Sáng sớm ngày hôm sau.
Bởi vì hôm nay thứ bảy nên mấy người Dương Thanh ngủ nướng.
Trần Lạc Thần cũng không quấy rầy bọn họ, một mình đi tới nhà ăn phía Tây.
Tô Lệ Hàm đã sớm chờ ở đó.
Hơn nữa cô ta đã mua xong hai phần bữa sáng.
Cơm chiên trứng với chân giò hun khói!
“Tôi đã mua cơm cho cậu rồi, mau ăn đi!”
Tô Lệ Hàm cười nói.
Trần Lạc Thần cũng không khách sáo, vừa ăn vừa hỏi: “Lệ Hàm, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Hôm nay Tô Lệ Hàm mặc đồ rất đẹp, hai chân trắng nõn lộ ra ngoài làm cho lòng người gợn sóng.
Trần Lạc Thần cũng không nhịn được liếc nhìn.
“Hi hi, hôm nay là sinh nhật bà nội tôi, tôi phải đến chúc mừng bà!
Tô Lệ Hàm chớp mắt:” Cậu đã biết quan hệ của tôi và Tô Gia Linh, cậu cũng đừng trách tôi nhỏ nhen, thật ra tôi cũng không phải là một người thích so sánh với người khác, nhất là so sánh mấy chuyện nhàm chán kia, nhưng cậu không biết đâu, tôi và Tô Gia Linh là đặc biệt, haiz, khi chúng tôi vừa sinh ra đã so sánh mọi thứ, tên ai dễ nghe hơn, so sánh về học tập, quần áo, ai được khen ngợi nhiều hơn!”
“Tôi không biết có phải việc so sánh với chị ta là bẩm sinh hay không, nhưng tóm lại tôi không muốn thua chị ta!”
“Ôi trời, tôi nói như vậy cậu có hiểu không?”
Tô Lệ Hàm bĩu môi.
Trần Lạc Thần cái hiểu cái không: “Tôi không hiểu lắm!”
Thật sự không hiểu, có lẽ do hoàn cảnh sống khác nhau, Trần Lạc Thần tiếp xúc nhiều nhất là người này đáng ghét hơn người kia, đồ này nên vứt đi hơn đồ kia.
Hơn nữa Trần Lạc Thần cũng muốn so sánh, nhưng trước kia vào năm mới trong nhà nghèo đến mức không mua nổi quần áo thì so sánh cái gì? So sánh cái con khỉ!
Cho nên Trần Lạc Thần hơi phản cảm với những người khoe khoang.
Thậm chí xuất phát từ trong lòng.
Hoặc có thể nói là căm ghét những kẻ giàu có.
Tóm lại Trần Lạc Thần làm không hiểu được thế giới của kẻ có tiền, cho dù bây giờ anh có rất nhiều tiền!
“Tôi nói thẳng, Trần Lạc Thần, cậu cũng biết chị ta có một người bạn trai, tôi nghe Tô Minh nói lần này Tô Gia Linh sẽ đưa bạn trai đến tham gia tiệc mừng thọ bà nội, hơn nữa tên khốn kia đã chuẩn bị một món quà đặc biệt.”
“Lúc đó chắc chắn có rất nhiều người khen ngợi Tô Gia Linh. Cho nên tôi cũng định mang bạn trai trở về!”
“Không lẽ cậu muốn nói tôi làm bạn trai cậu chứ?”
Trần Lạc Thần đã hiểu.
“Ừ ừ, đúng vậy, cậu tiếp tục giả vờ làm bạn trai tôi, hơn nữa tiếp tục giả vờ làm con nhà giàu, lát nữa tôi về ký túc xá lấy đồ rồi đi ra ngoài mua quần áo cho cậu.”
“Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần tốt nhất, cậu giúp người thì giúp đến cùng đi!”
Tô Lệ Hàm làm nũng nói.
Nói thật cô ta thật sự rất xinh đẹp.
Đôi mắt đẹp chớp chớp, môi anh đào, miệng nhỏ khép mở, Trần Lạc Thần không thể nào từ chối được.
Chẳng qua cảm giác này làm cho Trần Lạc Thần thấy kỳ lạ.
Haiz, mình thật sự xem như là bạn trai của cô ta, ha ha…
“Thật ra không cần giả vờ, tôi thật sự là con nhà giàu!”
Trong lòng Trần Lạc Thần cười khổ nói.
Sau khi anh đồng ý thì Tô Lệ Hàm kéo Trần Lạc Thần đi mua quần áo.
Trần Lạc Thần mặc đồ lên rất đẹp trai.
Lúc hai người chuẩn bị đến tiệc mừng thọ bà nội cô ta.
Điện thoại Tô Lệ Hàm vang lên:” Hả? Em nói cái gì? Được rồi được rồi, chị qua đó trước!”
Tô Lệ Hàm cúp điện thoại xong thì thở dài:
“Trần Lạc Thần, tôi phải đi một chuyến, bởi vì quà tặng của tôi và Tô Minh lại xảy ra vấn đề, đúng là tức chết người ta mà, hay là mười một giờ trưa, chúng ta sẽ cùng đi vào cửa sơn trang Ngọc Long, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!”
“Không sao!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Tô Lệ Hàm vội vã gọi xe rời đi.
Anh cười chua xót, hiện tại mới hơn chín giờ, mình phải làm gì và đi đâu đây?
Đúng rồi!
Bằng lái xe!
