Con Nhà Giàu

Chương 683: Chương 683: Chương 673




Triệu Nhất Phàm tròn xoe mắt nói.

Nhìn Trần Hiểu có chút kinh ngạc nói: “Chị ơi, chị thấy anh ấy nói gì em chưa?”

Trần Hiểu gãi đầu, quay mặt đi..

“Mẹ ơi! Nhìn anh ta kìa! Anh ta đối xử với mẹ con con như thế này!”

Cô lại nói với Dương Ngọc Bình.

Một nụ cười cứng ngắc thoáng qua trên mặt Dương Ngọc Bình: “Con gì ơi, con đừng vội gọi mẹ. Bây giờ việc quan trọng nhất là phải nói rõ mọi chuyện. Dù sao thì Tiểu Lạc Thần, chưa bao giờ nói với chúng ta chuyện này!”

“Ta cũng nghĩ như vậy, dù sao đây là Trần gia là hài tử của ngươi, ngươi nhất định phải lấy, ngươi xác nhận đi!”

Triệu Nhất Phàm liếc nhìn Trần Lạc Thần.

Lại nhìn Trần Cận Đông: “Ba!”

“Ai!”

Trần Cận Đông vừa đáp ứng, liền vội vàng lắc đầu: “Bảo bối nhi, đừng lo lắng, bên ngoài đang có gió, ngươi trước tiên cùng cục cưng vào đi, ta đã sắp xếp một bác sĩ qua!

Trần Cận Đông cũng là có chút nhức đầu.

Trần Lạc Thần càng là chưa có lấy lại tinh thần đến: “Ta làm cha rồi?”

“Không phải, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp như vậy! Tôi không biết Triệu Nhất Phàm còn giở trò gì nữa. Tôi đã đưa cho cô ấy mấy chục triệu rồi và để cô ấy sống như ý muốn!”

Trần Lạc Thần nhíu mày.

Nói thật, hiện tại trong lòng Trần Lạc Thần cảm thấy rất kỳ quái.

Bởi vì Trần Lạc Thần bận rộn luyện tập kể từ sau khi vướng vào Mạc gia, thậm chí xa rời cuộc sống thành thị.

Bây giờ đã trở lại cuộc sống thành thị, nhưng gặp phải chuyện như vậy, thực sự có một đứa con gái sao?

Trần Lạc Thần thật sự khó chấp nhận.

Hơn nữa, đứa con gái này còn ở với Triệu Nhất Phàm!

Thêm nữa bây giờ Tần Nhã, chị Lam đang ở đây.

Cho Trần Lạc Thần cái sừng thật là dài phải là sừng tê giác ms đủ. J

Quên đi, chờ giám định quan hệ cha con!

Trần Lạc Thần đi theo ông nội và phụ thân ra cửa chờ.

Triệu Nhất Phàm bưng Cơm vào phòng xét nghiệm quan hệ cha con.

“Bùa ngọc này, ta nghĩ Triệu tiểu thư vẫn là cởi cho nhi tử. Nhỏ như vậy đeo trên cổ, dễ gặp nguy hiểm!”

Cô gái nhỏ trước mặt này có thể là con gái của thiếu gia Trần Lạc Thần.

Bọn này một tiếng tự nhiên không dám khinh thường.

Nhìn bùa ngọc treo trên cổ cô gái nhỏ, Triệu Nhất Phàm cũng có một viên treo trên cổ.

“Hừ, ta sẽ không tháo xuống, ngươi biết cái gì, mau thẩm định!”

Triệu Nhất Phàm nói.

Bác sĩ liền không dám nhiều lời.

Sau một thời gian, kết quả thẩm định được đưa ra.

” thế nào?”

Trần Cận Đông và Trần Điểm Thương đều lo lắng hỏi.

“Chúc mừng ông nội, chúc mừng, chúc mừng Trần Thiếu. Theo kết quả xác định, đứa trẻ này đúng là sinh ra của Trần Lạc Thần và Nhất Phàm, lại mang dòng máu của Trần gia!”

Bác sĩ cười kính cẩn.

“A! Đây … thật sự là cháu gái của ta sao?”

Khuôn mặt già nua của Trần Điểm Thương cũng thoáng hiện lên một nụ cười thâm thúy.

Chỉ là khuôn mặt của Trần Hiểu và Dương Ngọc Bình có chút không dễ nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.