Tiếng gầm này, chính là Lý Văn Dương vừa mới bước ra khỏi phòng bao la lên.
Vì lúc nãy có một cô gái cũng đang định đi vệ sinh, kết quả vừa mới ra khỏi phòng bao thì đã thấy một người đàn ông cản đường Giang Tuyết Tinh.
Cho nên sau khi Lý Văn Dương nghe tin lập tức chạy ra.
Dẫn theo một đám người vây quanh.
“Sao nào? Một đám nhóc con! Lúc nãy kêu gào với ai đó hả?”
Rất hiển nhiên, giám đốc Triệu cũng không phải hạng người dễ chọc, lập tức lạnh mặt hỏi.
“Đây là bạn học của tôi, ông chặn đường bạn học của tôi làm gì?”
Lý Văn Dương đứng đầu ra mặt hỏi.
Giang Tuyết Tinh sợ hãi lập tức trốn ra sau lưng Lý Văn Dương.
“Tuyết Tinh, tôi nói cho cô biết, lần này trong số mấy đồng nghiệp bảo cô đến tiếp khách còn có lãnh đạo của công ty, không phải dạng vừa, nếu cô biết điều thì mau vào với tôi! Ngoài ra, cô nói cho đám nhóc con này biết tôi là ai?”
Giám đốc Triệu chắp tay sau lưng nói.
“Văn Dương, ông ta là Triệu Thái, chính là phó giám đốc của bộ phận tôi!” Giang Tuyết Tinh nói.
“Đệt, là ông ta?”
Lý Văn Dương đang định chiều này đi kiếm chuyện với tên Triệu Thái này, kết quả không ngờ lại dễ dàng gặp được đến thế.
Mà Giang Tuyết Tinh cũng không ngờ rằng sẽ gặp phải lão dê xôm này ở nơi đây.
“Hừ, tôi đang định tìm ông tâm sự đây, giám đốc Triệu, ông biết tôi là ai không? Ba của tôi là Lý Thịnh Họa! Chuỗi cung ứng trang thiết bị phòng bếp và phòng vệ sinh lớn nhất huyện Bình Anh chính là của nhà tôi!”
Lý Văn Dương lập tức báo lai lịch của bản thân ra.
Mà nghe đến đó, trong lòng Triệu Thái cũng căng thẳng.
Ông cũng từng nghe nói đến chuỗi cung ứng trang thiết bị phòng bếp và phòng vệ sinh của nhà họ Lý.
Lúc trước ở huyện Bình An cũng chỉ là một công ty thuộc top hai.
Nhưng bây giờ lại khác, bởi vì chuỗi cung ứng trang thiết bị phòng bếp và phòng vệ sinh của bọn họ có tiêu chuẩn bảo vệ môi trường cao, cho nên đã được tập đoàn quản lý lý đầu tư Ngôi Nhà Mơ Ước đầu tư vào.
Thuộc về một trong những dự án phát triển của tập đoàn.
Mà địa vị của chuỗi cung ứng trang thiết bị phòng bếp và phòng vệ sinh của bọn họ cũng thuận thế được tăng cao, bây giờ có thể nói đã thuộc top một của huyện Bình An.
Bên ông cũng nhận được đầu tư, nhưng chỉ là phó giám đốc của một bộ phận, đương nhiên phải tính toán lại cẩn thận.
“Ôi ôi, thì ra là cậu Lý, nhưng mà cậu Lý à, bây giờ tôi tìm Tuyết Tỉnh là vì chuyện của công ty, cũng không đến lượt cậu nhúng tay vào thì phải?”
Triệu Thái lạnh lùng nói.
Đầu tư của công ty bọn họ cao gấp mấy lần mấy nhà xưởng công ty của chuỗi cung ứng trang thiết bị phòng bếp và phòng vệ sinh, cũng gần giống như là con trai của tập toàn Ngôi Nhà Mơ Ước rồi, nếu bàn về thực lực và chỗ dựa thì Triệu Thái cũng không quá sợ hãi.
“Hôm nay tôi nhất quyết muốn nhúng tay vào đó!”
Lý Văn Dương vô cùng khí phách.
Sau đó hai người bắt đầu đối đầu với nhau, dù sao không ai muốn mất mặt cả.
Mà kết quả là Lý Văn Dương xúc động lập tức ra tay, hai người nhào vào đánh nhau.
