Con Nhà Giàu

Chương 25: Chương 25: Không trả nổi tiền




Trần Lạc Thần sau đó lại đặt thêm một phòng vip với giá khởi điểm là 55 triệu.

Người có thể ngồi trong phòng vip, tự nhiên cũng là mấy người nổi bật trong lớp.

Đám Hứa Trị Đình- Tóc vàng, Dương Ngọc - Lục Phàm - Mãnh Mỹ Dung, thêm cả bạn cùng phòng của Trần Lạc Thần và Mã Tiểu Vũ ở trong phòng này.

Những sinh viên khác, chỉ có thể ở phòng bao 11 triệu rưỡi.

“Cậu Lục, nếu phòng bao này chúng ta chia AA, ai gọi đồ ăn đây?”

Trần Lạc Thần lúc này cười hỏi.

“Ha ha, cậu còn có chút quy tắc hay không, Lục Phàm hôm nay nói thế nào cũng là khách, mặc dù AA, nhưng cũng phải để cậu Lục gọi trước, sao hả, cậu sợ cậu Lục gọi nhiều, lúc chia AA cậu cũng không trả nổi sao?”

Lúc này, Dương Ngọc ở một bên nói lời chế giễu.

Đương nhiên phải Lục Phàm gọi trước, nếu không Dương Ngọc thật sự hoài nghi, Trần Lạc Thần sẽ gọi mấy món đậu phụ sốt chua cay lên đây.

Kế hoạch tiêu hết tiền của anh cũng không thành công.

Thật ra lúc Lục Phàm ở trên xe, đã thương lượng xong với đám Hứa Trị Đình rồi.

Tối nay, trừ mấy cái phòng bao bên ngoài Trần Lạc Thần trải quả ít nhất 180 triệu ra.

Còn phải tiêu thêm 210-240 triệu nữa mới được.

Phải để Trần Lạc Thần tiêu tốn 450 triệu, thậm chí là nhiều hơn.

Cho nên trước khi đặt phòng vip đã nói chia AA, điều này Lục Phàm sớm đã dặn rồi.

Với tài lực của anh ta và Hứa Trị Đình, hợp lại đủ đánh cho Trần Lạc Thần một trận.

Quả thực là dư sức rồi!

“Được! Vậy cậu gọi trước!” Trần Lạc Thần cười khổ.

Dương Huy ở một bên luốn kéo áo Trần Lạc Thần nhắc nhở anh, nhưng Trần Lạc Thần lại lắc đầu với bọn họ, ra hiệu không cần quan tâm, trong lòng anh có chừng mực.

“Vậy tôi không khách khí nữa!”

Lục Phàm nhận quyển menu, trực tiếp tìm ở phần cuối cùng.

Càng về sau đều là món nổi tiếng của nhà hàng Gia Viên, càng đắt.

“Một con tôm hùm Úc! Bào ngư Úc cũng đem lên!”

Vừa nói đám Hứa Trị Đình lại vui vẻ nhìn Trần Lạc Thần, muốn xem dáng vẻ xoắn xuýt của anh.

Nhưng trên mặt của Trần Lạc Thần lại không có hiểu hiện gì cả.

Còn Lục Phàm mặc dù đang gọi, nhưng thực ra trong lòng cũng đang tính toán.

Dù sao trên người anh ta chỉ có 60-90 triệu, đây còn là số tiền anh ta tích mấy tháng, còn trên người Hứa Trị Đình chỉ có khoảng 40 triệu, tổng cộng chỉ có 120 triệu thôi.

Cũng tức là nói, bữa ăn hôm nay nhiều nhất không được vướt qua 240 triệu.

Nếu không Lục Phàm anh ta sẽ xấu hổ.

Lục Phàm sau khi hợp lý gọi mấy món chính phía sau.

Nhẩm tính, cũng mất hơn trăm triệu rồi, số dư còn lại từ lấy từ rượu.

