Lúc Trần Lạc Thần đỗ xe vào bãi đỗ rồi đi đến phòng bao, các bạn học đã đến hơn phân nữa.
Hôm nay có hơn hai mươi người có mặt, có trai có gái vô cùng ồn ào.
Bàn tiệc cũng rất lớn.
Phần lớn các bạn học chỉ chào hỏi qua loa vài câu với Trần Lạc Thần, sau đó lại tự nói chuyện cùng nhau.
Dù sao trong mắt bọn họ Trần Lạc Thần chỉ là một tên nhà nghèo, đương nhiên bị mọi người coi thường miệt thị.
Nhưng điều làm Trần Lạc Thần kinh ngạc là.
Lần họp lớp kỳ này, Trần Lâm và Lý Thi Hàm không đến.
“À đúng rồi anh Dương, sao Trần Lâm và Lý Thi Hàm không đến vậy? Không phải nói là sẽ đến sao?”
Có người cũng buồn bực giống Trần Lạc Thần, hỏi.
Lý Văn Dương cười nói: “Hai người bọn họ không đến được, ha ha, bây giờ người ta đâu giống khi xưa nữa, bám được cành cao, tài giỏi nhất trong đám bạn học cấp ba chúng ta, haizz, mấy cuộc tụ họp nhỏ như thế này chắc là sẽ không tham gia!”
“Hả? Má ơi, không thể nào? Anh Dương mau kể xem nào, làm sao thế?”
Có người tò mò.
Lúc này Giang Tuyết Tinh cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Văn Dương, cũng buồn bực hỏi.
“Bây giờ Lý Thi Hàm tìm được một người bạn trai khá là trâu bò ở Kim Lăng, chắc mọi người cũng biết khu vui chơi giải trí du lịch núi Vân Mộng trên mạng hay nói đúng không?”
Lý Văn Dương đốt điếu thuốc nói.
“Đương nhiên biết, đệt, sau này núi Vân Mộng sẽ được xây dựng thành khu du lịch ăn uống, ai mà không biết chứ!”
“Ha ha, bạn trai của Thi Hàm ở thôn trong núi Vân Mộng, bây giờ đã phá bỏ và di dời, giải tỏa hết mấy căn nhà, hơn nữa gia đình của anh ta còn buôn bán ở khu du lịch văn hóa núi Vân Mộng, còn mua cửa hàng, sau này không biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nữa!”
“Trời, giỏi vậy sao!”
Mọi người nghe Lý Văn Dương nói đều hết hồn.
“Bạn trai của cô ấy tên là Đinh Hạo, bây giờ rất nổi tiếng ở Kim Lăng, tháng trước khi tôi đến Kim Lăng chơi, gọi điện thoại cho Thi Hàm, cũng gặp bạn trai của cô ta, ăn cơm chung, còn có facebook nữa!”
Lý Văn Dương kiêu ngạo nói.
“Đệt, anh Dương trâu bò quá!”
“Lúc trước ở trong trường, anh Dương và anh Lý Siêu ở lớp chúng ta đều rất ghê gớm, anh Dương đã trâu bò như vậy rồi, anh cũng phải đuổi kịp đó!”
Có một cô gái thuận miệng trêu chọc Lý Siêu ngồi bên cạnh.
Làm Lý Siêu rất ganh ghét.
Đúng là nếu so sánh ra thì anh thua xa Lý Văn Dương.
Đặc biệt là bây giờ, Lý Văn Dương quen biết rất nhiều người ở Kim Lăng, còn anh cũng chỉ có mấy mối quan hệ ở Sở Y Tế.
Làm Lý Siêu như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Cảm giác không còn mặt mũi gì nữa.
“Đừng nói thế, Lý Siêu cũng rất trâu bò, bà con của mọi người muốn làm việc trong bệnh viện thì cứ đi tìm Siêu, ha ha, nào Siêu anh lại đây, anh đến ngồi vị trí chủ tân này!”
Lý Văn Dương ngồi ở vị trí chủ bồi, mà Giang Tuyết Tinh ngồi ở vị trí phó chủ bồi bên tay trái anh, vị trí chủ tân này đương nhiên phải nhường cho Lý Siêu.
“Không được đâu anh Dương, tôi thấy anh ngồi ở vị trí chủ tân thì tốt hơn, dù sao bây giờ anh trâu bò nhất, hơn nữa tôi cũng phải nói thêm, công ty của nhà anh Dương lần này cũng được tập đoàn Ngôi Nhà Mơ Ước góp vốn!”
Một cậu con trai cười nhìn Lý Văn Dương nói.
Có người tuyên bố như thế, Lý Văn Dương tạo nét cũng rất sướng.
Bởi vì sau khi mọi người nghe xong, đều quay sang trừng mắt nhìn Lý Văn Dương.
“Ha ha, đều là công ty của gia đình, không liên quan gì đến chuyện của tôi, hiện nay tôi cũng đang tự mở một công ty, còn vô dụng lắm! Không có thành tích gì!” Lý Văn Dương cười khổ nói.