Hình như bằng lái xe được gửi qua bưu điện!
Anh gọi điện thoại hỏi một chút, quả nhiên bên bưu chính đã chuyển phát nhanh tới rồi.
“Mẹ nó!”
Trần Lạc Thần hưng phấn suýt nữa nhảy dựng lên.
Ước mơ lớn nhất của anh là lái xe, lái một chiếc xe thuộc về mình, không cần xe phải đắt đỏ.
Hiện tại rốt cuộc anh cũng có thể lái được rồi!
Hơn nữa lại là chiếc xe thể thao Lamborghini, nói không kích động là gạt người!
Trần Lạc Thần đi lấy bằng lái xe, đi tới chiếc xe đậu bên cạnh.
“Vù vù vù!”
Một chiếc xe Passat màu đen mới tinh lướt qua người Trần Lạc Thần.
Đuôi xe rất xinh đẹp, lái về phía công viên quảng trường.
Công viên bên cạnh có không ít nữ sinh nam sinh đi dạo.
Chiếc xe Passat này hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái.
“Passat đó, đây là kiểu mới nhất năm nay, vẻ ngoài thật đẹp!”
“Hình như hơn sáu trăm triệu đúng không?”
“Tôi thấy chiếc xe này được thiết kế rất cao cấp, ít nhất cũng phải hơn chín trăm triệu!”
“Mẹ nó, hơn chín trăm triệu, đúng là nhà giàu mà!”
Một đám nữ sinh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hiện tại công viên này bởi vì chiếc xe Lamborghini nên độ nổi tiếng tăng vọt không ít.
Nhắc đến cũng kỳ lạ, mấy ngày nay hình như có một quy luật, ai lái xe đi học cũng thích lái một vòng quanh đây để hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh.
Đặc biệt là xe mới.
Chủ chiếc xe Passat này cũng giống như vậy.
“Ha ha, Trần Lạc Thần đúng không? Thật là trùng hợp!”
Chiếc xe bỗng dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, một chàng trai trẻ tuổi ló đầu ra.
Trần Lạc Thần vừa thấy thì nhận ra người này.
Anh ta là Lý Kiện học lái xe ở trường dạy lái xe.
Anh ta chính là người đã chế giễu anh và Lý Niệm trong lớp học môn thứ nhất.
Ngay từ đầu anh ta còn thích nữ thần Tô Lệ Hàm, nhưng sau khi nghe nói Vương Hào theo đuổi Tô Lệ Hàm thì lập tức rút lui.
Anh ta và Trần Lạc Thần cùng lớp học lái thứ ba, sau đó anh ta lập tức mua xe.
Hiển nhiên anh ta đến đây để lướt sóng.
Trần Lạc Thần không có thiện cảm với anh ta nên chỉ gật đầu.
“Tôi vừa mua xe, một tỷ, Trần Lạc Thần, hôm nay lấy bằng lái xe nhưng anh lại không có được cảm giác lái xe, một thời gian dài không lái xe sẽ quên đấy!”
Lý Kiện cười đắc ý.
Giọng anh ta rất lớn, không ít cô gái nhìn qua.
Bọn họ nghe thấy Lý Kiện trào phúng nói.
Sở dĩ Lý Kiện lại đối xử với Trần Lạc Thần như vậy.
Vì gần đây trong lòng anh ta rất khinh thường mấy người nghèo như Trần Lạc Thần, rảnh rỗi giẫm đạp mấy cái cũng có cảm giác thành tựu.
Thứ hai, lúc tập lái xe thì anh ta muốn nói chuyện với Tô Lệ Hàm nhưng kết quả Tô Lệ Hàm lại chỉ nói chuyện với Trần Lạc Thần.
Chuyện này làm cho Lý Kiện rất khó chịu.
Anh ta mỉa mai Trần Lạc Thần thì càng có cảm giác thành tựu.
“Cậu Lý, anh muốn đi đâu vậy? Chúng tôi muốn đi dạo, có thể ngồi xe anh được không?”
Cuối cùng mấy cô gái xấu hổ đi tới.
“Có thể có thể.”
Lý Kiện cười to. Sau đó anh ta nhìn về phía Trần Lạc Thần nói:
“Trần Lạc Thần, hay là anh lái xe của tôi đưa mấy em gái đi hóng mát nhé?”
Trần Lạc Thần lắc đầu: “Không cần.”
“Ôi, cậu Lý thật là xấu, ai muốn đi cùng với người này chứ!”
“Đúng vậy, anh nhìn dáng vẻ nghèo khó của anh ta đi, nhìn là đủ rồi, ngồi chung với loại người này đúng là mất mặt!”
“Ha ha, hơn nữa, cho dù Cậu Lý cho phép thì anh ta dám lái sao? Lỡ đụng xe thì có bán anh ta đi cũng không bồi thường nổi đâu!”
Ba cô gái cười nói.
Nhân cơ hội ngồi lên xe Lý Kiện.
Hiện tại phụ nữ rất to gan, muốn câu một người ban trai có tiền, hoặc là trong lúc học đại học được một kẻ có tiền bao nuôi.
Đi học không cần bỏ tiền ra, còn có thể mua rất nhiều quần áo đẹp.
Chuyện này vô cùng tốt!
Trần Lạc Thần nghe bọn họ trào phúng cũng không nói cái gì.
Anh chỉ lấy chìa khóa xe Lamborghini ra, sau đó đi về phía chiếc xe thể thao…
- ------------------