Con Nhà Giàu

Chương 271: Chương 271: Đánh vào mặt




“Tối hôm qua tôi về đã giành giật vé concert các ngôi sao nổi tiếng, kết quả bán hết rồi, thật là tức chết, a a a a!”

Vương Mỹ Na nói cứ như điên rồi vậy.

Mà không lâu sau, Vương Khang cũng đi làm rồi.

Nhưng so với cô ta, sắc mặt Vương Khang thì lại không tệ.

“Phó tổ trưởng Vương, không phải anh cũng mua vé của concert sao? Thế nào? Giành được chưa?”

Một đám đồng nghiệp hỏi.

“Ha ha, vận khí khá tốt, giành được hai vé, nhưng là ở hàng cuối cùng!”

Vương Khang đắc ý cười một cái.

“Hả? Vậy sao? Tôi xem thử coi, mẹ nó, là thật nè, phó tổ trương Vương thật lợi hại nha!”

Các nữ sinh hâm mộ mà nói.

Còn có người cố ý cọ cọ phần ngực vào cánh tay của Vương Khang nữa.

Nói không chừng Vương Khang mà vui lên, sẽ cho mình vé thì sao!

“Vương Khang, nếu anh đã giành được hai vé, thì anh có thể bán cho tôi một vé được không, tôi thật sự rất muốn đi đó!”

Hai mắt Vương Mỹ Na như phóng ra tia sáng mà nói.

Tuy đây là hoạt động mà tập đoàn Ngôi Nhà Mơ Ước chuẩn bị.

Nhưng nhân viên chân chính lấy được vé lại rất ít.

Dù sao hoạt động lớn như vậy cũng không phải tổ chức cho nhân viên.

Đến lúc đó còn có rất nhiều phú thương gì đó của Kim Lăng tới nữa mà.

“Cái này không được đâu Mỹ Na à, tôi phải tặng cho Dương Mẫn Tuyết một tấm, sau đó hai người chúng tôi cùng nhau đi.”

Vương Khang lắc đầu.

“Hừ, Dương Mẫn Tuyết có đồng ý với anh đâu, anh nịnh hót lấy lòng gì chứ!”

Bản tính nóng nảy của Vương Mỹ Na lại lên rồi, gào lên với Vương Khang.

“Tôi nịnh hót lấy lòng là sao, cô hiểu cái rắm gì!”

Hai người không ai phục ai, coi bộ sắp cãi nhau rồi.

Lưu Á Nam đi tới khuyên ngăn.

Dù sao một người thì rất muốn có, một người thì lại không muốn cho, hai người lại nóng nảy, nếu thật sự nóng lên thì sẽ phá hỏng hoà khí mất.

Cũng may lúc này, Dương Mẫn Tuyết xách túi cũng đi tới.

Cảnh tượng, cũng yên tĩnh lại.

Mà Dương Mẫn Tuyết nhìn thấy mọi người đều nhìn chăm chăm vào mình, rất là ngại ngùng.

Cô ta hướng ánh mắt về phía Trần Lạc Thần.

Đi về phía Trần Lạc Thần.

“Trần Lạc Thần, anh nói hôm nay sẽ cho tôi một kinh hỉ, hi hi, kinh hỉ đâu!”

Dương Mẫn Tuyết nhẹ giọng nói.

Dù sao cô ta cảm thấy Trần Lạc Thần bây giờ và đa số các đồng nghiệp trong công ty đều không tốt lắm, cho nên mình đứng về phía Trần Lạc Thần, có lẽ có thể khiến bọn họ dời ánh mắt đi.

Nghĩ đến tối qua khi mình tìm Trần Lạc Thần trò chuyện, Trần Lạc Thần nói sẽ cho mình một kinh hỉ.

Đúng lúc nhân cơ hội này qua tìm Trần Lạc Thần nói chuyện.

Mà Vương Khang thì nhìn cảnh tượng trước mắt với đôi mắt rực lửa.

“Bây giờ cho à?”

Trần Lạc Thần cũng cạn lời mà nói.

Anh nghe thấy rất rõ ràng, hồi nãy Vương Khang và Vương Mỹ Na là vì lý do gì mà cãi nhau.

“Phải đó, ha ha, không lẽ anh gạt tôi? Hừ, người nào đó tối qua còn bốc phét nói là có vé vào cửa của concert nữa!”

Dương Mẫn Tuyết đùa cợt.

Trên thực tế, cô ta cũng rõ Trần Lạc Thần là đang đùa với cô ta thôi.

Nhưng bây giờ, tám nhảm với Trần Lạc Thần cũng vẫn tốt hơn là đối diện với ánh mắt của bọn họ.

“Hừ, chỉ dựa vào cậu ta? Mà có vé vào cửa của concert sao? Cậu ta mà lấy được một vé thì kêu tôi làm gì tôi cũng làm!”

Vương Khang tức giận nói: “Mẫn Tuyết, em đừng để ý cậu ta, em mau qua đây xem đi, anh mua được cho em cái gì này?”

Vương Khang lấy ra vé vào cửa của mình.

Còn Trần Lạc Thần, nghe thấy lời này liền tức giận lên.

Hồi nãy anh không muốn lấy ra, là vì không muốn phô trương.

Nhưng bây giờ, tự Vương Khang anh tìm đường chết thôi!

“Phó tổ trưởng Vương, cái này là anh nói đó nha, nếu như tôi có thể lấy ra thì bảo anh làm gì anh cũng làm đúng không? Có bao nhiêu người làm chứng đó!”

“Ha ha ha, được, nhóc con còn định gạt tôi sao, nhưng nếu như cậu không lấy ra được thì sao? Vụ cá cược này cũng không thể đánh không không được, vậy cậu cởi quần đi một vòng công ty đi đi!”

