phải còn toàn mạng ở đây!”

Đạo nhân Thụ Tinh tiếp tục giảng.

“Tiền bối, sao người biết Ngũ Liệt Long và Tần Hành nhiều như vậy? Tiền bối, rốt cuộc ngài là người nào?”

Đương nhiên Trần Lạc Thần cũng nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi Thụ Tinh đạo nhân. Không ngờ, một Thụ Tinh lão nhân ở trong thung lũng sâu thẩm này lại biết nhiều về thế giới bên ngoài như vậy.

“Bởi vì Tần Hành là sư đệ của ta!”

Trong giây tiếp theo, đạo nhân Thụ Tinh đã nói một câu khiến Trần Lạc Thần sửng sốt.

“Cái gì? Tần Hành là sư đệ của ngài? Ngài không phải là…”

Trần Lạc Thần ngẩn ra, kinh ngạc, thật sự là làm cho anh quá kinh ngạc.

“Ngươi cho rằng ta là một cái cây lâu năm thành Thụ Tinh, đúng không?”

“Có lần, ta cũng đại chiến với Tần Hành ở thung lũng U Minh này, nếu không phải ta chủ quan không cẩn thận, để cho hắn đánh lén, thì ta đã không bao giờ rơi xuống đáy vực sâu thẩm này. Hồn phách của ta và thân cây của thung lũng sâu thẩm này cùng nhau hòa hợp cùng với nhau, liền lưu lại nơi này từ rất lâu, thế nhưng Ta chưa bao giờ từng quên mối hận thù Tần Hành này! ”

Đạo nhân Thụ Tinh kể lại những kinh nghiệm của chính mình đã trải qua. Có thể nghe nói, Thụ Tinh đạo nhân đối với Tần Hành oán hận sâu sắc.

“Các ngài là huynh đệ, tại sao lại đánh nhau? Tần Hành, không lẽ Tần Hành muốn chiếm đoạt thứ gì quan trọng trên người của ngài? Chẳng lẽ là…”

Trần Lạc Thần đầu óc quay cuồng suy nghĩ, chợt hiểu ra.

“tiểu bằng hữu của ta, ngươi thật là rất thông minh. Đúng vậy, Tần Hành nhìn trúng trên người ta có tuyệt kỹ độc môn Ngũ Liệt Long này. Ngũ Liệt Long này do sư phụ truyền lại cho ta, nhưng Tần Hành một lòng luôn ghen tị cho nên hắn một mực trên người ta lấy cho bằng được cuộn bí tịch môn phấp độc môn Ngũ Liệt Long này để tiến hành tu luyện ”

“Hừ, cũng may là ta đã kịp trở tay, giấu đi tuyệt kỹ chiêu cuối cùng của Ngũ Liệt Long trong cơ thể, cho nên thứ mà Tần Hành nhận được chẳng qua là bị tịch thiếu mất trang cuối của tuyệt kỹ độc môn!”

Đạo nhân Thụ Tinh khen ngợi Trần Hạo, sau đó hừ lạnh một tiếng.

Bây giờ Trần Lạc Thần rốt cuộc cũng hiểu ra, không hổ là đạo nhân Thụ tinh này lại biết rõ Tần Hành và Ngũ Liệt Long như vậy, hóa ra ông mới là người thừa kế chân chính và độc quyền của Ngũ Liệt Long.

“Ngũ Liệt Long không đạt đến bậc cuối cùng, chỉ có thể dùng thực lực của mình mà xuất chiêu, cho nên ta mới nói ngươi căn bản không phải bị Ngũ Liệt Long gây thương tích!”

“Không biết tôi có thể biết tôn tính đại danh của ngài được không?”

Trần Lạc Thần biết Thụ Tinh đạo nhân không phải tên thật của mình, cho nên Trần Lạc Thần muốn biết tên thật của ông.

“Phong Như Trần!”

Chỉ nghe Thụ Tinh đạo nhân buột miệng nói ra tên thật của mình.

“trước mặt tiền bối, tại hạ tên Trần Hạo!”

Trần Lạc Thần cũng tự giới thiệu mình với Phong Như Trần.

“Ha ha, Trần tiểu bằng hữu, vì có duyên với ta nên ta sẽ truyền thụ cho ngươi Ngũ Liệt Long hoàn chỉnh nhất, nhưng ngươi phải hứa với ta một điều kiện!”

Phong Như Trần cười nhạt nói với Trần Hạo.

“Phong Như tiền bối, xin ngài hãy nói, Trần Lạc Thần sẽ cố gắng dốc hết sức tận tâm tận lực để hoàn thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.