Con Nhà Giàu

Chương 377: Chương 377: Lại gặp vương văn




“Nói thật, trước khi chúng ta tìm được ông ta, cũng có một nhóm tới tìm ông ta trước, cũng hỏi chuyện của 22 năm về trước. Và cả tung tích của nữ hầu đó!”

Chu Minh nói.

Trần Lạc Thần lúc này nghi hoặc rồi.

Sẽ là ai chứ?

Vốn dĩ còn tưởng ba chỉ bảo anh đơn thuần tìm một người đơn giản như vậy thôi chứ, không ngờ, chuyện này xem ra rất phức tạp.

Có điều Trần Lạc Thần cũng không có suy nghĩ nhiều, suy nghĩ cũng vô dụng.

Bây giờ chuyện cần làm là phải nhanh chóng tìm được người hầu đó mới được.

Sau đó, Trần Lạc Thần đã sắp xếp một chút, chuẩn bị hôm nay đi tới huyện Hồng, đồng thời gọi điện, bảo Thiên Long Địa Hổ nhanh chóng dẫn nhân thủ qua.

Mà cũng vào lúc này, trong nhóm lớp vang lên một tin nhắn, là người hướng dẫn gửi.

Trần Lạc Thần xem thử...

Đồng thời.

Trong một chiếc xe sang.

“Cô chủ, trước đó tung tích của cô cả chúng tôi tuy không có tìm được, nhưng cuối cùng có được một manh mối quan trọng, đó chính là tung tích của Hà, người hầu cận thân của cô cả lúc đầu! Năm đó, cô cả với Hà đã từng thuê phòng ở một nhà nghỉ...”

Phương Kiển Niếp nghiêm túc nghe báo cáo của thủ hạ.

Lúc này gật đầu nói: “Phái người qua đó rồi chứ?”

“Chúng tôi đã tăng thêm nhân thủ, ngoài chuyện của cô cả ra, có một chuyện tôi muốn báo cáo với cô. Đó chính là người nghe ngóng tung tích của cô cả, hình như không chỉ có một nhóm người chúng ta, vừa rồi người của chúng tôi đã tìm ông chủ của nhà nghỉ năm đó xác nhận, ông ta nói với chúng tôi, cũng có một nhóm người đang tìm, hơn nữa ra tay rất rộng rãi!”

“Là ai?”

Lúc này, Phương Kiển Niếp hơi nhíu mày lại.

“Xin lỗi cô chủ, trước mắt còn chưa điều tra được, có điều tôi nghĩ, chúng ta vẫn là thận trọng một chút thì hơn!”

Phương Kiển Niếp gật đầu: “Được, vậy nhanh chóng đi, đúng rồi, lần này dẫn theo 12 vị đại sư của tôi trong gia tộc, cô tôi năm đó hành sự dứt khoát nhanh lẹ, người đắc tội cũng không ít, cho dù là muốn tìm, cũng nên là nhà họ Phương chúng ta tới tìm mới đúng!”

“Thuộc hạ hiểu rồi!”

Phương Kiển Niếp vừa sắp xếp xong, lúc này trong nhóm lớp bỗng tới một tin nhắn, là người hướng dẫn gửi tới.

Phương Kiển Niếp tuy bình thường không qua lại với bạn học trong lớp.

Nhưng nhóm lớp cũng vẫn được thêm vào.

Lúc này xem thử.

Thì ra, người hướng dẫn nói là sáng ngày mai, trong khoa tổ chức hoạt động dã ngoại, cũng khéo quá, chính là ở huyện Hồng.

Người đi không ít.

Mà người phụ trách cụ thể, là Vương Mập của lớp bên cạnh.

“Tên Mập này, càng lúc càng thành quy mô rồi!”

Xem tin nhắn, Phương Kiển Niếp cười khổ một tiếng.

Lúc này mới xuống xe, quay lại hoa viên trường.

Lại nói tới Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần không có về trường, mà sau khi nói một tiếng với bên trường.

