Con Nhà Giàu

Chương 476: Chương 476




Một tiếng sau.

Trần Lạc Thần ra khỏi sơn cốc, nhanh chóng thay đổi quần áo bình thường.

Áo khoác này là đặc biệt được chế tạo để vào Cốc Muỗi Độc.

Nhớ tới dáng vẻ thảm hại lúc chết của Mạc Kiếm vừa rồi.

Trong lòng Trần Lạc Thần lại có một loại khoái cảm báo thù, bây giờ dù người của Mạc Trường Không có đuổi theo tới đây.

Thì cũng không thể nghĩ tới kết cục của Mạc Kiếm ngay được.

Đúng như Trần Lạc Thần nghĩ, Mạc Trường Không chắc chắn sẽ như nổi điên tiếp tục tìm kiếm.

Như vậy, bất kể là đối với nhà họ Trần, hay là đối với chính mình, đều là một cơ hội để xả hơi.

Về phần nước H, Trần Lạc Thần e rằng tạm thời không thể quay về.

Cần tìm cho bản thân một chỗ dừng chân.

Đeo balo lên, cảm giác Trần Lạc Thần đem lại cho người khác chính là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.

Khuôn mặt cũng khôi phục lại biểu cảm khiêm tốn chất phác trước nay.

“Grừm grừm grừm!”

Bỗng vào lúc này.

Khu vực hoang vu bất chợt vang lên tiếng động cơ kịch liệt.

Sau đó, Trần Lạc Thần nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang vội vã đuổi theo hai người đã kiệt sức.

Một nam một nữ.

Đang chạy về phía mình.

Trần Lạc Thần cũng nhận ra, họ không phải ai khác, chính là Cậu mập mạp bán bánh quy trên xe buýt và mỹ nữ mặc đồ da màu đen.

“Là họ?”

Trần Lạc Thần đội mũ lên, đè thấp vành nón.

“Cứu mạng, mau cứu mạng! Có người muốn giết chúng tôi!”

Cậu mập mạp hét to.

Mà cô gái đồ đen kia, lúc này như đã chịu thương rất nghiêm trọng, chân đang chảy máu tươi.

Về phần chiếc rương màu trắng của cô ta, lúc này đã đổi thành màu đen.

“Đại ca, mau cứu chúng tôi! Họ…họ có súng!”

Cậu mập mạp khóc nói.

Sắc mặt cô gái lúc này tái nhợt.

Nhìn chiếc xe việt dã sắp đuổi tới.

Lại thêm vừa rồi cô gái này một hơi giết bốn tên cướp.

Nhìn dáng vẻ, cũng không giống phường gian ác.

Ngược lại mấy người đang lái xe từ xa tới, ló đầu ra, ai nấy đầu trọc lốc, tô rồng vẽ phượng.

“Hai người cùng tôi vào cốc!”

Trần Lạc Thần nói.

Sau đó, bèn dẫn hai người trực tiếp xông vào trong cốc.

Cũng chính vào lúc này.

Pằng pằng pằng pằng!

Tiếng súng kịch liệt vang lên phía sau, bắn tung đá trên tường đá xung quanh sơn cốc.

Két!

Xe việt dã dừng lại.

Năm tên đầu trọc tay cầm vũ khí nhảy xuống xe.

“Mẹ nó, chạy nhanh thật, đừng sợ, con ả kia bị tôi bắn trúng rồi, chạy không được bao xa, các anh em, kiểm tra vũ khí, chúng ta đuổi theo vào!”

Tên cầm đầu lạnh giọng nói.

“Đại ca, đừng, cốc này tên Cốc Muỗi Độc, một khi bị muỗi độc công kích, có thể tàn phi yến diệt trong chớp mắt, ngay cả lông tóc cũng không còn, tuyệt đối đừng vào!”

Một tên đàn em nói.

“Nhưng mà, hộp tiền đó…”

Tên cầm đầu do dự.

“Bỏ đi, dù chúng có xông vào thì tin rằng cũng không bao lâu sau sẽ tự chạy trở ra, gọi thêm vài anh em tới đây, chặn hết các lối ra cốc lại, tất cả mang vũ khí lên!”

Tên đầu trọc phân phó.

“Dạ! Đại ca!”

“Đậu xanh, sao nhiều muỗi vậy? Đại ca, đây là nơi nào vậy?”

Lại nói trong cốc, Cậu mập mạp cõng cô gái đồ đen đã sắp hôn mê, căng thẳng nói.

“Đây là Cốc Muỗi Độc, đương nhiên rất nhiều muỗi!”

“Độc…Cốc Muỗi Độc? Chính là cấm địa tử vong Cốc Muỗi Độc?”

Cậu mập mạp hiểu nhiều biết rộng, kinh ngạc nói.

“Ừ!”

Trần Lạc Thần gật đầu.

“Má, đại ca, chúng ta đừng đi nữa, còn không bằng ra ngoài để chúng dùng súng bắn chết đâu! Nghe nói, một khi bị muỗi độc vây khốn, ngay cả lông tóc cũng không còn!”

