“Chỗ này là chỗ cậu có thể ngồi sao? Đây là để lại cho bạn trai của tôi, aiya, cậu nói cậu trước đây vô dụng như thế cũng thôi đi, sao bây giờ cũng học ba năm đại học mà vẫn vô dụng như thế, đi đi đi, đi sang một bên!”
Cô gái này cũng là bạn học cùng lớp cấp 3, Trần Lạc Thần ngay cả tên cũng quên rồi.
Anh lần này cũng lười chấp cô ta.
Như thế chỉ còn lại chỗ gần cửa là có thể ngồi.
Trần Lạc Thần nhìn mọi người chính là có ý này, bèn cười khổ ngồi xuống.
Thật ra bên cạnh Lý Thi Hàm cũng có một chỗ, nhưng thì sao, Lý Thi Hàm người ta đã sớm để túi của mình lên trên rồi, nói rõ cũng có người rồi, hơn nữa cản bản không có ý để Trần Lạc Thần ngồi.
“Thi Hàm, anh Mã Phi khi nào đến?”
Trần Lâm nhìn Trần Lạc Thần lắc đầu mỉm cười, sau đó nhìn sang Lý Thi Hàm.
“Anh ấy à, hừ, làm cái gì cũng lề mề, nói sắp đến rồi, trên thực tế còn phải đợi một lúc nữa!”
Lý Thi Hàm mặc dù ngoài miệng bất mãn, nhưng trong lòng lại rất kiêu ngạo.
“Aiya, xem Thi Hàm nói kìa, có phải anh Mã Phi nhà chúng ta tốt nghiệp trực tiếp vào làm chủ quản của cửa hàng cao cấp ở phố thương nghiệp Kim Lăng, cậu thấy anh Mã Phi nhà chúng ta không thuận mắt rồi?”
“Đúng đó, anh Mã Phi trước đây khi học ở trường, Thi Hàm cậu rất thân mật ở bên người ta, bây giờ anh Mã Phi trở thành chủ quản của phố thương nghiệp Kim Lăng thì cậu khinh thường, nói trắng ra, có phải muốn khiến chúng tôi ngưỡng mộ không?”
“Có điều nói thật nha Thi Hàm, có thể nói cho chúng tôi biết sao anh Mã Phi ứng tuyển được? Đậu móe, trở thành chủ quản của cửa hàng trên phố thương nghiệp Kim Lăng, mười nhân viên công vụ cũng không bằng nha!”
Lý Thi Hàm nói xong, mọi người bề cô một lời tôi một nhẽ mà nói.
Trong từ ngữ tràn ngập sự ngưỡng mộ.
“Hừ, tôi cũng không biết, lát nữa anh ấy đến rồi, bảo anh ấy nói cho các cậu đi!”
Lý Thi Hàm cười nói.
Chính là vào lúc này, cửa phòng bao mở ra rồi.
Hai nam sinh lần lượt bước vào.
“Anh Mã Phi, anh đến rồi!”
Mọi người cười nói với một nam sinh cao gầy.
Anh ta chính là Mã Phi, bạn trai hiện tại của Lý Thi Hàm.
Còn một người khác, chính là bạn trai của cô bạn học hồi cấp ba kia, rất tự nhiên ngồi xuống vị trí mà Trần Lạc Thần vừa rốt suýt ngồi xuống.
“Mã Phi, chúng tôi đang bảo thuận về anh đó, thật sự nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đúng rồi, hôm nay có một người bạn mới đến, giới thiệu với anh, anh nhìn cậu ta, cậu ta tên là Trần Lạc Thần!”
Trần Lâm lúc này cười vui vẻ chỉ về Trần Lạc Thần đang uống trà.
“Hử? Thì ra là cậu ta, cậu ta chính là tên nghèo kiết xác Trần Lạc Thần đó sao? Thật là vinh hạnh!”
Mã Phi giả bộ rất ngạc nhiên, đi tới mới bắt tay với Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần chỉ nhíu mày, cũng không đứng dậy, cũng không để ý anh ta.
Nói thật, đến bây giờ, Trần Lạc Thần có hơi tức giận rồi.
Bản thân trước đó nghĩ rất đơn giản, chỉ cảm thấy đều là bạn học cũ, mấy năm không gặp rồi, mình đến tụ tập với mọi người.
Góp phần náo nhiệt.
Nhưng sau khi anh đến mới phát hiện.
Trần Lâm đâu có thật lòng mời anh đến tham gia liên quan hội đồng hương, mà tìm anh đến để làm trò cười cho đám người này.
Ai cũng không để anh vào mắt, bao gồm Lý Thi Hàm, cũng thay đổi đến mức Trần Lạc Thần có chút không nhận ra rồi.
Nói tóm lại, chính là thất vọng.
Trần Lạc Thần không có để tâm đến cái người tên là Mã Phi này.
Anh ta lại nhìn Trần Lạc Thần cười ha ha nói: “Ha ha, bạn học Trần Lạc Thần có cá tính, xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ nói đùa mà thôi, nghe Thi Hàm nói, cô ấy trước đây có quan hệ khá tốt với cậu.”
“Hừ, Trần Lạc Thần, vừa rồi anh Mã Phi người ta đến bắt tay cậu, cậu nhìn cậu có đức tính gì chứ! Hiểu thế nào mà lịch sự không?”
“Đúng đó, con người anh Mã Phi cậu căn bản không cần xin lỗi anh ấy, cậu hỏi thử Thi Hàm thì biết, đúng là một tên ngu ngốc nghèo hèn!”
“Ha ha ha, đừng nói người ta như thế, người ta dù sao là sinh viên của đại học Kim Lăng, nói không chừng vừa tốt nghiệp, người ta cũng có thể tìm được công việc trong phố thương nghiệp Kim Lăng đó!”
