Trần Lạc Thần càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Anh lập tức quét thẻ mở cửa và nhìn thử, lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trong gian phòng không ngờ còn có một người đàn ông lạ.
Lúc này, anh ta đang cởi quần áo của Âu Dương Như tính làm loạn.
Cũng khó trách Âu Dương Như giãy giụa dữ dội, nước mắt giàn giụa.
Mà người đàn ông kia thấy Trần Lạc Thần lại cười lạnh với Trần Lạc Thần.
Sau đó, anh ta nhảy xuống giường và nhảy qua cửa sổ.
Đây là tầng bảy đấy!
Trần Lạc Thần vội vàng lao tới xem, lại thấy dưới tầng làm gì còn bóng dáng ai nữa?
Chạy đi đâu nhỉ?
Trần Lạc Thần lập tức giật mình.
Trần Lạc Thần nhìn lại Âu Dương Như, mặt cũng muốn đỏ bừng.
Anh đang muốn qua đắp chăn cho cô ta.
Kết quả nghe được bên ngoài vọng tới những tiếng bước chân.
“Ôi, các người có thấy phiền không vậy? Chị họ tôi đã có Trần Lạc Thần chăm sóc rồi, Đám người các cậu đúng là chỉ toàn tỏ ra ân cần không đâu!”
Theo đó là giọng nói của Ngụy Mộng Kiều.
Còn có cả đám người vừa uống rượu kia.
Rõ ràng, khi Ngụy Mộng Kiều ra ngoài mua thuốc giải rượu, đám người kia nhất quyết đòi lên theo.
Mẹ nó!
Giờ phải làm sao đây?
Trần Lạc Thần hơi sửng sốt.
Phải biết bây giờ Âu Dương Như chưa mặc quần áo chỉnh tề, chắc chắn sẽ gây ra hiểu nhầm đấy.
Trần Lạc Thần muốn mặc quần áo cho Âu Dương Như, nhưng lúc này cô ta rưng rưng nước mắt, mở miệng khẽ cầu cứu.
Ý là đừng tới đây, là tiếng kêu cứu đấy.
Tôi nhổ vào!
“Cốc cốc cốc!”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Trần Lạc Thần, anh ở đó không? Anh mở cửa đi?”
Ngụy Mộng Kiều gọi.
“Hả? Chị họ? Chị làm sao vậy?”
Rõ ràng Ngụy Mộng Kiều ở bên ngoài nghe được tiếng kêu cứu của chị họ, lúc này kinh ngạc hỏi: “Trần Lạc Thần, anh Trần? Anh ở bên trong à?”
Trần Lạc Thần vội vàng hô một câu: “Ở đây!”
Anh qua mở cửa.
“Anh Trần, sao mãi anh mới ra mở cửa thế? Anh không biết là… A!”
Ngụy Mộng Kiều đang định chế nhạo gì đó.
Nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta sợ đến mức bắt đầu hét lên chói tai.
Sau đó, rất nhiều người bước váo.
Có người cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Toàn bộ đều nhìn Trần Lạc Thần với vẻ khó tin.
Cậu chủ Trần này trông rất nho nhã, nhưng không ngờ lại xấu xa như vậy.
“Anh Trần, anh… anh đã làm gì chị họ tôi vậy?”
Ngụy Mộng Kiều kêu lên.
“Tôi… Các người đừng hiểu nhầm, không phải tôi!”
“Không phải anh, chẳng lẽ chị họ tôi tự biến mình thành như vậy?” Ngụy Mộng Kiều nói.
“Có một người, trong căn phòng này có một người, sau đó anh ta nhảy ra ngoài cửa sổ!”
Thật đấy! Bây giờ Trần Lạc Thần đúng là trăm miệng khó cãi.
“Đây là tầng bảy đấy!”
Một vài cậu thanh niên vội vàng chạy đến trước cửa sổ: “Mẹ nó, cao như vậy mà nhảy ra ngoài, không chết cũng phải tàn phế đi?”
Ngụy Mộng Kiều đã cầm chăn che cho Âu Dương Như.
“Anh Trần, uổng công tôi tin tưởng anh, không ngờ anh lại là một người xấu xa như thế. Mệt cho ông nội tôi còn luôn miệng khen anh là người tốt. Anh đúng là xấu xa khiến người ta buồn nôn!”
Ngụy Mộng Kiều kêu lên.
“Đúng vậy, không ngờ cậu Trần lại như vậy. Các cậu chủ khác bụng dạ ngay thẳng, không ngờ anh ta giả làm người tốt như vậy!”
Có cô gái khinh bỉ nói.
“Thật sự không phải là tôi, các người hiểu nhầm rồi. Nếu các người không tin, các người nhìn cameras giám sát là được rồi. Vừa rồi tôi vẫn luôn ở bên ngoài!”
Trần Lạc Thần nói.
Sau đó, có người lập tức thông báo với giám đốc. Giám đốc tới ngay.
“Tôi muốn anh lấy ra cameras giám sát của tầng này!”
Trần Lạc Thần nói.
“Dạ? Cameras giám sát ở tầng này à? Cậu Trần, thật ngại quá. Hôm qua, cameras giám sát của chúng tôi bị hỏng, còn chưa sửa được. Bởi vậy tôi cũng đang sốt ruột đây!”
Quản lý nói.
“Ông biết tôi à?”
Trần Lạc Thần nhìn về phía giám đốc này.