Cậu mập mạp sợ hãi.

“Vậy anh theo tôi chạy tới đây làm gì, đây không phải cũng liên lụy tôi tìm chết sao?”

Trần Lạc Thần cười khổ nói.

Nếu ở cự ly gần, Trần Lạc Thần có thể làm lơ súng đạn.

Nhưng cự ly xa như vậy, một hàng đạn bay tới, Trần Lạc Thần dù có thể tránh cũng sẽ bị thương!

Nhìn Cậu mập mạp sợ đến muốn chết.

Trần Lạc Thần cười nói: “Theo tôi đi, trong cốc có một sơn động, có thể tạm thời ẩn nấp! Cô ta mất máu quá nhiều, nếu không rất dễ mất mạng!”

“Thật sao?”

Cậu mập mạp kinh ngạc.

Trần Lạc Thần lắc đầu đi về phía trước.

Dẫn theo họ tìm đến một sơn động.

Mà gần nơi này, muỗi độc lại ít đi rất nhiều.

“Thật là kỳ tích, nơi này lại không có muỗi độc?”

Cậu mập mạp đặt cô gái hôn mê xuống, nói.

“Những cây cối ngoài động chuyên khắc chế muỗi độc, có chúng, muỗi độc không dám đến gần!”

Trần Lạc Thần hiểu biết các kiến thức trung y, đương nhiên là biết.

“Anh là ai? Sao anh biết nhiều như vậy?”

Trần Lạc Thần đi tới, kiểm tra vết thương của cô gái.

Lúc này, cô gái cau mày hỏi.

“Tôi là ai cô không cần quan tâm, còn không chữa trị vết thương của cô, cô sẽ nhanh chóng trở thành người chết! Các người đã gặp phải chuyện gì? Tại sao họ muốn truy sát hai người?”

Trần Lạc Thần dường như có nghe cô gái muốn đi ám sát một người.

Bây giờ xem ra, rõ ràng là nhiệm vụ thất bại.

“Đúng vậy, sớm biết là chuyện thế này, đánh chết tôi cũng không theo cô, cô lừa chết tôi rồi cô có biết không?”

Cậu mập mạp oán hận hỏi cô gái.

“Ha ha, dù sao chúng ta hẳn cũng không sống được bao lâu, nói cho các người vài chuyện cũng không ngại!”

Cô gái nói: “Người tôi muốn giết là lão đại của biên cảnh Tây Nam, hắn hãm hại bạn tôi, chỉ mình tôi có thể chạy ra được!”

“Nhìn dáng vẻ cô, xuất thân nhà võ, từ nhỏ đã tiếp nhận loại huấn luyện giết người này sao?

Trần Lạc Thần vừa xé gạc băng bó cho cô ta, vừa hỏi.

Mà câu hỏi này cũng khiến cô gái nhìn anh với ánh mắt khác.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần.

“Này này này, tôi không muốn nghe ân oán của cô với đám người đó, tại sao cô nói chúng ta không thể sống được bao lâu?”

Cậu mập mạp nôn nóng nói.

“Haha, theo cách làm của Lý Hổ, bây giờ bên ngoài nhất định đã bao vây đầy người của hắn ta, chúng ta nấp ở đây, dù không bị muỗi độc cắn chết, cũng sẽ bị đói chết! Nhưng mà, mọi người cùng chết, trên đường tôi cũng bớt cô đơn!”

Cô gái nói.

“Đậu xanh, cô…cô quá độc ác rồi! Cô muốn kéo chúng tôi làm đệm lưng cho cô!”

Cậu mập mạp trừng to mắt.

“Cô bị thương nặng như vậy, còn không quên dọa anh ta, haha, đúng như cô nói, nếu mọi người đều đã sắp chết rồi, dù sao tôi thấy cậu mập mạp cũng chưa từng hưởng thụ phụ nữ, chúng tôi cũng có thể làm một quỷ phong lưu!”

Trần Lạc Thần lắc đầu cười nói.

“Anh…anh dám!”

Cô gái nhìn anh tức giận.

Sau đó Trần Lạc Thần nhìn sang Cậu mập mạp: “Cậu mập mạp, anh vào trong lấy chút nước ra đây, bên trong có một con suối ngầm nhỏ, tôi muốn làm sạch vết thương cho cô ta!”

“Ồ!”

Cậu mập mạp gật đầu cầm bình nước rời đi.

“Cánh tay cô chỉ là vết thương nhẹ, nhưng vết thương chỗ đùi cô rất nghiêm trọng, rất dễ nhiễm trùng, tôi cần hút vết máu trên bề mặt da của cô ra ngoài!”

Cậu mập mạp đi rồi, Trần Lạc Thần nói.

“Hút thế nào?”

Cô gái hỏi.

“Đương nhiên là dùng miệng rồi!”

Mặt Trần Lạc Thần cũng khẽ đỏ lên: “Cô cởi ra đi?”

Bốp!

Không nghĩ tới, cô gái tát một bạt tai tới.

“Khốn khiếp, anh mơ tưởng!”

Mặt cô gái đỏ bừng, xấu hổ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.