Con Nhà Giàu

Chương 1316: Chương 1316: Chương 1304




Trần Lạc Thần đẩy Chu Nặc ra.

“Sao anh lại ở đây? Không nói trước với em một tiếng?”

Chu Nặc kinh ngạc nhìn Trần Hạo, hỏi.

“Ta đi tới nhà ngươi lúc trước, các người gác cổng nói ngươi đã ra ngoài, cho nên ta liền đi thử vận may xem, xem có thể gặp được ngươi không!”

Trần Lạc Thần giải thích ngắn gọn với Chu Nặc.

Nghe được những gì Trần Lạc Thần nói, Chu Nặc cảm thấy thật vui vẻ.

Kể từ lần trước cùng Trần Lạc Thần chia tay, Chu Nặc cảm thấy rất nhàm chán, rất nhớ Trần Hạo.

“Chu nặc, anh ta là ai?”

Nhìn thấy Chu Nặc và Trần Lạc Thần thân thiết như vậy, thanh niên mặc vest trắng vô cùng tức giận, lập tức đi tới gần Chu Nặc, chất vấn Chu Nặc.

Chu Nặc liếc mắt nhìn thiếu niên này, hừ lạnh một tiếng: “Hắn là bạn trai của ta, ngươi Lâm Tử Kiệt ngươi đừng quấy rầy ta nữa, nếu còn làm phiền bạn trai ta sẽ giáo huấn cho ngươi một trận đấy!”

Trần Lạc Thần nghe xong, lông mày lập tức nhăn lại.

Chu Nặc, cái con nhỏ này đúng là biết dùng người khác làm lá chắn.

“Ặc!!! … Ta không phải, ta không phải bạn trai của cô ấy!”

Trần Lạc Thần sẽ không để cho Chu Nặc lợi dụng dễ dàng như vậy, lập tức cự tuyệt.

Chu Nặc trừng mắt nhìn Trần Hạo, nghĩ không ra Trần Lạc Thần sao lại như vậy không có hứng chút nào, rõ cô anh đang kiếm cớ khác để thoát khỏi vướng bận của Lâm Tử Kiệt.

Thanh niên mặc đồ trắng tên là Lâm Tử Kiệt, lai lịch của hắn là Lâm gia, hắn đã theo đuổi Chu Nặc gắt gao, nhưng Chu Nặc cũng không thèm nhìn hắn một cái, cũng không thèm nhìn thẳng hắn., khiến cho Lâm Tử Kiệt thật sự là không cam tâm, nghĩ nhất định phải theo đuổi Chu Nặc đến cùng.

“Chu Nặc, ngươi trước tiên phải giải quyết chuyện của mình đi, nói xong chúng ta tìm một mơi nào đó ngồi nói chuyện!”

Để không tiếp tục hiểu lầm người khác, Trần Lạc Thần nhắc nhở Chu Nặc.

Trần Lạc Thần nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.

Nhìn thấy Trần Lạc Thần rời đi, Chu Nặc đột nhiên hoảng hồn, trò đùa, thật vất vả Trần Lạc Thần mới chủ động tìm đến cô, Chu Nặc làm sao có thể để cho Trần Lạc Thần rời đi dễ dàng, hơn nữa Trần Lạc Thần còn nợ Chu Nặc một cái ân tình chưa giải quyết, làm sao có thể để cho đi.

Chu Nặc nhanh chóng vươn tay bắt lấy cánh tay Trần Hạo, hướng phía trước tỏ vẻ nũng nĩu chăm chú nhìn Trần Hạo, làm cho Trần Lạc Thần cảm giác mềm nhũn.

“Trần Hạo, đừng quên ngươi còn nợ ta một ân tình, ta nói cho ngươi biết, tên này rất khó chịu, ngươi nên giả làm bạn trai của ta trước, để ta thoát khỏi hắn, coi như ngươi trả ân tình cho ta! ”

Chu Nặc ghé vào tai Trần Hạo, nhẹ giọng nói với Trần Hạo.

Trần Lạc Thần không phải loại người nói suông, vì Chu Nặc muốn trả ơn bằng cách này, Trần Lạc Thần chỉ có thể đồng ý.

Thấy Trần Lạc Thần không nói nữa, Chu Nặc biết Trần Lạc Thần mặc nhiên đồng ý.

“Lâm Tử Kiệt, tôi với bạn trai có chuyện, xin đừng quấy rầy dây dưa tôi nữa, chúng ta không thể nào được, thôi tạm biệt!”

Chu Nặc lại quay đầu, nghiêm mặt nhìn chằm chằm Lâm Tử Kiệt cảnh cáo nói.

Lâm Tử Kiệt, là thiếu gia uy nghiêm của Lâm gia, làm sao có thể chịu được sỉ nhục như vậy, nữ nhân thân yêu của hắn lại bị người khác cướp mất, thật sự khiến hắn cảm thấy xấu hổ.

“Ngươi tên gì? Ta muốn thách đấu với ngươi!”

Dừng lại ở đó, Lâm Tử Kiệt chỉ vào Trần Lạc Thần tức giận hét lên.

Trần Lạc Thần nhíu mày, thầm nghĩ Lâm Tử Kiệt thật không biết tốt xấu, Chu Nặc đã nói như vậy, hắn vẫn thê mà vẫn không chịu buông tha.

“Lâm Tử Kiệt, ngươi có tư cách gì mà thách đấu với bạn trai của ta? Với thực lực của ngươi, bạn trai của ta có thể một tay liền bóp chết ngươi!”

Chu Nặc khinh khỉnh khịt mũi, nhìn chằm chằm Lâm Tử Kiệt châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.