Con Nhà Giàu

Chương 436: Chương 436




“Cảm ơn quà của bác Thẩm!”

Dương Tiểu Bối lại nhận được một món quà từ trong tay của một nhân vật lớn.

Mấy người Mỹ Mỹ đều đã sợ đến ngu người, rối rít bu lại xem.

Hâm mộ ghen tị muốn chết!

“Cô Tiểu Bối, các cô đây là bạn thân của cô sao? Ai cũng xinh đẹp cả, nhưng lần này lại không mang theo nhiều quà tặng, chờ lát nữa tôi sai người mang một ít quà tặng đến, xem như là quà gặp mặt cho các cô gái xinh đẹp nơi đây!”

Bà Trương, vợ của tổng giám đốc cười nói.

“A? Tôi… chúng tôi cũng có sao?”

Mấy người Mỹ Mỹ vui muốn phát điên.

“Đương nhiên, ha ha!”

“Yeah! Cảm ơn tổng giám đốc Trương, cảm ơn bà Trương, còn… Cảm ơn…”

Tóm lại vào lúc những người khác cũng tỏ thái độ sẽ tặng quà cho các cô, mấy người Mỹ Mỹ hưng phấn đến độ muốn cảm ơn hết cả gia đình người ta.

Rốt cuộc những nhân vật lớn này ra tay, chắc chắn không phải dạng vừa.

“Tiểu Bối, mau rót nước cho các vị tổng giám đốc đi!”

Mấy người Mỹ Mỹ kích động nói.

“Được được!’

“Không cần không cần, để bọn tôi tự nhiên là được!”

Mấy người tổng giám đốc Trương nói.

“Nào, gọi chú đi, chú cho con ăn bánh kem!”

Trần Lạc Thần lại cười khẽ, đứng bên cạnh chọc một bé gái

“Con chào tú!”

Bé gái chớp đôi mắt to ngoan ngoãn nói.

“Ngoan quá!”

Trần Lạc Thần đút bánh cho cô bé.

“Tú ơi, bọn con cũng muốn ăn!”

Mấy đứa bé còn lại cũng rối rít kêu.

“Được được được, ai cũng có phần!”

Trần Lạc Thần cười.

“Ôi đệt! Sao anh ta ngu thế?”

“Đúng đó, cậu ấm cô chiêu người ta được chiều chuộng từ nhỏ, anh lại đút mấy đứa nhỏ ăn cái này?”

“Má ơi, không phải bị mất mặt sao?”

Mấy người Mỹ Mỹ vội la lên.

Lập tức, tất cả mọi người đều liếc xép Trần Lạc Thần.

Sau đó kéo Tiểu Bối sang một bên.

“Tiểu Bối, cậu mau kéo anh họ của cậu đi chỗ khác đi! Làm ơn, có nhiều nhân vật lớn ở đây như thế, mấy người chúng ta tiếp đón là được rồi!”

Mỹ Mỹ sốt ruột dậm chân nói.

“Làm gì thế? Sao lại đuổi anh họ của tớ đi??”

Tiểu Bối không vui.

“Không lẽ cậu không thấy anh ấy ở đây làm chúng ta bị hạ giá sao?”

“Đúng đó, có nhiều nhân vật lớn như thế, đừng để người khá nhìn thấy trò hề của chúng ta!”

Mấy cô gái xinh đẹp khác cũng vội la lên.

“Không được, anh họ tớ không thể đi được, hơn nữa tớ còn có chuyện muốn hỏi anh họ!”

Tiểu Bối nói.

Sau đó đi đến bên cạnh Trần Lạc Thần.

Cô khẽ nói: ‘Anh họ anh họ, sao mấy vị tổng giám đốc này lại đến chúc mừng sinh nhật cho em vậy?”

Thật ra nếu muốn nói ai có khả năng làm chuyện này nhất, vậy chắc chắn là anh họ của cô, dù sao anh cũng quen biết với rất nhiều người.

Hơn nữa anh họ luôn rất thần bí!

“Huh! Đây là món quà đầu tiên anh họ tặng cho em, thích không?”

Trần Lạc Thần khẽ cười nói.

Tiểu Bối lại trừng to hai mắt.

Đúng là anh họ!

“Anh họ, làm thế nào vậy? Sao anh có thể mời được nhiều nhân vật lớn đến mừng sinh nhật em như thế?”

Tiểu Bối thật sự kích động muốn chết.

Đúng vậy, món quà bất ngờ này hơi bị bự rồi.

“Ha ha, anh không có gọi bọn họ đến, là bọn họ tự đến, em không nghe bọn họ nói sao, sau này muốn hợp tác với em về mặt kinh doanh nhiều hơn!”

Trần Lạc Thần cười khổ nói.

“Trên phương diện làm ăn? Nhưng mà em…”

“Con ranh kia, sao con lại chạy đến chỗ này? Mẹ tìm con khắp nơi, gọi điện thoại cho con, con cũng không nghe máy, bà nội con ở phía trước sốt ruột lắm rồi, con lại còn…”

Đúng lúc này, Quách Thái Phượng nổi giận đùng đùng chạy đến.

Thấy con gái còn bày bàn tiệc ở phía sân sau.

Lập tức nổi giận nói.

“Tiểu Bối, con biết tranh đua một chút có được không, không phải mẹ đã nói tối nay sẽ tổ chức sinh nhật cho con sao, sao con cứ nhất quyết muốn ăn sinh nhật vào lúc này, còn ở sân sau nữa, con làm vậy không phải cố tình đưa thóp cho Quách Như nắm sao!”