Lúc này, anh ta bèn lạnh lùng đưa menu cho Trần Lạc Thần.

Hôm nay, anh ta xuất huyết cũng phải khiến Trần Lạc Thần tiêu hết một nửa già số tiền đó, nếu không trong lòng anh ta thực sự không thoải mái.

“Sao vậy? Mấy món nổi tiếng ở phía sau chỉ gọi nhiêu đó thôi sao? Mới có 4 món, mới có 60 triệu thôi!”

Trần Lạc Thần cười ha hả.

“Cậu có ý gì hả? Thích thì cậu có thể chọn hai món trong số 4 trang món ăn nổi tiếng này? Lục Phàm nhà chúng ta không vấn đề gì cả, chỉ sợ cậu chịu không nổi thôi!”

Dương Ngọc bất mãn nhìn Trần Lạc Thần khi thấy anh chế giễu Lục Phàm.

Giảng viên hướng dẫn mạnh Mỹ Dung ngồi ở một bên lướt điện thoại, bắt đầu khẽ lắc đầu.

Trần Lạc Thần này, thật sự ngu xuẩn, không biết cái gì gọi là trời cao đất dày, chút tiền rách đó của cậu ta, còn muốn so với Lục Phàm người ta sao?

“Đúng rồi phục vụ, 4 trang đồ ăn nổi tiếng của nhà hàng này, tổng cộng có bao nhiêu món?”

Trần Lạc Thần mỉm cười nói với nhân viên phục vụ: “Thưa anh, tổng cộng có 20 món, đều là món ăn nổi tiếng nhất của nhà hàng Gia Viên chúng tôi, chỉ là phòng vip mới có thể thưởng thức, bình thường chỉ có đại gia mới gọi liền một lúc 4 món, cũng đã mất hơn 30 triệu rồi! Anh xem, anh còn gọi món thường không?”

“Thì ra là như vậy!”

Trần Lạc Thần khép menu lại.

Nói: “Vậy như thế này đi, trực tiếp đem toàn bộ những món nổi tiếng ở 4 trang sau này lên hết! 20 món, vừa đẹp, chúng ta ăn trước thôi!”

“Cái gì!!!”

Nhân viên phụ vụ mở to mắt, ipad dùng để đặt món trong tay cũng rơi xuống đất.

20 món, đây chính là trực tiếp tiêu 300 triệu rồi.

Đậu xanh!

Trước nay chưa từng thấy ai gọi món như thế này!

“Vãi, Trần Lạc Thần, cậu có bệnh à, 20 món này, cộng thêm phòng bao, đã sắp đến 360 triệu rồi!”

Hứa Trị Đình cũng bị dọa giật mình.

Lục Phàm trong lòng càng chột dạ, anh ta vừa rồi đã tính rồi, tiền trong tay cũng có hạn.

Vốn dĩ muốn từ từ chơi với Trần Lạc Thần, dần đè bẹp anh.

Không ngờ Trần Lạc Thần lại ác như vậy!

Thấy sắc mặt của Lục Phàm không bình thường, cũng không nói gì.

Trần Lạc Thần cười hỏi: “Như thế nào cậu Lục? Đồ ăn cứ gọi trước như này đã, chúng ta tiếp tục gọi rượu và đồ uống khác, cậu sao không nói chuyện? Cậu không phải chê đắt đấy chứ? Ha ha.”

“Tôi sẽ chê đắt sao? Cậu nằm mơ đi, chút tiền rách này, tôi sợ cậu tính thêm cả ba bàn dưới lầu vào, 600 triệu đó của cậu không để trả! Đến lúc đó chúng tôi đã mất mặt theo!”

Lục Phàm tức giận phản bác.

Bản thân bị coi là tên nghèo hèn, một bên nghèo mọi người khinh thường chế giễu?

Điều này không thể nhịn được!

