Con Nhà Giàu

Chương 350: Chương 350: Gặp nhau ở bến cảng




“Cơ hội gì cơ?”

Tô Tường Vi kinh ngạc hỏi.

Trần Lạc Thần nghĩ thầm, nói không chừng người hướng dẫn viên du lịch da đen gặp được hôm nay chính là một cơ hội..

Lão đó lừa mình tiền, lúc ấy Trần Lạc Thần tính đi tìm hắn ta gây sự nhưng bị Vương Văn gọi đi nên không đi nữa.

Nhưng Trần Lạc Thần cảm thấy hẳn là thằng cha này biết gì đó, nghe ý gã dường như đã tiếp đón cô gái đó hai lần.

Vì thế Trần Lạc Thần định đi hỏi gã một chút.

Đương nhiên hỏi thăm tung tích của gã không khó.

Đợi đến chiều, Trần Lạc Thần trực tiếp dẫn theo người, lái xe tìm nhà của hướng dẫn viên du lịch da đen kia.

Đúng lúc hướng dẫn viên du lịch da đen kia có ở nhà.

Nhìn thấy Trần Lạc Thần, rõ ràng gã rất căng thẳng.

Nói cho cùng, quả thực ba triệu của gã là thấy người này là dân ngoại lai nên cố ý lừa.

Bây giờ thì hay rồi, người ta mang theo một đám vệ sĩ áo đen tới cửa.

“Hì hì, tôi nói này cậu gì ơi, cậu... cậu muốn làm gì thế?”

Gã trung niên mập mạp căng thẳng nói.

“Không làm gì cả, đến đây thăm ông thôi.”

Nói xong, một tay Trần Lạc Thần đúc túi, không đợi người kia tránh ra đã dẫn người vào trong nhà, ngồi trên ghế sô pha.

Nhìn một đám vệ sĩ, ai cũng không dễ chọc.

Còn Trần Lạc Thần thì ngồi trên sô pha, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh xem TV, cứ như ở nhà của mình, không nói lời nào.

Gã trung niên mập mạp nuốt nước miếng, trong lòng ngày càng tuyệt vọng.

Gã đi lại cười làm lành: “Cậu gì ơi, khụ khụ, tôi không cần ba triệu đó nữa. Cậu cũng thấy hoàn cảnh của gia đình tôi rồi đấy, trên có mẹ già dưới có con thơ, tôi cũng nóng lòng muốn kiếm tiền. Nói thật, ba triệu này đúng là tôi lừa cậu, nhưng tôi chưa động vào một xu, tôi trả lại hết cho cậu.”

Dù sao trên giang hồ gã cũng xem như là tay già đời rồi, mấy cảnh này nghĩa là gì, không cần nói gã cũng biết quy củ.

Trần Lạc Thần xoa mũi, cười nói: “Ông nhầm rồi, hôm nay tôi không đến tìm ông để đòi tiền, ngược lại, nếu ông chịu nói cho tôi biết thêm chút chuyện, tôi sẽ cho ông thêm một khoản nữa.”

Gã trung niên mập mạp cười nói: “Cậu vẫn muốn hỏi chuyện của cô thiên kim kia à? Tôi nói này cậu trai, cậu tìm người ta làm gì vậy?”

“Hử?”

Trần Lạc Thần còn chưa đáp lời, vệ sĩ bên cạnh đã trừng mắt nhìn gã trung niên mập mạp một cái.

“À à, tôi hiểu rồi, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Chuyện là như thế này, mặc dù tôi chỉ từng gặp cô ấy một lần, nhưng tôi biết rằng cô ấy rất có tiền, cũng rất có quyền. Tôi thực sự không biết cô ấy lai lịch gì, nhưng tôi biết một chuyện là cô ấy cũng tầm tuổi cậu, cô ấy và con trai tôi học chung trường, con trai tôi cũng biết cô ấy.”

Gã trung niên mập mạp thấy Trần Lạc Thần không dễ chọc, cho nên rất thẳng thắn.

Sau đó gã đứng dậy hét vào trong nhà: “Thái Sơn, ra đây! Lần này người ta không đến nhà mình gây sự đâu!”

“Dạ? Vâng ạ!”

Sau đó cửa phòng mở ra, Trần Lạc Thần liền trông thấy một thằng nhóc mập gần bằng gã trung niên mập mạp mở cửa đi ra.

Cũng thật buồn cười, nghe ý thì chắc là trước đây có nhiều người đã đến nhà gã gây sự rồi.

“Mau nói với cậu Trần về chuyện của cô thiên kim trường con đi.”

Gã trung niên mập mạp nói.

Nhóc mập gật đầu, bắt đầu nghiêm túc nói:

“Cô ấy à, ở trường chúng tôi cô ấy rất bí ẩn, lại có quyền thế, học ngay lớp bên cạnh lớp tôi, lần nào học gộp lớp cô ấy cũng đến, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói chuyện với chúng tôi, các bạn trong lớp đều rất sợ cô ấy, không ai dám chủ động nói chuyện với cô ấy hết, bởi vì mỗi ngày bên cạnh cô ấy đều có rất nhiều vệ sĩ giỏi, ngay cả giáo viên cũng phải sợ.”

