Hai người buồn bực thì buồn bực, nhưng cuối cùng vẫn đem chiếc Audi đi bảo dưỡng lần đầu tiên.
Thứ làm Vương Hào thấy tự hào nhất là chiếc xe này, nhưng bạn của Trần Lạc Thần lái Ferrary, khiến cho Vương Hào cảm thấy tự thẹn vì kém hơn người.
Hai người bọn họ ăn ý hết sức, đều nghĩ rằng nhất định phải tìm hiểu cho kỹ càng, xem xem rốt cuộc những người bạn của Trần Lạc Thần là ai?. Đọc thêm nhiều truyện ở == T R U M T R U Y E N . N E T ==
Sau đó, trong phòng 4S.
Vương Hào vừa đợi đợi bảo dưỡng, vừa nói chuyện phiếm với nhân viên, muốn nhìn thấy sự tôn trọng trong mắt bọn họ, để tìm lại một ít lòng hư vinh cho mình.
Vào lúc này, Vương Hào nghe thấy nhân viên phụ trách bảo dưỡng xe nói: “Thưa anh, anh mua chiếc Audi cao cấp này là một sự lựa chọn hết sức lý trí. Chiếc xe này không giống với mấy dòng xe thể thao như Audi này nọ, chỉ khiến cho mọi người cảm thấy được nở mày nở mặt mà thôi, phải là nhà giàu thật sự mới tìm đến cảm giác đó.”
“Bây giờ, đại đa số mọi người đều là người khá giả bình thường, luôn thích thú dòng Audi, BWM, hoặc là Mercedes-Benz.”
“Nhưng mà, nếu phải nói đến tốt thật sự thì vẫn là Ferrary! Lái chiếc này chẳng phải trông càng oách hơn sao!?”
Giang Bích Ngọc đứng bên cạnh, cô ta nói một cách chua chát.
“Khụ khụ, cô nói vậy không đúng rồi, có một vài thứ quá sang trọng thì cũng phải xem ai là người sử dụng kia chứ, không nói đến cái khác, cứ lấy chiếc Ferrary này ra làm ví dụ đi, chiếc xe này ngầu lắm đúng không, ít nhất cũng phải mười mấy tỷ đấy…nội thất trong xe chắc chắn đều là hàng cao cấp, mặc dù không thể so bì với Phantom được, nhưng đây cũng là nhãn hiệu của nhà giàu đấy!”
“Mấy ngày trước, Ferray muốn kích thích thị trường trung lưu, bèn đưa ra kế hoạch tiêu thụ, chỉ cần anh đặt cọc trước 150 triệu, thì sẽ có nhân viên chở anh, cho anh hưởng thụ không gian bên trong chiếc xe, nếu như anh đặt cọc 300 triệu, thì anh có thẻ tự mình cầm lái!”
“Kết quả là, những người giàu có thật sự như anh Vương lại không bị kích thích, nhưng có rất nhiều người không có công ty lớn, thậm chí gia cảnh còn khó khăn chấp nhận bỏ tiền ra để cầm lái, thỏa mãn lòng tham hư vinh của mình!
Nghe đến đây, Vương Hào và Giang Bích Ngọc đều trố mắt nhìn nhau.
Dường như hòn đá trong lòng bọn họ đã được dỡ đi rồi.
“Ý anh là, chỉ cần đóng 150 triệu thì sẽ có người lái xe chở mình đi, cho mình tận hưởng cảm giác ngồi trong xe Ferrary à?”
Giang Bích Ngọc kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế, nhưng tôi nghe thông tin từ nội bộ thì vài ngày nữa sẽ kết thúc hoạt động quảng cáo này, bởi vì vốn chẳng có tác dụng gì cả, còn bị báo chí phê bình, nói cái gì mà chỉ có vỏ rỗng bên ngoài mà thôi.
“A! Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi!”
Giang Bích Ngọc thở phào một hơi.
Hóa ra Trần Lạc Thần đã bỏ ra 150 triệu để thỏa mãn hư vinh của mình, cũng để mình nở mày nở mặt, làm người khác thấy buồn nôn.