“Đúng thế, Trần Lạc Thần cậu có biết tính hay không, Lục Phàm người ta chỉ chia AA với cậu phòng vip này thôi, cậu đừng quên 3 bàn dưới lầu nữa, bọn họ mặc dù không gọi mấy món đặc biệt này, nhưng mỗi bàn thêm cả rượu đồ ăn vào cũng mất hơn 60 triệu rồi!”

“Chết muốn oai sống chịu tội, 600 triệu đó, đến chỗ nào không đến, còn muốn đến nhà hàng Gia Viên!”

Mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Dương Ngọc đã bắt đầu có chút lo lắng rồi.

“Các cậy yên tâm đi, tôi đương nhiên có tính toán, có cậu Phàm cùng tôi chia AA, khoản tiền này đương nhiên không có vấn đề gì, được rồi, nếu cậu Phàm nói không có vấn đề, vậy chúng ta gọi rượu với đồ uống khác!”

Trần Lạc Thần quay ra nhìn nhân viên phục vụ: “Đúng rồi, rượu vang ở chỗ các cô có loại bao nhiêu năm?”

“Được khá lâu, có loại năm 95, chai rượu này hơn 30 triệu một chai! Thuộc loại rượu vang đỏ cao cấp...”

Thấy Trần Lạc Thần hào phòng như vậy, nhân viên phục vụ trực tiếp giới thiệu cái đắt.

Thứ nhất, muốn để Trần Lạc Thần biết khó mà lui.

Bởi vì mấy món ăn này đã quá đắt rồi.

Thứ hai, không lui cũng được, dù sao cô ta cũng được hoa hồng.

Hơn 30 triệu một chai?

Chỉ có điều đám Hứa Trị Đình Lục Phàm nghe đến đây đều đã toát mồ hôi lạnh rồi.

Còn mấy người Mạnh Mỹ Dung, Dương Ngọc cũng sững sốt trong lòng!

“Trần Lạc Thần, tôi nói cho cậu biết, cậu tốt nhất tính tiền cho cẩn thận, đừng để cuối cùng không đủ tiền trả!”

Tiêu tiền đến mức độ này, Dương Ngọc cũng có chút sợ hãi rồi.

Thật sự sợ Trần Lạc Thần nhất thời kích động, gọi thêm hai chai rượu vang hơn 30 triệu nữa.

“Đem một thùng đến!”

Không ngờ, Trần Lạc Thần lại nói ra lời kinh người như vậy.

Một thùng là 6 chai.

Vậy không phải là hơn 180 triệu sao?

Vãi!

“Trần Lạc Thần, cậu nghĩ kỹ chưa? Lấy một thùng?”

Điều này đã vượt qua dự chi một cách nghiêm trọng của Lục Phàm rồi.

Nhưng muốn rút lui cũng đã quá muộn rồi.

Sao cứ muốn so với Trần Lạc Thần cơ chứ.

“Đương nhiên rồi, cậu Lục cậu nếu thấy đắt, cậu có thể đổi loại rẻ hơn...”

Trần Lạc Thần lại đánh tới.

Trần Lạc Thần bị bọn họ coi thường 3 năm, đúng tròn 3 năm.

Hôm nay không vì ai khác, chỉ vì chính mình trút giận!

Mà nghe thấy sự giễu cợt của Trần Lạc Thần, Lục Phàm cắn răng nói: “Tôi còn lâu cảm thấy đắt, cậu muốn thì cứ gọi, tôi theo đến cùng!”

“Được được được, vậy tôi yên tâm rồi, đúng rồi phục vụ, cô nhớ, tôi và cậu Lục đây chia AA ở phòng này!”

Trần Lạc Thần sợ Lục Phàm cuối cùng không chịu trả cho nên nhắc nhở một câu với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phụ vụ gật đầu: “Tôi biết rồi thưa anh! Vậy cứ như thế thì chuẩn bị lên món!”