“Ha ha, nhưng thỉnh thoảng tôi cố ý ngồi ở hàng ghế bên cạnh bọn họ, nghe lén cô ấy nói chuyện với các bạn, bởi vì tôi phát hiện ra cô ấy và bạn cô ấy đều rất thích đi chơi xa. Nghe lén xong, tôi sẽ bảo ba tôi đến địa điểm đó chờ.”

Nhóc mập cũng là một người tháo vát, rõ ràng anh ta đã làm những việc tương tự ở trường để giúp ba mình kiếm mối.

Trần Lạc Thần nghe xong, lòng hiếu kỳ càng tăng lên.

Nói như vậy, cô gái này thực sự rất bí ẩn.

Lại kết hợp với những manh mối có được trước đó, Trần Lạc Thần có cảm giác giống như lời Ngô đại sư nói, nhà họ Phương vẫn lớn mạnh như trước, nhưng dường như đang trốn tránh gì đó.

Mà hiện tại nếu mình đến hỏi bừa, không chừng còn đánh rắn động cỏ, sẽ tạo thành hiệu quả tương phản.

“Bây giờ cô ấy ngày nào cũng đến lớp đúng giờ học à?”

Trần Lạc Thần nghĩ đến gì đó, hỏi.

“Không thể nói là mỗi ngày được, cô ấy và bạn của cô ấy thường xuyên đến nghe giảng. Anh muốn tìm cô ấy à? Haizz, anh đừng trách tôi nói khó nghe, thật sự không đùa đâu, trước kia cũng có rất nhiều cậu ấm thấy nhà mình có tiền có quyền, muốn tiếp cận cô gái này, kết quả cuối cùng cũng không biết vì sao đều ngoan ngoãn hết. Cho nên, bình thường mọi người đều là chủ động tránh cô ấy, cô ấy là người đẹp lạnh lùng.”

“Tên cô ấy là gì? Có phải họ Phương không?”

Cuối cùng Trần Lạc Thần hỏi.

Nhóc mập lắc đầu: “Giáo viên chưa từng gọi tên cô ấy, không ai biết cả, nhưng tôi nghe bạn bè gọi cô ấy là Kiển Niếp, còn cụ thể họ gì thì tôi không biết.”

“Được rồi!”

Trần Lạc Thần bất đắc dĩ lắc đầu.

Nói thật, Trần Lạc Thần không sợ thế lực sau lưng cô gái.

Đương nhiên rồi, điều đáng mừng là chỉ cần mình có thể gặp lại cô ấy thì tốt rồi.

Lập tức, trong lòng Trần Lạc Thần đã có suy nghĩ.

“Cậu ở lớp nào?”

Trần Lạc Thần hỏi nhóc mập.

Sau đó nhóc mập nói hết cho anh cách liên lạc và tuổi tác của anh ta.

Cuối cùng, Trần Lạc Thần ra hiệu cho cấp dưới của mình để lại một số tiền thưởng, lúc này mới rời đi.

Nếu không thể đánh rắn động cỏ, Trần Lạc Thần nghĩ chi bằng đi đường vòng một chút, vào trong trường tìm một cơ hội trò chuyện với cô gái tên Kiển Niếp này một chút.

Chỉ cần không để cô ấy chạy mất, có thể mình sẽ tìm thấy người phụ nữ tên Mộng Hân kia.

Cứ làm như vậy đi.

Sau khi trở về lập tức sắp xếp Chu Minh, bảo ông ta thu xếp cho mình chút quan hệ ở trường học.

Chút chuyện này, đương nhiên Chu Minh không vấn đề gì.

Cùng lúc đó.

Cảng Đông.

Hội nghị của đài truyền hình cũng đã kết thúc.

Mà Trần Bạch Lan ngồi được một lúc là đi.

Bởi vì Trần Bạch Lan từng bảo mình tan họp thì đi tìm chị ấy, tất nhiên Tô Lệ Hàm không dám chậm trễ.

Chạng vạng, cô ta lái xe tới một bến cảng.

Người Trần Bạch Lan sắp xếp bảo mình chờ ở đây.

Nhưng đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt là đại dương bao la, không hề thấy một con tàu nào.

“Chúng ta chờ ở đây đi, các cậu không biết lần này vì tiếp đãi chúng ta, cậu Dương đã dùng sức lực thế nào đâu, ha ha ha!”

Đúng lúc này, có tiếng con gái nói chuyện rôm rả vang lên.

Tô Lệ Hàm nhìn bên cạnh.

Trông thấy có bốn năm cô gái cũng đi về phía này.

Có vẻ đều rất phấn khích.

“Hử?”

Khi nhìn thấy một cô gái trong sô đó, rõ ràng Tô Lệ Hàm hơi sửng sốt.

Về phần cô gái kia, hiển nhiên cũng thấy được Tô Lệ Hàm đang đứng ở bến cảng, lập tức dừng chân lại.

Vẻ mặt có chút đặc sắc...

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.