Vội vội vàng vàng đi tới huyện Hồng của Thục Xuyên rồi.

Huyện Hồng cách Thục Đô không phải quá xa.

Bây giờ đang nằm trong dự án khai phá.

Còn sắp xếp nhân thủ, Chu Minh đã phái ra một số nhân thủ tới tìm kiếm trước.

Trần Lạc Thần thì sao, bởi vì gấp gáp, bèn chỉ dẫn mấy người vội vàng chạy tới đó.

Tô Tường Vi Chu Minh bọn họ thì đợi Thiên Long Địa Hổ dẫn nhân thủ tới thì sẽ tới sau.

Trường tổ chức dã ngoại gì đó, Trần Lạc Thần không có tinh lực tham gia.

Đến huyện Hồng, sau khi tìm được khách sạn ở lại, Trần Lạc Thần để mấy thủ hạ đi liên lạc với nhóm người kia.

“Trần Lạc Thần?”

Bước xuống xe, Trần Lạc Thần rút ví tiền của mình vừa định đi thang máy trở về phòng.

Lúc này, một giọng nói của nữ đột nhiên vang lên.

Quay đầu lại nhìn, Trần Lạc Thần không khỏi có hơi bất ngờ.

Là Vương Văn.

Bên cạnh Vương Văn, còn có Lương Mạnh, và hai nữ sinh khác.

“Vãi, thật sự là Trần Lạc Thần, trùng hợp như vậy!”

Vừa thấy Trần Lạc Thần ngoảnh đầu lại, một nữ sinh khác cũng nói.

Rõ ràng ở đây nhìn thấy Trần Lạc Thần cô ta khá bất ngờ.

Mà nữ sinh này thì sao.

Mới đầu Trần Lạc Thần không có nhận ra, mãi đến khi cô ta mở miệng nói chuyện.

“Hừ, Trần Lạc Thần, còn nhận ra tôi không?”

Nữ sinh nói. Chỉ có điều trong giọng nói, mang theo một loại cảm giác ưu việt.

“Đương nhiên nhận ra, cậu là Hầu Hiểu Hà!”

Trần Lạc Thần cười nói.

Hầu Hiểu Hà lúc đó cũng là một thành viên trong đội thi đấu hồi cấp 3.

Nhớ chắc là cùng một lớp với Vương Văn, thành tích học tập chắc chắn rất tốt.

Tính tình của cô ta ấy mà, nói như nào nhỉ, thuộc kiểu thanh xuân đặc sắc rất đậm đà.

Có vài chỗ gần giống với Hồ Tuệ Mẫn.

Nhưng cũng không giống.

Hầu Hiểu Hà đều chơi rất vui vẻ với mấy nam sinh, đương nhiên, những nam sinh đó, hoặc là học tập không tốt, nhưng kiểu lưu manh có quan hệ trong xã hội, hoặc chính là trong nhà có tiền hoặc có thế.

Chính là kiểu rất máu chơi, nhưng thành tích học tập lại rất xuất sắc.

Con người tương đối dễ tình cảm hóa.

Nói ra thì, Trần Lạc Thần với cô ta lúc đó vẫn có khúc mắc nhỏ không thể nói được.

Ha ha!

Bây giờ, Hầu Hiểu Hà chắc là cùng một chỗ với Vương Văn, đều thi vào đại học Thục Đô.

Mấy ngày trước khi gặp Vương Văn, Vương Văn còn nhắc với Trần Lạc Thần.

“Ha ha!”

Hầu Hiểu Hà nhìn Trần Lạc Thần trên dưới vài lần.

Không khỏi có chút khinh thường: “Nghe Văn Văn nói cậu đến Thục Đô rồi, còn chưa đi sao? Hơn nữa cậu ở khách sạn tốt như vậy sao?”

“Ừm, vài ngày nữa thì đi rồi!”