Người khác không quan tâm nhiều lắm, dù sao nhìn bộ dạng này hôm nay Trần Lạc Thần và Lục Phàm nhất định sẽ đấu nhau. Ngược lại bọn họ chiếm hời, được ăn một bữa ăn nhớ đời.

Rượu vang đã được đưa tới, mọi người bắt đầu uống.

Trần Lạc Thần vừa ăn uống, vừa dùng mở điện thoại xem hệ thống web chuyên dụng.

Đây là trang web dùng để quản lý tất cả các cửa hàng trên dãy phố thương mại Kim Lăng.

Bên trong có các thông tin chi tiết về các khoản thu và chi của các cửa hàng.

Trang web này, lần trước khi Trần Lạc Thần ký tên thì đã giao cho Lý Chấn Quốc.

Hiện nay vào xem.

Giá rượu và đồ ăn mà mình đã gọi.

Tổng kết lại, trừ 6 chai rượu vang này, giá nhập khẩu là hơn 100 triệu.

Cộng thêm 3 phòng bao phổ thông, cùng tiền đồ ăn của một bàn trong phòng vip mới có khoảng 60 triệu.

Cũng tức là bữa ăn ngày hôm nay, Trần Lạc Thần tổng cộng tiêu tốn hơn 180 triệu.

Mà đám Lục Phàm, thế nào cũng xuất huyết mất 210-240 triệu!

Nếu không, tối nay Trần Lạc Thần sẽ không liều đến như vậy!

Một bàn mọi người ăn ăn uống uống mất hơn 2 tiếng.

Hai người Lục Phàm và Hứa Trị Đình dù sao ăn cũng không ngon, luôn cầm điện thoại, không biết đang làm cái gì...

Cuối cùng ăn gần xong, Trần Lạc Thần thấy sắc mặt của Lục Phàm và Hứa Trị Đình rất khó coi:

“Cậu Phàm cậu Hứa làm sao thế? Ăn xong rồi, chúng ta đi xuống thanh toán thôi? Cậu Phàm, nhân viên phục vụ đã biết chúng ta chia AA, cậu đừng nói với tôi cậu không có tiền! Nếu không cậu tối này sẽ gặp phiền phức đấy!”

“Shit! Tôi chắc sợ cậu!”

Lục Phàm hằn học nói.

Nói thật, tiền của anh ta quả thực không đủ.

Hai ngươi đang tính toán suốt.

Hiện nay Trần Lạc Thần đã nói, anh đã đặc biệt nhắc nhân viên phục vụ vấn đề chia AA, đến lúc đó coi như chạy, cũng không chạy thoát được.

Nhưng lũ bạn của anh ta, vừa nghe nói muốn mượn tiền, điện thoại cũng không nghe nữa, mess cũng không trả lời!

Con mẹ nó!

“Trần Lạc Thần, cậu nói linh tinh cái gì vậy, tôi nói cho cậu biết, ăn hết bàn ăn này, cậu chắc sắp trở thành tên nghèo hèn rồi, cậu nghĩ cho chính mình đi!”

Dương Ngọc tức giận nói.

Sau đó nhìn sang Lục Phàm: “Cậu Phàm, đi, chúng ta đi xuống cùng thanh toán, lát nữa xem người khóc là ai!”

Mặc dù Lục Phàm tiêu nhiều tiền như vậy, Dương Ngọc cũng xót, nhưng vừa nghĩ đến Trần Lạc Thần có thể trở lại tên nghèo hèn như trước, cô cảm thấy đáng, thật sự quá xứng đáng!

Trong lúc nói chuyện, một đám người, bảo gồm các bạn học ở 3 phòng bao kia, toàn bộ đi xuống lầu.

Tập trung cả ở tiền sảnh.

Không cần nghi vấn, bữa ăn hôm nay rất vui.

Mặc dù một nửa già các bạn học không được vào phòng vip, nhưng cũng rất cảm ơn Trần Lạc Thần.

