Con Nhà Giàu

Chương 244: Chương 244: Lại đến nhà họ khương




“Chuyện lớn gì vậy?”

Trần Lạc Thần sững sờ.

“Nơi này ấy, vốn là một dự án xây dựng do văn phòng Chiêu Thương khai thác một năm trước, kết quả bây giờ thì sao, vật liệu mà nhà đầu tư dùng không đạt chuẩn, dẫn đến một khu vực công trình bị sụp, làm hơn sáu mươi nhân viên tạp vụ bị thương nặng, người bị thương lên đến trăm người! May mà chưa có án mạng!”

“Tối qua, nghe nói người bên nhà đầu từ toàn bộ chạy hết. Người của văn phòng Chiêu Thương nhận trách nhiệm, nghe nói tính cả nhà họ Khương thì mười mấy người bị cách chức, hơn nữa còn đang chờ xử lý.

Nhóm nhân viên tạp vụ nói.

Văn phòng Chiêu Thương, nhớ lúc trước chú Khương chính là một trưởng phòng của Chiêu Thương, bị cách chức rồi?

Có điều nghĩ lại, Trần Lạc Thần hỏi: “Vậy việc này cũng không đến nổi phải bỏ trốn chứ? Cũng không chết người, bồi thường không được à? Với cả chịu trách nhiệm chủ yếu không phải văn phòng Chiêu Thương à?”

“Khụ khụ, nhà đầu tư đã sớm không còn tiền rồi, nửa năm trước nghe đồn nhà đầu tư hết tiền, dù sao chúng tôi cũng không biết tìm ai, cứ ở đây đòi tiền công thôi, về phần văn phòng Chiêu Thương, ha ha, dù sao cũng phải có người đứng ra chống đỡ đúng không? Với cả bây giờ là thời điểm quan trọng của một tập đoàn lớn khai phá kiến thiết huyện Bình An, kết quả huyện Bình An xảy ra chuyện như vậy, lãnh đạo nhất định rất nổi giận, ảnh hưởng này mạnh mẽ quá!”

Trần Lạc Thần nghe xong thì coi như hiểu rồi.

Hết cách, chuyện này mình không xử lý được.

Sau khi biểu thị ra chút đồng tình.

Liền lái xe đi vòng lại.

Trên đường đi, Lý Chấn Quốc cũng gửi tin nhắn zalo cho Trần Lạc Thần, cũng nói về việc kiến trúc xây dựng bị đổ, đúng là trăm năm hiếm gặp!

Trần Lạc Thần vừa hay nói với Lý Chấn Quôc, muốn ông ta giúp đỡ tìm một vị thầy giám định ngọc.

Dù sao người ông ta quen cũng nhiều hơn so với mình.

Trở lại khác sạn mà mình thuê.

Trần Lạc Thần tắm rửa một cái rồi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm tối.

Lúc này, ba lại gọi điện thoại tới.

“Ba?”

Trần Lạc Thần nói.

“Con trai à, chỗ con đầu tư ở thôn quê chúng ta, xuất hiện một việc, nghe nói là đổ nhà?”

“Vâng, đúng vậy, có điều không phải tập đoàn của con tham dự.”

Trần Lạc Thần nghĩ thầm tin tức của ba thật là nhanh nhạy.

“Ờ, ba biết không phải tập đoàn của con, ba chỉ muốn nói là, cái chú Khương kia của con đã bị cách chức rồi, con xem có thể giúp đỡ cả nhà bọn họ một chút không?”

Ba nói.

“Sao ạ? Không phải con đã nói cho ba rồi sao? Chú Khương kia đã sớm quên tình bạn với ba rồi, sao ba còn bảo con giúp ông ta chứ?”

Sau khi Trần Lạc Thần nghe xong thì đơn giản là cực kỳ buồn bực.

Bởi vì trước kia nói chuyện điện thoại với ba.

Ba cũng nhắc không ít chuyện về nhà họ Khương, đại khái chính là, nếu như lại có chỗ khó thì phải giúp đỡ nhiều.

Bằng không bạn cho rằng khi nào Khương Nhiên Nhiên, cái người mỗi lần gặp đều coi thường Trần Lạc Thần kia xảy ra chuyện, anh luôn phải nể mặt giúp cô ta một tay là vì lý do gì chứ!

Còn không phải do ba nhiều lần đề cập tới à.

Nhưng mà, lần trước tới nhà họ Khương, Trần Lạc Thần thất vọng vô cùng, đương nhiên cũng nói với ba.

Lần này nhà họ Khương xảy ra chuyện, trên đường Trần Lạc Thần mới biết, nhưng cũng không đi quản.

Dù sao dựa theo ý của chú Khương là sau này không có việc gì thì ít tới nhà tìm ông ta thôi.

Cho nên Trần Lạc Thần không thèm để ý.

“Haiz, có một số việc, nói một hai câu là không rõ ràng, con gặp qua dì Đường kia rồi sao?”

Ba đột nhiên đổi chủ đề.

Làm cho Trần Lạc Thần phải nhướng mày: “Gặp rồi ạ! Sao vậy ba?”

“Khụ khụ, trước kia ba làm chuyện có lỗi với chú Khương của con, cho nên trong lòng ba luôn tự trách. Tóm lại là không cần để ý tới việc nhà họ đối xử với nhà chúng ta thế nào, con có khả năng giúp đỡ thì cứ giúp đi!”

Ba thở dài.

“Ôi trời!”

Trần Lạc Thần lập tức kinh ngạc.

Chẳng lẽ ba và dì Đường kia vượt tường?

Cắm sừng chú Khương?