Trần Lạc Thần thấy Hầu Hiểu Hà nói chuyện có chút cảm giác châm chọc, lẽ nào hiểu lầm nhỏ của năm đó, cô ta còn nhớ sao?

Không tới mức vậy chứ.

Có điều, Trần Lạc Thần cũng không có nói nhiều với cô ta, quay sang nhìn Vương Văn nói: “Vương Văn, các cậu đi làm gì?”

“Chúng tôi chuẩn bị ở đây tham gia một buổi gặp gỡ lớn, bạn trai của Hiểu Hà có vé vào, qua đến cùng chơi!”

Vương Văn đối với Trần Lạc Thần vẫn không tệ lắm.

Lúc này cười nói.

“À, Hiểu Hà cũng có bạn trai rồi à!”

Trần Lạc Thần nói phụ họa.

Hầu Hiểu Hà đắc ý lườm nguýt nhìn Trần Lạc Thần.

“Ha ha, cậu biết bạn trai của Hiểu Hà là ai không, con trai của lão tổng một công ty đã lên sàn chứng khoáng!”

Lương Mạnh thờ ơ nói.

“Ồ!”

Trần Lạc Thần vì để phối hợp với ngữ khí của Lương Mạnh, bộ dạng rất kinh ngạc gật đầu.

“Cậu ta chính là Trần Lạc Thần hồi cấp ba mà các cậu nói sao?”

Lúc này, một nữ sinh ở một bên cũng hỏi

Cô ta chắc là bạn học của Vương Văn và Hầu Hiểu Hà.

Lớn lên ngược lại khá xinh đẹp.

Mà rõ ràng, Hầu Hiểu Hà chắc đã từng kể chuyện của anh hồi cấp 3 cho cô ta.

Bởi vì Trần Lạc Thần nhìn thấy, nữ sinh này nhìn mình cũng là dáng vẻ có chút uể oải.

Hơn nữa cũng không biết có phải là trên mặt của anh có dính nhọ không.

Nữ sinh này sau khi nhìn anh, vậy mà bĩu môi, dáng vẻ rất xem thường.

Vương Văn chắc chắn sẽ không nói cái khác, nhưng Hầu Hiểu Hà thì không nhất định.

“Phải, chính là tôi, hồi cấp ba chúng tôi đều ở trong đội thi đấu!”

Trần Lạc Thần vẫn cười nói.

“Đúng rồi Trần Lạc Thần, còn chưa kịp hỏi cậu, cậu có bạn gái chưa, nếu như chưa có, tôi có thể giới thiệu cho cậu!”

Vương Văn cười rồi nói.

Hình như Trần Lạc Thần cũng có, nhưng nói thật, Vương Văn nhìn Trần Lạc Thần cũng không giống người đã có, Vương Văn cũng không có ý gì khác, chỉ là nghĩ Trần Lạc Thần có thể vì mặt mũi mà lừa mọi người nên muốn tìm bạn gái cho anh.

“Được rồi, chắc chắn không có, he he, không bằng để Trần Lạc Thần suy nghĩ Nhã Phi, Nhã Phi, Trần Lạc Thần tuy không hơi không có tiền, nhưng con người khá thành thật, mẹ cậu không phải nói rồi sao, giới thiệu người thành thật cho cậu, sau khi kết hôn có thể nghe lời của cậu, tuyệt đối đừng tìm người giống như chồng trước của cậu!”

Hầu Hiểu Hà như trêu đùa nói.

“Aiya, Hiểu Hà, cậu còn nói như vậy là tớ giận đó, cậu thật là quá xấu rồi!”

Vương Nhã Phi với Hầu Hiểu Hà ghẹo nhau một trận.

Rõ ràng, Vương Nhã Phi đã từng kết hôn, cũng xem thường Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần nghe vậy, cũng chỉ lắc đầu cười khổ.

Mà lúc này.

“Hiểu Hà, các em làm cái gì thế? Sao còn chưa lên?”

Một giọng nói hào sảng vang lên, thì nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc vest đi tới...

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.