“Xin chào anh... Trừ đồ ăn ở 3 phòng bao phổ thông ra, phòng vip anh Trần và anh Lục hai người chia AA, mỗi người cần phải trả là 234 triệu!”

WTF!

“Một bữa ăn mà tốn hơn 450 triệu sao? Ôi đời đất ơi!!”

Mọi người đều sửng sốt.

Mà Trần Lạc Thần không nói hai lời, lấy tiền của mình ra, thanh toán toàn bộ phần của mình.

Trước mắt xem ra, trong tay chỉ còn dư khoảng 120-150 triệu.

Trên thực tế, bữa ăn này tiêu không quá 150-180 mà thôi.

Sau đó, Trần Lạc Thần nhìn sang Lục Phàm ở một bên: “Cậu Phàm, cậu mau thanh toán đi, mọi người còn đợi để đi về nữa!”

“Hừ!”

Sắc mặt của Lục Phàm rất khó coi.

Anh ta có chút hối hận rồi, vừa rồi não bị nóng, lại cương với Trần Lạc Thần.

Tưởng có thể mượn chút tiền của bạn bè, nhưng bây giờ, một người quan tâm cũng không có.

Đặc biệt là hiện nay, tất cả mọi người đều nhìn về Lục Phàm anh ta.

Khiến mặt của anh ta nóng bừng.

“Cái đó, có thể ghi tên của tôi lại, ngày mai đến trả tiền cho các người?” Lục Phàm và Hứa Trị Đình đều đang ỉu xìu.

Bỗng dưng bực tức trong lòng.

“Thưa anh, anh không thể đùa như vậy được, chúng tôi không ghi nợ!”

Nữ quản lý ở tiền sảnh vừa thấy bộ dạng túng quẫn của Lục Phàm, nói chuyện đã không khách khí nữa rồi.

“Nếu như anh thực sự không có tiền, có thể gọi điện về nhà của anh, hoặc mượn tiền bạn học?”

Lục Phàm lúc này nhìn sang Dương Ngọc và những bạn học của Dương Ngọc.

Những bạn học này cũng thật hẹn nhau trước, toàn bộ đều nhìn trăng sao bên ngoài.

Trong lòng Lục Phàm rất tức giận.

Anh ta không dám gọi điện cho ba, nếu như để ba anh ta biết được, anh ta tiêu tiền vì một bữa ăn đã so bì với người khác, một lúc tiêu gần hết 240 triệu thì nhất định sẽ đánh chết anh ta!

Nhà anh ta mở xưởng sản xuất, không phải nhà máy cao cấp gì!

“Còn có một cách, anh để một người bạn của anh ở đây đợi anh, anh có thể rời khỏi đây nghĩ cách kiếm tiền, hơn nữa tôi thấy, chiếc xe lúc các anh lái đến thì đừng lái đi nữa!”

“Sao mà được, đấy là xe của ba tôi, tối nay tôi phái lái về nhà!”

Lục Phàm lo lắng nói.

Nhà hàng Gia Viên tọa lạc ở trên phố thương nghiệp Kim Lăng, tuyệt đối không phải Lục Phàm anh ta có thể trêu chọc được.

Mà chỉ còn một cách.

“Ồ...”

Bỗng dưng các bạn học đều ồ lên một tiếng, thì ra, đấy là xe của ba Lục Phàm.

Dương Ngọc cũng cảm thấy nóng mặt.

Người quản lý tiền sảnh bất lực nói: “Vậy chỉ có thể để một người ở lại!”

“Alo alo alo, ba, dạ dạ dạ, con bây giờ về nhà ngay, hai người đợi con một lát!” Vừa nói xong câu này, bên phia Hứa Trị Đình liền ra ngoài nghe điện thoại!

Những người này đều không phải bạn học của anh ta.

Cho nên cuối cùng, ánh mắt dứt khoát nhìn sang Dương Ngọc: “Quản lý, để bạn gái của tôi ở lại đây đợi tôi có được không?”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.