Con Nhà Giàu

Chương 440: Chương 440




Dương Diệp bị người ta túm tóc, chào hỏi bằng mấy cái bạt tai.

Sau đó anh ta nhìn thấy một tên thuộc hạ khác trực tiếp lấy dao ra.

Dương Diệp tỉnh táo lại được phần nào.

“Đừng làm loạn, đừng làm loạn! Có gì từ từ nói đi cậu Long!”

Dương Diệp sợ hãi nói.

Long Tuấn Lâm lạnh lùng cười: “Cậu Dương, làm thế sớm hơn có phải đỡ bao nhiêu không, thực ra hôm nay tôi đến tìm cậu cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, haha, không ngờ Dương Tiểu Bối lại được chị em nhà họ Trần chống lưng. Bây giờ, Dương Tiểu Bối đã một bước trở thành thống lĩnh của Thủ đô, không chỉ quyền lợi của nhà họ Long bị tổn hại, mà sợ rằng người chịu tổn thất lớn nhất chính là cậu Dương đây nhỉ? Chậc chậc, rõ ràng là người thừa kế tương lai của nhà họ Dương, bây giờ lại chằng còn gì cả!”

Dương Diệp hằn học siết chặt nắm tay.

“Cậu Long, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

“Tôi nghe nói, Dương phu nhân đã thông báo rằng, sau này Dương Tiểu Bối cũng sẽ là người thừa kế của nhà họ Dương, cậu Dương đáng thương, cuối cùng cậu cũng không có được gì cả, chắc Dương Tiểu Bối cũng sẽ không tha cho nhà cậu đâu nhỉ?”

Long Tuấn Lâm nhìn Dương Diệp sắc mặt đang trở nên tối sầm, sau đó nói:

“Bây giờ, cậu Dương không còn lựa chọn nào khác ngoài hợp tác với nhà họ Long chúng tôi đâu, chúng ta phải làm nên cuộc đấu tranh cuối cùng! Đến lúc đó, nhà họ Long chúng tôi không bị tổn thất nặng nề, mà cậu Dương đây cũng sẽ nắm được nhà họ Dương, thậm chí có khi còn có thể làm chủ nhà họ Dương ấy chứ!”

“Anh … anh có cách sao?”

Mà sau khi Dương Diệp nghĩ lại, cuối cùng cũng có chút động lòng.

“Nào, chúng ta cùng thảo luận đi!”

Long Tuấn Lâm cười lạnh gật đầu.

……

Ba ngày sau.

Một đoàn xe bí ẩn đã rời khỏi nhà Dương từ sáng sớm.

“Tiểu Thần, gia đình con vô cùng hiển hách, có thể biết được nhà họ Mạc ở Thủ đô cũng không có gì lạ, nhưng bà và nhà họ Mạc từ xưa đã có chút dây dưa với nhau, nhà họ Mạc đã từng hứa với bà là có thể giúp bà làm một việc!”

“Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bà cũng không chắc bọn họ có còn quan tâm đến những người nhà thế gia như chúng ta không!”

Trong xe, bà cụ nắm tay Trần Lạc Thần nói.

Qua những ngày tháng chung sống hòa thuận, bà cụ rất yêu quý đứa cháu hiền lành này.

Sau khi biết về chuyện em hai của Trần Cận Đông, bạn gái của Trần Lạc Thần mất tích.

Bà cụ vui vẻ đồng ý thay mặt Trần Lạc Thần đến nhờ vả nhà họ Mạc.

Bà cụ cũng chán nên nói sơ qua với Trần Lạc Thần về kinh nghiệm làm quen với gia đình họ Mạc hồi đó.

Quả là một sự trùng hợp.

Hồi đó, một người con nhà họ Mạc bị truy lùng ám sát khi đang thực hiện một nhiệm vụ.

Lúc đó anh ta trốn vào khu vườn sau nhà họ Dương.

Bà cụ lúc đó đã hơn 40 tuổi.

Còn chưa kể đến sự cổ quái cổ hủ lúc đó.

Nhìn thấy đứa trẻ mới 15 16 tuổi bị thương nặng này, bà liền có lòng thương đưa tay giúp đỡ.

Ban đầu, cũng nghĩ chuyện này không có gì quan trọng,

Cho đến một ngày.

Khi bà cụ nắm quyền trong nhà họ Dương, bà đã đưa các con mình đi dự tiệc.

Lại bị kẻ dịch trên thương trường bày mưu tính kế.

Kết quả là đúng lúc nguy cấp, đã có người xông tới giải cứu gia đình bà.

Đến lúc đó mới biết đây chính đứa bé năm đó đã được cứu, giờ trở về báo đáp công ơn.

Anh ta cũng nói với bà cụ rằng sau này anh ta sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì rồi để lại một địa chỉ cho bà cụ.

Mặc dù nói vậy, nhưng sau này bọn họ chưa một lần liên hệ với nhau.

Chớp mắt đã gần 20 năm trôi qua, lão phu nhân cũng không rõ, đứa nhỏ năm đó có còn nhớ gì không!

Nguồn gốc của vấn đề chính là như vậy.

Xe chạy suốt chặng đường.

Cuối cùng cũng đến một vùng núi ở Thủ đô.

Toàn bộ ngọn núi dường như tràn ngập chướng khí, rừng núi lại vô cùng rộng lớn.

“Ngọn núi lớn như vậy lại không có dấu vết nào của con người, chẳng nhẽ nào lại thế?”

Khi Trần Lạc Thần ra khỏi xe, liền cảm thấy có chút ngơ ngác.

Anh vừa đỡ bà cụ vừa hỏi.

“Đứa nhỏ này sẽ không nói dối ta, nó nói nếu như xảy ra chuyện, ta có thể tới đây tìm nó, địa điểm này chắc chắn không sai!”