Thậm chí, Giang Bích Ngọc còn đang suy đoán, khi nãy mình nhìn thấy Trần Lạc Thần không phải vì trùng hợp, mà là Trần Lạc Thần cố ý muốn cho mình nhìn thấy.
Người này, tởm quá đi mất!
Ọe!
Hắt xì!
Trần Lạc Thần vừa mới đi ghi danh học lái xe trong trung tâm, mới vừa bước ra ngoài đã hắt xì một cái.
Trường dạy lái xe này có hợp tác với trường anh, trường anh cắt một miếng đất ra để làm chỗ dạy lái.
Trần Lạc Thần đã quyết định mua xe, hơn nữa còn phải mua trong tháng này, mấy ngày này.
Bởi vì phải xài hết 60 tỷ.
Nhưng mua xe mà không có bằng lái thì sao được kia chứ.
Trước đây đi thi bằng lái, đến tiền đóng học mà Trần Lạc Thần còn không có, bây giờ anh đã có tiền trong tay rồi.
Trong lòng Trần Lạc Thần vẫn thấp thỏm trông ngóng, chỉ có điều…
Cũng không biết ai đang mắng mình, sao gần đây cứ hắt xì mãi?
Emmm…
Lúc Trần Lạc Thần chuẩn bị quay về ký túc xá.
Đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Là trưởng ký túc xá Dương Thanh gọi.
“Anh Thanh, sao thế?”
“Trần Lạc Thần, cậu đang ở đâu thế? Về ký túc xá lẹ lên, Triệu Thư Kỳ gọi chúng ta ra ngoài gặp mặt, muốn thương lượng với cậu xem có nên đi hay không, chủ yếu là Từ Diệp nói, bảo Triệu Thư Kỳ gọi chúng ta, tôi…”
Trần Lạc Thần nghe thấy thế, cảm thấy sau khi anh Thanh thích Từ Diệp, bèn thiếu đi mất khí chất đàn ông như trước đây.
Cũng không thể nói như vậy được, lúc Trần Lạc Thần yêu đương, anh cũng giống như bọn ẻo lả mà thôi.
Thay Dương Ngọc nghĩ cái nọ, nghĩ cái kia, lo lắng về cảm nhận của cô, thậm chí Dương Ngọc vui thì anh vui, Dương Ngọc buồn thì anh buồn, không có lý do.
Có lẽ yêu một người, chính là như vậy.
“Ôi! Tôi không đi đâu, huống hồ chi Triệu Thư Kỳ đâu có muốn gặp tôi!”
Trần Lạc Thần nói.
“Không, đây mới là lý do vì sao anh em mình tìm cậu thương lượng đấy, bởi vì, thậm chí Triệu Thư Kỳ nói phải dẫn cậu theo!”
Dương Thanh đáp.
“Hả?” Trần Lạc Thần lại sững sờ.
Làm gì có cái lý này, không phải Triệu Thư Kỳ thuộc loại nhìn thấy mình là đã chán ghét sao?
Sao lại mời mình đi chung.
Nói thật lòng, buổi trưa Trần Lạc Thần lại uống rượu, còn ăn không ít món.
Chẳng đói chút nào.
Quan trọng là đi tiệc cả buổi trời, anh cũng thấy mệt rồi.
Không muốn đi chút nào.
Rảnh rỗi không có gì làm suốt ngày tổ chức gặp mặt, mình còn phải chuẩn bị đi thi bằng lái nữa.
Có lẽ trong buổi tiệc sẽ nhận ra ý trời nhỉ.
Cuộc sống của phú nhị đại, đại đa số đều bắt nguồn từ các buổi gặp mặt.
Mặc dù mình chưa nói rõ thân phận, nhưng các thể loại tiệc tùng và giải trí đã quấn thân rồi.
Mặc dù luôn từ chối, nhưng bọn Dương Thanh thấy Trần Lạc Thần không đi, cũng không muốn đi nữa.