Giám đốc vội vàng cười làm lành nói: “Hì hì cậu Trần, tôi từng gặp cậu trong hội kinh doanh, hơn nữa trước đây tổng giám đốc Trần Bạch Lan chị cậu đã không ít lần quan tâm tới tôi, tôi đương nhiên phải nhận ra cậu rồi!”. Truyện Phương Tây
“Hừ, Trần Lạc Thần, anh đừng đóng kịch nữa. Ở Kim Lăng có ai không biết, người làm kinh doanh không thể không nể mặt anh vài phần. Các người đều cùng một phe. Vì sao trước đây cameras giám sát không hỏng, đúng lúc này lại cần phải kiểm tra sửa chữa chứ!”
Ngụy Mộng Kiều phẫn nộ nói.
Giọng cô ta rất lớn.
Lúc này các khách trong phòng khác đều đi ra.
Cả tầng có không ít người vây quanh.
“Tình huống gì vậy?”
Có người hóng chuyện hỏi.
“Hình như là một cậu chủ thấy một cô gái uống say, kéo người ta vào phòng. Kết quả còn chưa kịp cưỡng bức đã bị tôi họ của cô gái phát hiện. Mẹ nó, đúng là thằng súc vật!”
“Trời ơi, tôi vốn tưởng chỉ có thể thấy chuyện như vậy trên ti vi, không ngờ ngoài hiện thực cũng buồn nôn như vậy!”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Còn có người thích xen vào chuyện người khác lập tức gọi cho đường dây nóng của tòa soạn báo.
Khách sạn Huy Hoàng là khách sạn lớn kết hợp giữa giải trí, thư giãn và phục vụ ăn uống.
Lúc này, trong một phòng ăn sang trọng ở tầng ba.
Long Thiếu Vân đang ăn cơm cùng Tần Nhã.
Tần Nhã chỉ ăn mấy miếng.
“Hì hì, các người có nghe nói chưa? Trong phòng nghỉ trên tầng bảy xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này, có khách mới tới ngồi ở bàn bên cạnh Long Thiếu Vân đang bàn tán.
Bọn họ lại kể ra chuyện vừa xảy ra ở tầng trên.
“Còn có người xấu xa như vậy sao?”
Long Thiếu Vân uống một ngụm rượu vang, sau khi nghe được thì mỉm cười.
Tần Nhã lại nhíu mày.
“Vậy sau đó thì sao? Bây giờ còn đang ầm ĩ à? Cậu chủ kia là ai thế? Thật đúng là loại play boy!”
“Mẹ kiếp, nói đến cậu chủ này cũng xem như có chút địa vị đấy. Có người nói là cậu Trần Kim Lăng!”
Người kia kinh ngạc nói.
“Cái gì? Cậu Trần ở Kim Lăng à? Không thể nào?”
“Đương nhiên là không thể rồi. Anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy đâu!”
Lúc này Tần Nhã quát thẳng vào người bên cạnh.
“Ối, cô nóng với chúng tôi làm gì? Chúng tôi cũng chỉ nói chuyện thôi. Có đúng hay không, cô đi lên xem thử, chẳng phải sẽ biết sao?”
Một người đàn ông nói.
“Trông cậu Trần thế nào? Có đẹp trai không vậy? Ôi, cậu ta rất thần bí, tôi còn chưa từng gặp qua đâu!”
“Trông thì rất đẹp trai, nhưng làm chuyện không đàng hoàng. Tôi nghe người ta nói, hình như tên Trần Lạc Thần gì đó, đúng là cậu Trần không sai được!”
Người đàn ông nói.
Mà Tần Nhã nghe đến đó thì khẽ run lên.
“Anh ta nói anh ta tên gì?”
Tần Nhã đứng phắt dậy.
“Trần… Trần Lạc Thần!”
Người bên cạnh giật mình.
“Không thể nào. Sao có thể như vậy được!”
Tần Nhã nói với vẻ khó tin.
Sau đó, cô ta nhìn thấy có người muốn đi lên tầng bảy hóng chuyện.
Tần Nhã cũng chạy lên theo.
Mà Long Thiếu Vân lại cười gượng, nhấp một hớp rượu vang.
Sau đó, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi: “Có thể lên rồi!”
Anh ta cũng đứng dậy và đi lên.
“Xin nhường đường, chúng tôi là phóng viên!”
Lúc này, trên tầng bảy rất náo nhiệt.
Phóng viên thời sự Kim Lăng đã lao lên, không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện hôm nay sẽ lên tít đầu của báo ngày mai.
Mà Trần Lạc Thần cũng bị người chặn lại, trăm miệng khó cãi.
Lúc này, Tần Nhã đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt. Khi thấy thật sự là Trần Lạc Thần, cô ta không dám tin lùi lại một bước.
“Không thể, không thể nào. Trần Lạc Thần không phải là người như thế!”
Tần Nhã thì thầm.
“Cái gì mà không phải người như thế chứ? Anh ta đã bị người ta bắt ngay tại trận. Dám nhân lúc người ta uống say mà định ra tay. Bây giờ người trong cuộc đều xác nhận là anh ta rồi!”
Một người bên cạnh nghe được lời Tần Nhã nói thầm thì lập tức phản bác.
“Em Kiều Kiều, sao lại là em? Chuyện gì vậy?”
Lúc này, Long Thiếu Vân dẫn theo một đám vệ sĩ đi tới.
Sau khi thấy Ngụy Mộng Kiều.
Long Thiếu Vân hỏi.
“A? Anh Thiếu Vân, anh tới thì tốt quá. Không phải em, là chị họ Âu Dương xảy ra chuyện!”