Con Nhà Giàu

Chương 534: Chương 534: Chương 524




Trần Lạc Thần cầm đũa lên, gắp một cái đen thui gì đấy.

Nếu ông ta đã nói đó là đồ ăn, có xấu xí cũng phải Có phải chỗ này của bọn họ lạc hậu cho nên đồ ăn nấu ra mới dỡ thế này đúng không?

Nếm thử xem!

Ngay sau đó, Trần Lạc Thần bỏ vào miệng.

Đã nhai đứt, bên ngoài là một tầng bánh bao, nhưng bên trong mềm mềm, nháy mắt còn có gì đó như nước canh chảy ra.

“Đắng quá!”

Trần Lạc Thần nghẹn đỏ cả mặt, đau khổ nói.

Còn ông lão, ý bảo Trần Lạc Thần nuốt hết xuống.

“Đây…đây là cái gì? sao sao lại đắng như vậy?”

Trần Lạc Thần buồn nôn nói.

Ông lão khoa tay múa chân ra hiệu, Trần Lạc Thần đã hiểu rồi.

“Cái gì? Ông cho tôi ăn mật rắn? Bên trong còn chưa chín, còn sống!”

Trần Lạc Thần giật mình nói.

Ông lại khoa tay múa chân ra hiệu.

“Đấy là mật rắn của một con mãng xà lớn đã sống ba trăm năm? Qúy giá vậy sao?”

Ông lão cười ha ha gật đầu liên tục.

Ý bảo Trần Lạc Thần ăn tiếp một mâm nữa.

“Đây là gì?”

“Cái gì? Mắt diều hâu? Nôn…”

Nhìn cái đồ đỏ tươi này, Trần Lạc Thần không nhịn được buồn nôn.

Nhưng ông lão bắt Trần Lạc Thần….Ăn hết, mới bằng lòng đi ra.

“Nơi này, rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?”

Trần Lạc Thần nôn mửa một trận xong, thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng, điều làm cậu không ngờ tới được còn ở phía sau.

Suốt một tháng kế tiếp, Trần Lạc Thần trừ việc mỗi ngày phải ăn những thứ như mật rắn mấy trăm năm ra, còn lại là tắm trong một cái bồn dược liệu.

Phương pháp tắm bồn này, Trần Lạc Thần hiểu được, bác Tần chính là huấn luyện cậu như vậy.

Nhưng hiệu lực và tác dụng của bồn thuốc này làm cho Trần Lạc Thần cảm thấy nó còn cao siêu hơn bác Tần rất nhiều.

Một tháng ngắn ngủi, thực lực của Trần Lạc Thần lại tăng mạnh vượt bậc lần nữa.

Hơn nữa, quả thật là bọn họ cũng không có chủ ý gì với nhân sâm vua. Bởi vì thời gian một tháng này, đám người này đã chia nhân sâm vua ra mười ba lần, chia cho Trần Lạc Thần dùng.

Rõ ràng có thể nhận thấy, những người này đang dùng tất cả các biện pháp làm cho Trần Lạc Thần mạnh hơn.

Nhưng mà, rốt cuộc bọn họ là ai?

“Không ăn nữa, mang hết đi đi!”

Hôm nay, ông lão theo thường lệ bưng những thứ đó cho Trần Lạc Thần ăn.

Ông lão hoảng hốt lo sợ, ý hỏi Trần Lạc Thần sao vậy?

“Rốt cuộc là ai muốn gặp tôi? Đông Tây Nam Bắc tứ đại hộ vệ đâu? Còn có ông lão đưa tôi đến đây, các ông có ý gì? Bắt tôi đến đây còn không gặp tôi?”

Nghẹn cả một tháng, Trần Lạc Thần sắp điên rồi.

Cậu đẩy ông lão ra, đi ra ngoài.

Nếu đã không tới gặp mình, thế chỗ này cũng phải có quản gia chứ.

Nghĩ tới đây, Trần Lạc Thần đi ra bên ngoài.

Cung điện màu đen to như vậy, giờ phút này lại không nhìn thấy một người nào.

Trần Lạc Thần đi một mạch đến bên một cái rừng liễu.

Cuối cùng cậu đã nhìn thấy bóng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.