Mọi người bắt đầu mỉa mai.
“Yo, như thế hai chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp rồi, bạn học Trần Lạc Thần, chiếu cố nhiều nha!’
Mã Phi cười nói.
Con người của anh ta chính là thích nháo, với lại, anh ta cũng nghe không ít bạn học của Thi Hàm nhắc đến chuyện trước đây của Lý Thi Hàm với Trần Lạc Thần.
Trong lòng anh ta nghĩ, Lý Thi Hàm sao lại thích loại nghèo hèn đó chứ?
Có khi khiến Mã Phi thấy rất mất mặt.
Cho nên vừa gặp mặt, nghe thấy tên của Trần Lạc Thần, Mã Phi thuận thế giẫm lên Trần Lạc Thần, muốn xem anh phản ứng như thế nào.
Kết quả…
Ừm, tên này một chút phản ứng cũng không có, vào xã hội có thể bị mình chơi chết!
“Ha ha, anh Mã Phi anh đừng trêu cậu ta nữa, loại người như cậu ta, có thể tìm được việc trong phố thương nghiệp Kim Lăng, ông chủ của cửa hàng đó thật sự mắt mù rồi!”
“Đúng đó đúng đó, anh Mã Phi còn chưa từng nghe anh nói, anh làm sao trở thành chủ quản của cửa hàng ở đó vậy?”
Mọi người đều chuyển chủ đề sang trên người Mã Phi.
“Ồ, cái này nói ra thì dài, có thể là tôi có sở trường về phương diện này, có điều ông chủ người ta thấy sơ yếu lý lịch của tôi thấp, chỉ trả lương tôi năm của tôi có 900 triệu, ài! Tôi cần phải học hỏi nhiều!”
“Oa! Đây cũng quá siêu rồi!”
Sinh viên vừa mới tốt nghiệp mà được lương 900 triệu/năm, thật sự rất ít thấy, hơn nữa còn bám được vào cái cây đại thụ như tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng nữa.
Khiến Trần Lâm có hơi đố kỵ với Lý Thi Hàm.
Ha người cũng xinh đẹp như nhau, chỉ khác Trần Lâm cô ta tính cách phóng khoáng một chút, Lý Thi Hàm hướng nội một chút.
Cô ta trở thành nữ thần khiến người khác thích.
Lý Thi Hàm luôn kiêu ngạo.
Vô tình, ánh mắt của cô ta nhìn về chỗ Trần Lạc Thần đang ngồi.
Trong lòng buồn bực thở dài.
Đồng thời có hơi sợ!
Nếu như lúc đó bản thân thật sự vì nhất thời xúc động, ở bên Trần Lạc Thần, vậy thì mặt mũi biết giấu vào đâu?
“Ha ha, tôi thật ra có chút may mắn, Trần Lâm mấy người cô cũng đều không tệ, đối với Trần Lâm, nghe nói cô làm giáo viên tiểu học, biên chế sao?”
Trần Lâm gật đầu: “Ừm phải!”
“Vậy thật sự quá giỏi rồi, chúng ta ngày sau đều có phát triển lâu dài ở Kim Lăng rồi, kế hoạch của tôi là năm sau mua được nhà ở Kim Lăng, đến lúc đó sẽ kết hôn với Thi Hàm!” Mã Phi cười nói.
“Ha ha, đúng rồi, không biết bạn Trần Lạc Thần này, cậu sau khi tốt nghiệp định làm gì? Thi viên chức? Vấn đề việc làm đã nghĩ xong chưa? Muốn từ làm kinh doanh? Hay thiết kế? Hay nhân viên văn phòng gì đó?”
“Có điều tôi khuyên cậu chọn làm nhân viên văn phòng đi, nhân viên công chức đối với cậu rất khó, còn giống như tôi làm không ngành buôn bán tiêu thụ, nói thật, người anh em Trần Lạc Thần cậu thật sự một chút thiên phú cũng không có, ngành thiết kế à, nghe đơn giản, thật ra lại là khó nhất, cần năng lực tư duy rất cao, điểm này, tôi cảm thấy người anh em Trần Lạc Thần cũng không thích hợp, với loại không động não, chỉ cần có công việc văn phòng biết dùng máy tính cơ bản, rất hợp với cậu!”
Mã Phi nói xong, mọi người đều khinh thường nhìn Trần Lạc Thần.
Bây giờ đã lên đồ ăn rồi, Trần Lạc Thần không quan tâm cái gì mà bắt đầu ăn.
Chỉ gật đầu nói một câu: “Đến lúc đó rồi tính, cái gì phù hợp thì làm cái đó, không phiền anh nhọc lòng.”
“Ai yo yo, thật sự rất có cá tính đó, không nghe lọt lời thật lòng sao?”
“Đúng đó, bản thân rác rưởi thì thôi đi, còn không nghe lọt lời thật lòng! Ài, định sẵn là không có tiền đồ!”
Trần Lâm bất lực nói.
Vào lúc này, mọi người không biết, khi bọn họ đang chế giễu Trần Lạc Thần, trước cửa phòng bao lúc này đã xảy ra một xung đột nhỏ.
Là một nhóm nam nữ trẻ, đang lý luận với một nhân viên phục vụ.
“Đã nói tăng thêm tiền cô nghe không hiểu sao? Người chúng tôi nhiều, bắt buộc phải dùng phòng bao này, bao nhiêu tiền tùy cô ra, mẹ, lập tức bảo bọn họ lăn ra!”
Một giọng nam hằn học giống như phương lưu manh nói.
- ------------------