Con Nhà Giàu

Chương 468: Chương 468




Thi thể!

Trong cả viện, tất cả đều là thi thể.

Mưa to, giống như toàn bộ mặt đất đều là màu đỏ, khắp nơi đỏ tươi.

Những người này, có nam có nữ!

Mà cũng chính là nhờ tia sét này, gia đinh còn thấy một bóng người cao ngất đang đứng trong mưa như thác đổ.

Anh một tay che ô, một tay đút túi, đang chậm rãi đi về phía biệt thự bên này.

Trong lòng gia đinh cảm thấy như một con ác ma đang đi về phía anh ta.

Anh ta muốn chạy, muốn kêu, nhưng giờ phút này, ngay cả một cử động cũng không làm được.

Hai chân nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.

Rốt cuộc, anh ta mới nhìn rõ mặt mũi người này, gương mặt này giống như một gương mặt tuấn tú.

Nhưng cặp mắt kia lại tựa như do máu tươi ngưng luyện mà thành, lộ ra một khí tức xơ xác tiêu điều.

Mà cũng chính là khí tức xơ xác tiêu điều này làm cho trong nháy mắt hô hấp của gia đinh cũng muốn đọng lại.

Đi vào biệt thự.

Thanh niên chậm rãi buông ô xuống, vẫy vẫy phía trên, cũng không biết là nước mưa hay là vết bẩn của máu.

“Người đều ở bên trong chứ?”

Thanh niên hòa khí hỏi.

“Ở… Ở ở ở!”

Người hầu gật đầu.

“Cầm giúp tôi!”

Thanh niên đưa ô cho người hầu.

” Được… Được được được!”

Toàn thân người hầu đều run rẩy…

“Tới, cạn ly, từ giờ Long Mạc Tư Đồ ba nhà một lòng, trên đời còn không đối thủ nữa, ha ha ha, ăn mừng thật tốt một trận, thuận tiện, tối nay còn cần thương lượng một chút, bước kế tiếp theo dõi chuyện của Trần Lạc Thần!”

Tư Đồ Hoành cởi mở cười to nói.

“Thật ra thì, hai người anh em Mạc Thanh Mạc Thiên à, từ khi Nhà họ Long muốn Nhà họ Tư Đồ trợ giúp tìm tung tích của Trần Lạc Thần, cho tới bây giờ ba tôi chưa từng khinh thường, nếu không phải ban đầu có người liều chết bảo vệ, tin tưởng nửa năm trước Trần Lạc Thần đã rơi vào tay của ba tôi rồi! Chuyện này, chú Bưu cũng rõ ràng!”

Lúc này Tư Đồ Dương nói.

Long Bưu nặng nề gật đầu.

“Không sai, hai vị, Dương nói đúng, ban đầu tôi đuổi theo đội ngũ của Trần Lạc Thần, đều là Nhà họ Tư Đồ ra!”

“Điều này chúng tôi rõ ràng, công lao này cũng đã sớm bẩm báo với anh họ Mạc Kiếm, anh Mạc Kiếm đều nhớ tới cái tốt của mọi người!”

Hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên nói.

“Vậy thì tốt, sau này mong rằng hai vị ở trước mặt cậu Mạc Kiếm nói tốt thêm vài câu! Tới tới tới, cạn ly!”

Tư Đồ Hoành đứng lên mời rượu.

Ngay tại lúc này, từ trong mật thất, chợt nghe mặt đường lót gạch bên ngoài mật thất vang lên một tiếng bước chân.

Rất trống rỗng, từ xa đến gần.

“Chẳng lẽ là phu nhân đã tới?”

Có khách quý cười nói.

“Nghe thanh âm không giống a!”

Tư Đồ Hoành cười khổ.

Chi chi chi…

Sau đó thì thấy cửa mật thất chậm rãi bị đẩy ra.

Tiếp đó một bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Anh là…?”

Tư Đồ Hoành khẽ cau mày.

Sau đó lập tức kịp phản ứng.

Trên mặt lại mang vui sướng kích động.

“Anh anh anh… Anh là?”

“Ha ha, ba, anh ta chính là Trần Lạc Thần!”

Tư Đồ Dương cũng hưng phấn đứng lên.

“Cái gì? Trần Lạc Thần?”

Hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên sửng sốt một chút.

“Không sai, tôi nhận ra anh ta, hai đứa cháu tôi đều ngã quỵ trong tay anh ta, anh ta hóa thành tro tôi cũng nhận ra, không nghĩ tới anh ta lại dám tự đưa tới cửa?”

Long Bưu lại tức giận đứng lên.

“Tự tìm cái chết, bắt anh ta lại cho tôi!”

Mà giờ phút này Mạc Thanh Mạc Thiên phân phó hai con em khác của nhà họ Mạc.

Hai người lập tức lĩnh mệnh xông tới.

Nhưng vừa mới tới bên cạnh, một cú đá xoay thần long vẫy đuôi của Trần Lạc Thần trực tiếp nổ đầu hai người.

Con ngươi đều là một phát nổ ra!

Nặng nề đập vào góc tường cũng không đứng dậy nổi nữa!

Mà bọn họ đều là con em của nhà họ Mạc.

“Cái gì!”

Hai người Mạc Thanh Mạc Thiên trợn to hai mắt.

Con em nhà họ Mạc lại bị người của thế giới bên ngoài một chiêu đánh bại, hơn nữa còn là con nhà giàu Trần Lạc Thần này?