“Ba, rốt cuộc là sao? Còn nữa, ba bảo con tìm cái người phụ nữ tên Mộng Hân kia lại là chuyện gì nữa? Dì Đường và Mộng Hân kia có phải là… của ba?”

Trần Lạc Thần lập tức đau đầu.

“Khụ khụ, thằng nhóc thúi, con nói linh tinh gì vậy, tóm lại ba và hai người họ không giống như trong tưởng tượng của con đâu, dù sao thì nhà họ Khương còn có dì Đường của con, nếu con giúp được thì nhất định phải giúp, coi như ba nợ con trả, còn có Mộng Hân, con cũng phải tìm, mẹ con tới rồi, cứ thế đi!”

Nói xong liền lập tức cúp máy.

Trần Lạc Thần cầm điện thoại thật lâu mà vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Đây đều là việc gì chứ.

Thậm chí Trần Lạc Thần còn có suy nghĩ muốn gọi điện thoại cho mẹ, dù sao Trần Lạc Thần giấu mẹ giúp đỡ ba thì trong lòng đã rất áy náy rồi.

Haiz! Nhưng suy nghĩ một chút thì thôi, tin ba một lần vậy.

Nhìn thời gian mới có năm giờ rưỡi.

Trần Lạc Thần gãi đầu một cái, hết cách, mình đành chạy đi tìm chú Khương một chuyến vậy.

Anh lập tức xuống xe lái thẳng đến nhà họ Khương.

Sau khi tới.

Hôm này người tới nhà họ Khương không ít.

Còn chú Khương thì sao, bởi vì gánh chịu trách nhiệm đột nhiên bị cách chức, một bụng lửa giận, bệnh không dậy nổi, nằm trên ghế sô pha mê mang đang truyền nước!

Một vài người khách ngồi bên cạnh trò chuyện.

“Ông Khương à, thôi đi, chuyện này đã rồi, ông cũng đừng khó chịu nữa, lãnh đạo trong huyện cũng ngại ảnh hưởng quá nên trong cơn tức mới đổ lên đầu ông, nói không chừng chờ qua đi sẽ lại trưng dụng lại đấy!”

“Đúng vậy, với cả Đường Lan không phải còn làm trong ngân hàng à, Nhiên Nhiên cũng trưởng thành rồi, về phương diện kinh tế nhất định không có vấn đề gì!”

“Cảm ơn ông Lý, ông Triệu, tối nay ở lại ăn bữa cơm đi?”

Khương Vệ Đông yếu ớt nói.

“Được rồi, cơm thì chúng tôi không ăn, chỉ đến thăm ông thôi, bây giờ cũng phải về rồi.”

Hai người đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Ông Lý, ông Triệu, hai người nói chuyện này của ông Khương nhà chúng tôi thật sự hết cách rồi sao? Hai người có quan hệ rộng như vậy, nhất định có cách cho ông Khương nhà tôi!”

Hai người đều bất đắc dĩ lắc đầu, ý là mình bó tay chịu chết.

“Dì Lan, dì cũng đừng sốt ruột, trước khi cháu tới, ba cháu cũng có nói qua về việc của chú Khương…”

Đương nhiên Lâm Đông cũng ở đây.

Lúc này.

Lời vừa dứt, Khương Vệ Đông vầ Khương Nhiên Nhiên đang ngồi khóc bên cạnh đều nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông nghĩ thầm, hừ, thời điểm quan trọng, còn phải dựa vào mình mà?

Khương Vệ Đông kéo tay Lâm Đông, nói: “Đông này, ba của cháu, ông ấy có nói gì không?”

“Ba cháu nói, chuyện của chú nói là vấn đề thì là vấn đề, nói không phải vấn đề thì cũng không phải vấn đề, bởi vì dù sao không có chú chịu trách nhiệm, chỉ cần chú có thể tìm được nhà đầu tư mới, bổ sung tốt chỗ trống này, thu xếp xong cho các công nhân bị thương và các công nhân khác là được rồi, dù sao tiền người ta kiếm đều là mồ hôi nước mắt!”

Lâm Đông cười nói.

Nói trắng ra, ý tứ chính là tìm nguồn tiền mới tới xử lý.

“Haiz! Thế nhưng mà, bây giờ công trình đã thành bã đậu, mấy tòa nhà xây không tốt kia cũng phải hủy đi, ai nguyện ý tới đâu từ vào loại tòa nhà thế này chứ, với cả tài chính bù tổn hại trong đó cũng không phải từ trong huyện chúng ta mà ra, nhiều tiền như vậy, trong huyện cũng không lấy ra nổi.”

Khương Vệ Đông lắc đầu.

Cách này không phải ông ta chưa từng nghĩ tới.

Keng keng!

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Khương Vệ Đông tưởng lại là đồng nghiệp lãnh đạo tới, vội vàng bảo Đường Lan đỡ mình đứng dậy: “Nhiên Nhiên, nhanh đi mở cửa đón khách!”

“Vâng!”

Khương Nhiên Nhiên gật đầu, chạy ra mở cửa.

“Trần Lạc Thần?”

Nhìn thấy Trần Lạc Thần, hiển nhiên là Khương Nhiên Nhiên có chút sững sờ.

“Haiz, thế nào lại là cậu ta?”

Đường Lan không khỏi thất vọng.

Khương Vệ Đông cũng phiền chán lắc đầu.

Lại bảo Đường Lan đỡ nằm xuống.

Rõ ràng, ông ta tưởng là khách quý tới nhà, nhưng nhìn thấy Trần Lạc Thần, điều này chênh lệch có chút lớn…

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.