Quách Thái Phượng lo lắng.

Đang định chạy lại kéo con gái đi.

Nhưng khi bà nhìn thấy người ngồi trong bàn.

“A!”

Quách Thái Phượng đột nhiên khiếp sợ che miệng lại.

Rất rõ ràng, bà đều quen biết tất cả các nhân vật lớn đang ngồi ở đây.

“Bà là mẹ của cô Tiểu Bối đúng không? Xin chào! Chúng tôi đến để chúc mừng sinh nhật cô Tiểu Bối!”

Mấy nhân vật lớn kia cười nói.

Mà thấy Sinh ở bên cạnh đang vội vàng châm trà rót nước, Quách Thái Phượng vẫn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

“Chúc mừng sinh nhật con gái tôi? Này này này… này này này…”

Quách Thái Phượng kích động vặn tay, không biết nói gì.

Đột nhiên sắc mặt cứng đờ lại.

Nhéo lỗ tai của Trần Lạc Thần: “Đứng lên cho mợ, thấy mợ đến mà còn không biết nhường chỗ nữa!”

Kéo Trần Lạc Thần sang một bên.

“Trời ơi!”

Đùng!

Bốp!

Mấy người ngồi ở đây nhìn thấy cảnh này đều vô cùng hoảng sợ.

Đặc biệt là mấy người tổng giám đốc Trương, tay không cầm chắc làm tách trà rơi xuống đất.

Tất cả bọn họ đều đứng dậy.

Sắc mặt có chút hoảng sợ.

“Ui da, thật ngại quá, làm mọi người giật mình, ông đừng đứng, mau ngồi, mau ngồi xuống đi!”

Quách Thái Phượng đỏ bừng mặt căng thẳng nói.

Mà Trần Lạc Thần vừa xoa lỗ tai, vừa gật đầu với mấy người tổng giám đốc Trương, đám tổng giám đốc Trương mới dám ngồi xuống.

Còn Tiểu Bối lại vội vàng kéo tay áo của mẹ, thì thầm vài câu bên tai bà.

“Con nói cái gì?”

Quách Thái Phượng lại hoảng sợ.

Quay đầu nhìn Trần Lạc Thần, sắc mặt lại thay đổi.

“Ờ, Lạc… Lạc Thần, con ngồi đi!”

Quách Thái Phượng vô cùng khiếp sợ, kéo ghế mời Trần Lạc Thần ngồi xuống.

Lúc này Trần Lạc Thần mới ngồi xuống.

Cùng lúc đó, sảnh ngoài.

Rất nhiều người thay phiên nhau đến mời trà bà cụ.

Mà Dương Diệp đang đứng ngay phía sau bà cụ.

Hôm nay bà cụ nhìn thấy nhiều người nể mặt đến thế, cũng vô cùng vui vẻ.

Đã bao nhiêu năm rồi nhà họ Dương không được nở mày nở mặt như thế này!

Chờ kính trà xong, bà cụ mới sa sầm mặt mày xuống.

“Sao lại thế này? Không phải sắp mở tiệc rồi sao? Sao còn không thấy bóng dáng con bé Tiểu Bối đâu hết, không phải mẹ con bé đã đi gọi rồi sao? Sao còn chưa về nữa? Sinh! Sinh?”

Bà cụ theo bản năng gọi.

“Bà nội, quản gia không có ở đây!”

Dương Diệp nói.

“Hừ, không biết quy củ gì cả, cả đám đều không biết tí quy củ gì!”

Bà cụ đặt mạnh chén trà xuống bàn.

“Mẹ, con đã nói với mẹ ngay từ đầu rồi, con bé Tiểu Bối này khá may mắn, nhưng lại không thể làm việc lớn được, con nói mà mẹ còn không tin, con nói nhiều thì mẹ lại cảm thấy con ghen ghét với công lao của con bé này nọ, nhưng mẹ xem bây giờ thế nào?”

“Đúng đó, lúc nãy ở cửa còn dẫn theo mấy cô bạn học của cô ấy đến, nói không chừng trốn ở chỗ nào chơi rồi, làm gì để ý đến chuyện lớn của gia tộc chứ, bà nội bà xem đi, hôm nay có nhiều khách quý đến như vậy, may mà người ta không thèm so đo, nếu không truyền ra ngoài, thế nào nhà họ Dương của chúng ta cũng sẽ mang tiếng chậm trễ khách khứa, vậy không phải hôm nay chúng ta bận rộn uổng công rồi sao?”

Dương Diệp cũng nói.

“Nhưng lần này Tiểu Bối cũng giành được nhiều dự án lớn như thế, là thành viên nòng cốt của nòng cốt trong nhà họ Dương, thích làm gì làm đó cũng không sao, nói không chừng sau này đều phải dựa vào Tiểu Bối!”

Dương Nghiên cũng dặm mắm thêm muối.

“Hừ! Ai nói con bé là thành viên nòng cốt của nòng cốt? Ai nói sau này đều phải dựa vào Tiểu Bối? Tôi còn chưa chết đâu!!! Con ranh này đúng là không biết quy củ gì cả, mẹ của nó cũng như thế, hừ, chờ bữa tiệc hôm nay xong xuôi, tôi cũng không cho nó làm giám đốc dự án gì nữa hết, ngoan ngoãn đi làm ở công ty đi!”

Bà cụ tức giận nói.

Mà Quách Như lại nhìn Dương Diệp, hai mẹ còn nhìn nhau cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.