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết anh cũng không dám tin tưởng.

Mà tình cảnh máu tanh này cũng là làm cho mí mắt ba con Tư Đồ và Long Bưu đều giật hung hăng.

Trần Lạc Thần… lại lợi hại như vậy?

“Lần này nhà họ Mạc chỉ có bốn người các ngươi tới sao? Bốn người các ngươi nên cùng nhau lên!”

Trần Lạc Thần hơi mỉm cười nói.

“Người đâu! Người đâu!!!”

Mà Tư Đồ Hoành vừa nhìn Trần Lạc Thần mạnh mẽ như vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, hô to thuộc hạ tới.

Nhưng gọi nửa ngày cũng không có ai lên tiếng đáp lại.

Mà vừa nhìn nụ cươi hài hước trên khóe miệng Trần Lạc Thần.

Trong lòng Tư Đồ Hoành lạnh hơn nửa đoạn.

“Trần Lạc Thần, cậu nên biết, người cậu vừa đối phó là người nhà họ Mạc! Nhà họ Trần các người chẳng lẽ không muốn sống, nhà bác trai tôi sẽ san bằng nhà họ Trần các người!”

Mạc Thanh Mạc Thiên cũng có chút kiêng kỵ.

Dẫu sao trừ cấp bậc như bác trai, ai có thể có khí lực như vậy?

Lập tức nói ra Mạc Trường Không.

“Đích xác, bây giờ tôi còn có chút kiêng kỵ Mạc Trường Không gây bất lợi với nhà họ Trần chúng tôi, thế nhưng ông ta lại không biết, lần này là tôi làm thịt mấy người cháu của ông ta!”

Trần Lạc Thần cười nói.

“Vô liêm sỉ, tốt nhất mày thúc thủ chịu trói, nếu không, tao nhất định bẩm báo cho bác trai nhà tao, nhà họ Trần bọn mày chuẩn bị chịu đựng lửa giận thật lớn của nhà họ Mạc đi!”

Mạc Thanh cả giận nói.

Trần Lạc Thần lắc đầu: “Các người sai rồi, mấy người các ngươi hôm nay đang ngồi ở đây, một người cũng đừng nghĩ sống đi ra ngoài!”

Đám người Long Bưu sợ vỡ mật.

Mà Mạc Thanh Mạc Thiên cắn răng một cái.

“Vô liêm sỉ, nhà họ Mạc chính là ẩn tộc, trên người có huyết mạch lực lượng, há là loại tục nhân như mày có thể so sánh, lần này, anh em hai người tao muốn mang thi thể mày trở về!”

Huynh đệ hai người nhào về phía Trần Lạc Thần.

Thực lực của hai người Mạc Thanh Mạc Thiên tất nhiên hai con em nhà họ Mạc vừa rồi không thể so sánh được.

Coi như là thừa kế huyết thống tốt đẹp của nhà họ Mạc.

Nhưng Trần Lạc Thần há lại là Trần Lạc Thần của ngày đó.

Nửa năm qua, Trần Lạc Thần cả ngày sớm chiều bị tắm thuốc tắm vô cùng đặc thù của bác Tần.

Ba tháng trước, chỉ là cảm giác khí lực của mình tăng mạnh.

Mà ba tháng sau, Trần Lạc Thần chính là cảm giác giống như lột xác vậy, nửa năm trước, lần đầu sử dụng lực lượng trên người, tự Trần Lạc Thần cũng bị lực lượng của mình hù dọa.

Cũng chính là dựa vào những thứ này, Trần Lạc Thần đã sớm không còn sợ nhà họ Mạc, bởi vì Mạc Trường Không muốn giết mình, không phải dễ dàng như vậy.

Nếu như không phải là lo lắng mình bây giờ còn không cách nào hoàn toàn cứu nhà họ Trần, liên lụy nhà họ Trần, Trần Lạc Thần đã sớm muốn tìm Mạc Trường Không liều mạng rồi.

Nhưng nửa năm này cũng có một việc làm cho Trần Lạc Thần rất kinh nghi.

Đó chính là Bác Tần.

Bởi vì mỗi nửa tháng Bác Tần đều sẽ đấu với Trần Lạc Thần một lần.

Mà mỗi lần đánh nhau, Trần Lạc Thần luôn là thiếu chút nữa là có thể thắng được Bác Tần một chiêu.

Cho là theo sự cố gắng khắc khổ, khổ luyện ở nơi núi sâu của mình,

Có thể thắng được Bác Tần dù là một chiêu, hoặc là nửa chiêu.

Nhưng nửa năm trôi qua, mình tăng trưởng một phần, Bác Tần cũng sẽ tăng trưởng một phần, kết quả mỗi lần đấu đều là kém một chút như vậy!

Sau đó Trần Lạc Thần cũng hiểu ra, thực lực của Bác Tần căn bản không phải anh có thể đấu lại được.

Mà bây giờ, mặc dù hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên liên thủ.

Nhưng sao có thể là đối thủ của Trần Lạc Thần.

Sau mấy hiệp.

Rắc rắc!

Tiếng cổ bị vặn gãy thanh thúy truyền tới.

Con mắt hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên mở to.

Sau đó, máu tươi từ trong miệng hai người phun ra ngoài, trực tiếp quỳ xuống trên đất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.