Vương Khang âm lạnh mà nói.

“Được!”

Trần Lạc Thần cười một cái, từ trong túi quần móc ra mười mấy tấm vé vào cửa, trực tiếp rút ra một tờ trong đó đưa cho Dương Mẫn Tuyết.

“Đậu xanh!”

Người trong cả văn phòng đều chấn kinh.

“Đây là thật hay giả vậy?”

“Không phải chứ? Trần Lạc Thần vậy mà lại có thể có được vé vào cửa!”

“Không được, tôi phải xem thử đó là thật hay giả?”. Truyện Kiếm Hiệp

Có nữ sinh lập tức vây đến chỗ Trần Lạc Thần.

“Chời má, là chỗ giữa đó, ở đầu sân khấu T đó, minh tinh đều sẽ qua chỗ đó giao lưu với fans, có thể tiếp xúc gần với minh tinh!”

Nữ sinh vừa nhìn, lập tức kinh ngạc kêu lên.

“Vé này vậy mà lại là thật!”

Vương Mỹ Na cũng ở bên cạnh dờm thử, sau khi xem xong, trái tim đều lạnh đi.

Đây giống như là một kẻ địch của bạn, một kẻ địch luôn bị bạn giẫm dưới chân, trong chớp mắt lại bạo phát ra sức mạnh siêu cường vậy.

Khiến cho trái tim bạn có thể khó chịu bao nhiêu thì khó chịu bấy nhiêu.

“Trần Lạc Thần Trần Lạc Thần. Anh mau nói đi, anh làm sao mà có được nhiều vé như vậy thế? Mười mấy vé lận đó!”

Một đám nữ sinh nhìn Trần Lạc Thần với ánh mắt kỳ lạ.

“Các cô đừng quan tâm, tóm lại là tôi có vé, phó tổ trưởng Vương, bây giờ tôi muốn biết, lời anh nói vừa nãy có tính không?”

Trần Lạc Thần nhìn sang Vương Khang nói.

Vẻ mặt Vương Khang liền tái xanh.

“Lời gì? Tôi nói lời gì chứ?”

“Hừ, anh đã nói, nếu như Trần Lạc Thần lấy được vé ra, thì cậu ta bảo anh làm gì anh sẽ làm cái đó! Bọn tôi đều nghe thấy rồi, anh đừng có hòng quỵt!”

Đám nữ sinh cũng chả màng chức vị lớn nhỏ, lúc này toàn bộ đều nói giúp cho Trần Lạc Thần.

“Đúng đó, Vương Khang, anh có còn là đàn ông không hả, lời mình tự nói mà không chịu thừa nhận, thật là khiến người ta xem thường mà!”

Vương Mỹ Na lúc này cũng nói.

Sau đó tất cả mọi người đều nhắm vào Vương Khang.

“Được, vậy cậu nói xem, cậu muốn tôi làm gì?” Vương Khang nhìn chăm chăm vào Trần Lạc Thần như cảnh cáo.

“Làm gì? Anh nói để tôi cởi quần đi một vòng công ty, còn tôi, cũng không kêu anh cởi quần đi khắp công ty đâu, dù sao tôi cũng không có hẹp hòi như anh!”

Trần Lạc Thần nói.

“Hừ, có nghĩ thì nhóc con như cậu cũng chả dám đâu!” Vương Khang cười lạnh.

“Vậy thì cởi quần đi một vòng ở bộ phận thị trường chúng ta đi!” Trần Lạc Thần lại nói.

“Phụt! Ha ha ha! Đúng đúng đúng, cởi ra đi một vòng bộ phận thị trường chúng ta!”

Đám nữ sinh hùa theo.

Sắc mặt Vương Khang trở nên tím ngắt.

Đứng im đó không chịu cởi.

“Yo! Phó tổ trưởng Vương, không lẽ anh không mặc bên trong? Nên không dám cởi ư?”

“Đúng đó, chắc là không mặc rồi, lão đàn ông dâm ô này, còn muốn theo đuổi Dương Mẫn Tuyết nữa chứ!”

“Đúng đó, nói lời không giữ lấy lời, có còn là đàn ông không vậy!”

Lời người đáng sợ.

Mấy lời mỉa mai này Vương Khang không chịu nổi.

“Được, cởi thì cởi, ai không phải là đàn ông, ai không mặc chứ, tôi sẽ cởi cho các người xem!”

Dưới cơn tức giận, Vương Khang cởi quần xuống một nửa.

“Các người nhìn cho tôi, tôi có mặc hay không!?” Vương Khang tức giận nói.

“Vương Khang! Cậu làm gì vậy!”

Chính vào lúc này, đằng sau Vương Khang truyền đến một tiếng gào tức giận.

Mà đám nữ sinh đang đùa bỡn vừa nhìn thấy người này, liền lũ lượt im lặng ngồi về chỗ ngồi.

“Trưởng…trưởng bộ phận Lý!”

Người trung niên này, chính là trưởng bộ phận của bộ phận thị trường.

“Mặc quần của cậu lên, đến văn phòng của tôi, uổng công cậu còn là phó tổ trưởng, thật là mất mặt!”

Trưởng bộ phận Lý gào lên một câu, trực tiếp quay đầu đi vào văn phòng.

Sau khi kéo quần lên, Vương Khang hung dữ mà nhìn Trần Lạc Thần đang cười trộm một cái, sau đó chạy về phía văn phòng với vẻ mặt khổ sở.

“Trần Lạc Thần!”

Sau khi bọn họ đi không lâu, Vương Mỹ Na đỏ mặt mà đến trước mặt Trần Lạc Thần…

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.