Khiến cho Trần Lạc Thần hết sức khó xử.
Cuối cùng vẫn đồng ý một cách bất đắc dĩ.
Anh về ký túc xá thay đồ.
Đám người Trần Lạc Thần đi xuống lầu, tập hợp trước cổng trường.
“Thư Kỳ, sao cậu mời đột ngột thế, chúng ta đi đâu chơi đây?”
Đương nhiên Mã Tiểu Vũ cũng đến, cô cất tiếng hỏi, trong lòng không khỏi tò mò.
“Ha ha, nói thật lòng thì không phải tôi mời, mà là Trang Đông Thành đấy!” Nhà bọn họ khai trương nhfa hàng ở phố thương nghiệp Kim Lăng, chiều nay vừa mới xét duyệt xong, nhà hàng Minh Hoàng, bắt đầu từ hôm nay sẽ do nhà họ Trang tiếp quản!’
Gương mặt của Triệu Thư Kỳ thoáng có vẻ kiêu ngạo, đồng thời anh ta cũng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Trần Lạc Thần lúc này!
Hừ!
Trần Lạc Thần cậu giỏi lắm, cậu ghê gớm lắm, có thể mời mọi người ăn cơm ở nơi sang trọng nhất trong sơn trang.
Để Trang Đông Thành còn có Triệu Thư Kỳ cảm thấy thẹn thùng.
Nhưng mà…thế thì sao chứ?
Trần Lạc Thần cậu, vẫn nghèo túng mà thôi.
Còn có thể dẫn mọi người đến sơn trang một lần nữa không?
Nhưng Trang Đông Thành thì khác, nhà anh ta không những có nhà máy, mà còn có địa bàn trên phố thương nghiệp Kim Lăng nữa.
Nếu có thể kết thân với Lý Chấn Quốc vừa có tiền vừa có thế của Kim Lăng, thì sau này chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ.
Triệu Thư Kỳ mời Trần Lạc Thần ra.
Là vì muốn nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Trần Lạc Thần, khi anh biết mình không sánh bằng Trang Đông Thành.
Nhưng mà, Triệu Thư Kỳ phải thất vọng rồi.
Bởi vì gương mặt Trần Lạc Thần hoàn toàn không bộc lộ ra chút cảm xúc nào, giống như đang phiền muộn điều gì vậy, anh tỏ ra rất lạnh nhạt.
Sẽ đến lúc cậu khóc thôi! Đợi đó mà xem.
Trong lòng Triệu Thư Kỳ nghĩ như thế.
“Vậy Thư Kỳ này, nếu nhà Trang Đông Thành đã khai trương quán bar, cậu dắt nhiều người bọn tớ đến như vậy cũng không tốt lắm đâu nhỉ, dù bọn tớ cũng không thân thiết gì với họ…”
Vào lúc này, Mã Tiểu Vũ nói với giọng lo lắng.
Lâm Kiều đứng đó dặm lại lớp trang điểm, rồi tuyên bố với mọi người bằng giọng phấn khởi: “Ha ha, sao lại không tốt kia chứ, cũng để nói cho các cậu biết một tin quan trọng. Chắc các cậu còn nhớ đến chuyện trong KTV lần trước chứ, thực chất, lần đó ba của Trang Đông Thành đã nhờ người giải vây cho chúng ta vì Thư Kỳ đó, chuyện hôm ấy khiến cho người đẹp Thư Kỳ của chúng ta động lòng rồi!”
“Bởi thế mấy ngày nay, cậu Trang lại tích cực theo đuổi Thư Kỳ của chúng ta đấy, người đẹp Thư Kỳ quyết định yêu thử một thời gian xem sao, bây giờ, mối tình đầu tiên của người đẹp Thư Kỳ, đã đến rồi!”
“Hải?”
Không ngờ nghe thấy câu nói này, người khác vẫn còn đang mông lung.
Trần Lạc Thần đã buột miệng kêu lên một tiếng…
Má nó! Bị hớt tay trên à?
- ------------------