Đám Lý Siêu thấy vậy, cũng nhào vào đánh.
Chỉ cảm thấy cái tên phó giám đốc này cũng không có thế lực bằng gia đình Lý Văn Dương.
Đánh hội đồng một trận, đánh Triệu Thái bị thương không nhẹ.
Giang Tuyết Tinh ở bên cạnh muốn cản cũng cản không được.
“Mẹ nó, dám đánh tôi, cứ chờ mà xem!”
Triệu Thái ôm mặt chật vật bỏ chạy.
Không bao lâu sau, lại thấy có một đám người trào ra từ trong phòng bao của Triệu Thái.
Mà người dẫn dầu là một người đàn ông trung niên mặc vest.
“Giám đốc Triệu, ai đánh ông?”
Người đàn ông trung niên kia lạnh lùng nói.
Triệu Thái chỉ và Lý Văn Dương và Lý Siêu, thì thâm gì đó bên tai người kia.
“Hừ, tôi không quan tâm cậu ta là con trai của ai, tóm lại hôm nay tôi vừa mới nhận chức quản lý cấp cao của công ty các ông, bây giờ lại có người đến kiếm chuyện, đệt, nếu không đám nhóc con này còn tưởng rằng tôi dễ chọc, đánh cho tôi!”
Trần Lạc Thần ở bên cạnh nhìn, cũng không biết nên giúp bên nào.
Mà Lý Văn Dương cũng ăn nhậu chơi bời rất nhiều, cực kỳ giỏi về khoảng đánh nhau.
Nhưng đụng đến người do người đàn ông trung niên kia dẫn đến, rõ ràng không phải đối thủ của họ.
Lý Văn Dương bị một thanh niên cầm chai rượu đập thẳng vào đầu, máu chảy đầy mặt.
“Đừng đánh! Đừng đánh nữa!”
Trần Lạc Thần thấy không ổn, sắp sửa xảy ra chuyện, nhanh chóng chạy lên cùng với các bạn học nam khác bắt đầu cản lại.
Dù sao bên đánh người chính là người của anh, mà bên bị đánh Lý Văn Dương, tuy coi như là nửa kẻ thù của anh đi, nhưng hôm nay họp lớp, cũng không thể làm lớn chuyện lên được.
Dù sao cũng không thể là ngày hôm nay.
Có thêm nhân viên của khách sạn hỗ trợ, đám người bên Triệu Thái đã dừng tay, sau đó bị một đám người vây quanh tính tiền rồi bỏ về.
“Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Anh Dương bị chảy máu rồi!”
Vương Nhụy hoảng sợ, vội hỏi.
“Mẹ nó, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên có người dám đánh tôi, tôi gọi điện thoại cho ba tôi, kêu người đến chém chết tên đói”
Mắt Lý Văn Dương đỏ rực kêu gào.
Ngay lúc anh ta đánh nhau thì Trần Lạc Thần đã nhận ra, anh ta là loại người không muốn chịu thiệt.
Hơn nữa anh ta còn tưởng dựa vào thực lực của ba anh ta mà giả bộ trước mặt các bạn học.
Kết quả không ngờ là người bên Triệu Thái lại càng ngang ngược hơn, không nể mặt anh ta chút nào, còn đánh anh ta thảm đến thế.
Vì thế Lý Văn Dương hoàn toàn mất khống chế.
“Gọi xe cấp cứu trước đi!” Lý Minh Tuyết vội vàng nói, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi.
Không lâu sau, xe cấp cứu đã đến, Lý Minh Tuyết là bác sĩ lâm sàn, là người đầu tiên bước lên xe giúp đỡ băng bó.
“Cậu Dương bị đánh vào bệnh viện rồi, giờ chúng ta làm sao đây?”
“Nếu không chúng ta cũng đến đó đi, lỡ lát nữa đám người kia lại kêu người quay về thì sao?”
“Đúng đó, đám người kia nhìn cũng không dễ chọc!”
Vương Nhụy không có lập trường nói.
Lúc này mọi người đều nhìn Lý Siêu.
Thật ra Lý Siêu đã hơi sửng sờ rồi.
Bởi vì cuộc chiến lần thứ hai, anh vừa nghe hình như người kia là quản lý cấp cao gì đó đã sợ hãi, bị người ta gạt ngã rồi cũng không dám đánh trả nữa.
