Dưới ánh trăng, người áo đen nhanh chóng chạy trốn.
Tốc độ cực nhanh, hai cái chân dẫm lên cây cối xung quanh, vang lên xào xạc.
Cả người gần như bay trên không.
Trần Lạc Thần theo đuổi không bỏ.
Mặc dù người áo đen này có khinh công, nhưng rõ ràng, còn chênh lệch hơn Trần Lạc Thần nhiều.
“Còn chạy ư?”
Trần Lạc Thần dừng chân cười lạnh.
Anh điểm mũi chân một cái, một cành cây bay lên lên không, Trần Lạc Thần cong ngón tay búng ra.
Vèol Một âm thanh vang lên, cành cây giống như mũi tên rời cung, mang theo tiếng vang xé rách không trung, nhanh chóng vọt tới.
Phụt!
Lập tức bắn trúng người áo đen, người áo đen lăn lộn mấy cái, trực tiếp lăn xuống dốc núi.
Chỉ là điều khiến Trần Lạc Thần kinh ngạc chính là, khi anh đến đó, người áo đen bị mình đánh cho bị thương đã biến mất rồi.
Hơn nữa xung quanh không có chút vết tích nào.
“Kì quái, chẳng lẽ lại bốc hơi khỏi trên đời này hay sao?”
Trần Lạc Thần cau mày.
Chủ quan!
Anh tìm kiếm xung quanh một hồi lâu, cho đến khi không phát hiện ra cái gì, mới lặng yên rời đi.
“Kẽo kẹt!”
Cửa phòng khách sạnmở ra.
Một bóng người thất tha thất thểu đi tới đến, ngã xuống trong phòng vệ sinh.
Trên cánh tay là máu tươi chảy ròng.
Người đó nhẹ nhàng tháo khăn trùm đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt cực kì xinh đẹp, phối hợp với một mái tóc đen nhánh bên trên, lúc này khuôn mặt của cô ta càng thêm trắng bạch.
“Thật là lợi hại!”
Cô gái thở phì phò, thầm nói trong lòng.
Sau đó lấy băng gạc ra, tự mình băng bó lại.
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt đã đến ngày đại hội đấu giá.
Ba ngày này, mặc dù bên ngoài có vẻ rất yên lặng.
Nhưng lại là sóng ngầm cuồn cuộn.
Nhiều thế lực lần lượt âm thầm đọ sức sống mái với nhau.
Bao vây chặn đánh, âm thầm bắt cóc.
Tóm lại hễ cảm thấy là đối thủ cạnh tranh của mình, đều sẽ gặp được xung kích nhất định.
Các tập đoàn thế lực lớn có thể nói là tranh nhau đến mức đỏ cả mắt.
Mấu người Tần Lam bởi vì được đối đãi đặc biệt, đương nhiên sẽ bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, nhưng mà có Trần Lạc Thần âm thầm bảo vệ, mấy lần có người muốn làm bắt cóc các cô đều bị Trần Lạc Thần phá hỏng hết.
Nhưng đã đến hôm nay.
Có vẻ mọi chuyện đều như không hề xảy ra, các thế lực lớn vui vẻ ra mặt, dẫn cấp dưới của mình đến đây tham gia đại hội đấu giá.
Trong đó tiếng hô cao nhất, ngoại trừ thế lực thần bí của Tần Lam ra, chính là gia tộc Takena và công ty Lôi Long đến từ Bắc M.
Nơi tổ chức là sân trước ngoài trời của villa.
Ö đây sắp đặt một cái đại võ đài, dưới võ đài thì là từng dãy chỗ ngồi.
Mặc dù nhà họ Úc là bên tổ chức chính, nhưng lại cũng không có tư cách ngồi tại trên đài cao, thành viên gia tộc họ Úc thi nhau ngồi ở mấy hàng ghế phía dưới đài.
Mưỡi tám thế lực ngồi đầu tiên.
Các thế lực còn lại ngồi ở đằng sau.
Xung quanh còn có mấy chục nghìn người dân đứng xem, chen chúc nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.
Tô Hồng mặc lễ phục, đứng trên đài phát biểu về đại hội đấu giá.
“Nhãn Kính, Ngưng Ngưng, các cậu mau đến đây, tớ chừa lại cho các cậu mấy chỗ ngồi!”