Bà cụ nói chắc nịch.

Trần Lạc Thần nhìn quanh.

Sau đó mới phát hiện ra có một ngôi nhà gỗ trên núi ở độ cao 100 mét.

Có vẻ như ai đó đang sống ở đấy.

“Bà, bà đợi cháu một lát, cháu lên xem có ai không, hỏi là biết ngay thôi!”

Trong lòng Trần Lạc Thần có hơi thất vọng.

Chẳng nhẽ nơi này che giấu một đại gia tộc như vậy sao?

Sau đó Trần Lạc Thần bước lên.

Anh tình cờ nhìn thấy một ông già ngoài sáu mươi bước ra từ trong ngôi nhà gỗ.

Ông già ăn mặc như dân làng, nhưng cảm giác rất sạch sẽ.

Ông lão nhìn thấy Trần Lạc Thần cũng hơi sững sờ, sau đó lập tức cười hỏi:

“Chàng trai, có chuyện gì không?”

“Chào ông, cháu muốn hỏi, trên núi này còn có ai sống không?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Người khác? Haha, chàng trai cậu nhìn đi, cả trăm Kilô mét vuông đều bạt ngàn núi rừng, ta là người trông coi rừng, ngoài ta ra còn có ai khác sống ở đây nữa!”

Ông già mỉm cười.

“Nhưng năm đó có một người bạn nói với tôi, có thể đến đây tìm cậu ta, sao ở đây lại không có người khác được chứ?”

Bà cụ được người hầu đỡ bước đến hỏi.

Đôi mắt ông lão hơi nheo lại.

Ông ta nhìn một lượt bà cụ và Trần Lạc Thần, sau đó mới hỏi: “Bạn? Bạn thế nào? Không biết có đưa cho bà tín vật gì không?”

Ông già hỏi có vẻ thản nhiên.

Bà già vừa nghe liền thấy có hy vọng.

Liền nói: “Có, có chứ, là một tấm lệnh bài nhỏ!”

Lúc này bà cụ mới lấy ra.

Lão già vừa nhìn thấy lập tức nhướng mày:

“Bà có quan hệ gì với nhà họ Dương ở Thủ đô?”

Bà cụ nói: “Tôi là người đứng đầu nhà họ Dương. Hồi đó, tôi có từng quen biết chủ nhân của lệnh bài này!”

“Được rồi, tôi hiểu rồi, nếu đã vậy thì hai người đi cùng tôi đi, nhưng chỉ có 2 người được đi thôi, những người khác đợi ở đây đi!”

Ông lão nói.

Trần Lạc Thần không ngờ người trông rừng này lại đang giả vờ, xem ra nhà họ Mạc thực sự ở đây!”

Hiện tại, dưới sự hướng dẫn của ông lão.

Trần Lạc Thần đỡ bà ngồi xuống chiếc xe bò của ông lão.

Lái xe đi sâu vào trong dọc theo con đường giữa núi và rừng…

Cùng lúc đó.

Ở nhà họ Dương.

“Cô Tiểu Bối, đây đều là khoản vay nước ngoài của nhà họ Dương chúng tôi trong những năm gần đây, tôi đã tổng hợp chúng ở đây rồi! Mời cô xem qua!”

“Cảm ơn chú Sinh!”

Dương Tiểu Bối mỉm cười.

Ba ngày trước khi bà cụ lên đường với Trần Lạc Thần, bà đã đặc biệt giao cho cô một số việc, sau khi bà rời đi, mọi việc của nhà họ Dương đều do Dương Tiểu Bối xử lý, còn ý nghĩa của việc đó thì không cần thiết phải nói.

Nhưng cũng chính vào lúc này.

Dương Diệp vội vàng đi vào.

“Chú Sinh, chú Sinh, không hay rồi không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Dương Diệp nói.

“Thưa cậu, có chuyện gì sao?”

Chú Sinh vội vàng hỏi.

“Là cha mẹ cháu, là việc liên quan đến miếng đất trước đây, cha mẹ cháu vì không cam tâm với tính toán của Long Tuấn Lâm nên lúc giao cho bọn họ, mẹ cháu đã xung đột với bọn họ, nên Long Tuấn Lâm đã cho người bắt cha mẹ cháu lại rồi!”

Dương Diệp nói.

“Còn có chuyện như vậy sao? Long Tuấn Lâm đúng là ăn gan hùm mà, trước khi đi, cô Trần Bạch Lan đã cảnh cáo anh ta nhiều lần tồi, không ngờ cô Trần Bạch Lan mới vừa bước chân đi, anh ta đã làm loạn vậy rồi.

A Sinh tức giận nói.

“Nhưng thưa cậu, bây giờ nhà họ Dương do cô Tiểu Bối làm chủ, phải làm sao thì cậu vẫn nên hỏi cô Tiểu Bối?”

A Sinh lại nói.

Mí mắt Dương Diệp khẽ giật, sau đó hối lỗi nói: “Em gái, tuy là mẹ anh xung đột với người ta, nhưng để cha mẹ anh rơi vào tay nhà họ Long như vậy cùng không được, dù gì họ cũng là bác của em mà, Tiểu Bối, em giúp anh, giúp hai bác đi!”

Dương Tiểu Bối hít sâu một hơi.

Nhưng không nói gì.

“Em gái, nếu em còn không đi, cha mẹ anh sẽ xảy ra chuyện thật mất, tên Long Tuấn Lâm đó muốn trút hết cơn giận lên đầu cha mẹ anh đấy!”

“Được rồi, chú Sinh, chú sắp xếp người đi, cháu qua đó trước xem sao!”

Dương Tiểu Bối cũng thực sự không thể ác độc được.

Cô liền đi cùng với Dương Diệp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.