Con Nhà Giàu

Chương 591: Chương 591: Chương 581




Đúng, huyết tinh!

Trần Lạc Thần đứng lên cười lớn Linh hồ này rất là thông minh, thậm chí nó còn thông minh hơn người bình thường rất nhiều.

Nhưng nó lại có một nhược điểm rất lớn Đó là rất tham lam Nó thích uống máu, đặc biệt rất thích uống máu.

Dùng máu người dụ nó, chính là cái bẫy tuyệt vời nhất. Chỉ cần có thể đem máu người luyện hóa thành huyết tinh, Linh Hồ này chắc chắn sẽ bị dụ Huyết tinh chính là một phương pháp luyện máu, máu người được chắt lọc luyện thành.

Nhưng ngay sau đó, Trần Lạc Thần uể oải ngồi xuống Hiện tại mình lại chạy rất xa, mặc dù vừa rồi có hai người bị sát hại, nhưng lại ở xa quá, nếu quay lại đó thì chỉ sợ Linh Hồ lại chạy mất. Mà huyết dịch lại cần một lượng rất lớn. Cũng không thể đem máu của mình để dụ Linh Hồ được.

Chẳng lẽ ta không thể bắt được Linh Hồ, kiếp này phải trở thành một tên quỷ khát máu sao.

Trần Lạc Thần trong lòng sa sút tinh thần.

Đúng lúc này, nơi không xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng soạt soạt ….

Trần Lạc Thần ghé mắt xem xét.

Thì ra nó là một con chó con, khập khiễng hướng phía mình đi tới.

Chó con quanh thân, vết thương chồng chất.

Còn giống như gãy chân.

Nó chạy đến trước mặt Trần Lạc Thần, ngồi xuống thè lưỡi liếm liễm chân Trần Lạc Thần Trần Lạc Thần khẽ giật mình.

Nghĩ không ra, trong rừng sâu như vậy, chú chó con này cũng có thể chạy tới đây được.

Trong rừng dã thú nhiều như vậy, nó thế mà còn có thể sống sót, đúng là kỳ tích.

“Ngươi muốn cho ta cứu ngươi?”

Trần Lạc Thần nói.

“Gâu gâu...”

Nó thấp giọng sủa hai tiếng, lại liếm liếm chân Trần Lạc Thần.

“ Cái con chó này, đáng tiếc quá nhỏ, bằng không ngược lại là có thể dùng máu nó để chế tác huyết tinh. “

Trần Lạc Thần thầm nghĩ Nhưng nhìn con chó nhỏ này, Trần Lạc Thần thật sự có linh tính gì đó. Lại có thể tại cái này rừng cây rậm rạp này còn sống sót. Trong lòng khó tránh khỏi thắc mắc, nên cũng là không nhẫn tâm.

Huống chi, nó hiện tại đang bị thương cầu cứu mình. Mình làm sao lại nhẫn tâm giết nó được.

“Ngươi cũng thật là đáng thương, cũng không biết là ai đem ngươi ném vào đây, coi như ngươi may mắn gặp được ta. “

Trần Lạc Thần lắc đầu. Sờ sờ đầu chó con.

” Ta ở đây không có nhiều thời gian, ta giúp ngươi băng bó vết thương trước đã, về phần ngươi có thể tự mình ra khỏi khu rừng này hay không, thì ta không giúp được ngươi!”

Trần Lạc Thần nói.

Lập tức động tác thuần thục, rất nhanh, liền đem chó con cầm máu, hoàn toàn băng bó kỹ.

“ Hiện tại, nếu như Ôn bá bọn họ đuổi theo kịp, mỗi người chỉ cần một chút máu thôi, là có thể luyện thành Huyết Tinh mà dụ Linh Hồ tới rồi. Nhưng tình hình này thì không biết sẽ phải chờ bao lâu, lâu quá chỉ sợ Linh Hồ chạy mất khỏi sơn cốc này.”

Trần Lạc Thần sa sút tinh thần. Nhưng chó con, giờ phút này ghé vào trước mặt Trần Lạc Thần, gối đầu lên mu bàn chân của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.