Khúc sau chỉ có mình Lý Văn Dương bị đánh.
Thấy mọi người đều quay sang nhìn anh, lập tức ra vẻ ngay.
“Mọi người đừng gấp, chúng ta lái xe đến bệnh viện trước, ba của Văn Dương chắc chẳn sẽ đến đó!”
Lý Siêu nói.
Sau đó mọi người đều đi đến bãi đậu xe dưới tầng ngầm của khách sạn.
Trần Lạc Thần giật mình, cũng đi xuống lái xe.
Mẹ nó, đây vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản, một là Giang Tuyết Tinh tự đi phản ánh, Triệu Thái chắc chắn sẽ bị xử lý.
Hai là nếu thật sự không được thì anh tự đi gọi điện thoại thì chuyện này cũng xong xuôi.
Không ngờ lại làm lớn chuyện ra như thế.
Mọi người đến bãi đậu xe.
“Bây giờ chúng ta còn lại bốn chiếc, có còn ai lái xe đến nữa không?”
Dưới tầng ngầm bãi đậu xe, Lý Siêu vội hỏi.
Mà Giang Tuyết Tỉnh chỉ lo khóc.
“Đều do tôi! Đều do tôi!”
Còn đang tự trách bản thân.
“Hừ, Tuyết Tinh, chuyện này sao lại trách cậu chứ? Lúc nấy tớ đi ra ngoài đã thấy hết rồi, lúc cậu bị tên dê xồm kia chặn đường, Trần Lạc Thần đang ở bên cạnh cậu, anh ta không thèm quan tâm đến, nếu anh ta chịu can thiệp thì nói không chừng sau đó đã không có chuyện gì rồi, đều do lỗi của anh tai”
“Đúng đó, Tuyết Tinh, có trách thì cũng trách Trần Lạc Thần, cậu đừng tự trách! Chúng ta chạy đến bệnh viện trước đi!”
Vương Nhụy nói.
Nói xong, đã có người bắt đầu lên xe.
Giang Tuyết Tinh cũng ngồi lên xe của Lý Siêu.
“Ôi đệt, mọi người mau xem, Trần Lạc Thần cũng xuống bãi đậu xe kìa!”
Lúc này mọi người mới nhìn thấy Trần Lạc Thần.
“Cái tên ngốc này, anh ta xuống dưới đây làm gì? Chúng ta đã sắp xếp vị trí ngay từ đầu rồi, không phải anh ta tự gọi xe đến sao?”
Một bạn học nữ lạnh lùng nói.
“Đúng đó, không phải anh gọi xe đến đây sao? Sao nào? Còn định xuống dưới này đi cùng xe với chúng ta à? Thật là, chẳng có chuyện nào ra chuyện nào, không có tí tác dụng nào cả!”
“Mau đi gọi xe đi, đừng đứng đây cản đường bọn tôi!”
Vương Nhụy hừ lạnh nói.
Mà lần này Giang Tuyết Tỉnh chỉ nhìn thoáng qua Trần Lạc Thần rồi không nói gì nữa.
“Anh Siêu đừng để ý đến anh ta, mau khởi động xe đi, xe của anh với xe của anh Dương, xe ai nhanh hơn thế?”
Vương Nhụy trợn trắng mắt nhìn Trần Lạc Thần.
“Ha ha, chắc cũng ngang nhau thôi! Chúng ta đi trước, ngồi cho vững đó!”
Lý Siêu hô to, giãm chân ga, xe xông thẳng ra ngoài.
Đột nhiên: “Âm”
Bởi vì không ổn định tay lái được, xe đâm thẳng vào đuôi một chiếc xe màu trắng.
Ngay cả nắp động cơ của xe Lý Siêu cũng bung lên.
“Má ơi!”
Lý Siêu hết hồn.
Tất cả mọi người trên xe nhanh chóng chạy xuống.
“AI”
Đột nhiên Vương Nhụy che miệng hét to.
“Anh Siêu mau xem này, chiếc xe anh đụng trúng, hình như là Mercedes-Benz G5001”
“Cái gì? Mercedes-Benz G500?”
Mọi người không nghĩ gì khác, đều cảm thấy ở huyện Bình An này làm gì có loại siêu xe này chứ.
Nhưng khi đến gần xem thử, không phải Mercedes-Benz G500 thì còn là gì nữa…
- ------------------