Mọi người lại hâm mộ sùng bái.
Làm Lý Siêu không giành được chút nổi bật nào, rất suy sụp.
Lập tức xấu hổ cười, đột nhiên quay sang nhìn Trần Lạc Thần đang ngồi cạnh cửa, cười khẩy nói:
“Đúng rồi anh Dương, tôi thấy cái vị trí chủ tân này hai chúng ta đừng ngồi, phải nên để Trần Lạc Thần ngồi mới đúng!”
Thấy mọi người đều lấy anh và Lý Văn Dương ra so sánh, trong lòng Lý Siêu khá bực bội, anh nhanh chóng dời đề tài đến Trần Lạc Thần.
“Phụt! Cái gì, để Trần Lạc Thần ngồi?”
Có người cười to.
“Hừ, đương nhiên là để Trần Lạc Thần ngồi rồi, có lẽ mọi người còn chưa biết, Trần Lạc Thần rất thân thiết với Lưu Lập của huyện Bình An đó, hai hôm trước tôi đi ăn cơm từng gặp được, Lưu Lập còn thanh toán hóa đơn cho Trần Lạc Thần nữa!”
Lý Siêu cười lạnh nói.
“Cái gì? Anh Siêu nói đùa à, sao cậu Lưu quen biết với anh ta được?”
“Đúng đó, cậu Lưu có thân phận thế nào, Trần Lạc Thần lại có thân phận gì chứ?”
“Đừng có không tin, không tin thì mọi người hỏi Minh Tuyết đi, Minh Tuyết cũng thấy!”
Lý Minh Tuyết gật đầu.
“Ôi đệt!”
Lần này, khi mọi người nhìn Trần Lạc Thần, ánh mắt đã hơi thay đổi.
Kể cả Giang Tuyết Tinh cũng hơi kinh ngạc nhìn Trần Lạc Thần.
Đồng thời cũng có người quay sang nhìn Lý Văn Dương.
Dù sao mọi người đều biết việc Lý Văn Dương đánh Trần Lạc Thần hồi cấp ba.
Bây giờ Trần Lạc Thần phát đạt, không ngờ còn quen với Lưu Lập lăn lộn trong giới hắc đạo và bạch đạo, vậy Lý Văn Dương sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
Mà Lý Văn Dương chỉ khinh thường cười gượng:
“Lưu Lập thì thế nào? Đúng rồi, có chuyện này có lẽ mọi người còn chưa biết đúng không? Mấy hôm trước Lưu Lập bị người ta đánh trong KTV, hơn nữa ba của anh ta cũng bị cảnh cáo, cổ phần của tập đoàn khai thác mỏ Lưu thị cũng bị người khác khống chế, mọi người còn tưởng Lưu Lập trâu bò lắm sao!”
Lý Văn Dương nói.
Kế tiếp, anh lại kể cho mọi người nghe chuyện của nhà Lưu Lập.
Lúc này mọi người mới bừng tĩnh hiểu ra.
“Không ngờ được nha Trần Lạc Thần, trông anh thành thật như vậy, không ngờ anh cũng biết đi nịnh bợ!”
Lúc này Lý Văn Dương mới quay qua nhìn Trần Lạc Thần cười nói.
“Trần Lạc Thần, chắc anh không biết vì sao tôi biết được những chuyện này đúng không, hơn nữa tôi cũng không ngại nói cho mọi người biết, lần này là do sếp lớn Lý Chấn Quốc ở Kim Lăng chỉnh nhà họ Lưu, chỉ chỉnh một lần là ngoan ngay, ha ha, ba của tôi ăn cơm cùng với anh Kim, là tài xế của tổng giám đốc Lý Chấn Quốc, là do anh Kim của tôi uống say rồi kể cho ba tôi nghe, lúc đó tôi cũng đi tiếp, anh Kim còn luôn vỗ vai bảo tôi cố gắng hơn, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho anh ta!”
Lý Văn Dương cười nhạt.
Mà mọi người lại càng ngu người hơn.
“Tài xế của tổng giám đốc Lý Chấn Quốc? Anh Dương, ba của anh còn quen tài xế của tổng giám đốc Lý nữa à?”
Ai mà chưa nghe tên của Lý Chấn Quốc Chứ, chỉ cần là người ở Kim Lăng thì đều biết được.
Là nhà xí nghiệp khổng lồ, một người rất trâu bò.
Tài xế của ông ta đương nhiên cũng rất trâu bò.
“Ừ ừ, cùng nhau ăn cơm mấy lần rồi, Anh Kim rất khí phách, cho nên sau này chúng ta thường xuyên tụ tập đi chơi, có chuyện gì tôi có thể làm được thì sẽ giúp mọi người! Hơn nữa mọi người đừng có không tin, đây là ảnh chụp chung của tôi và anh Kim!”
Lý Văn Dương cầm điện thoại cho mọi người xem.
Trần Lạc Thần ngồi bên cạnh cũng nhìn lướt qua.
Trong ảnh đúng là tài xế Kim Tiểu Sơn của Lý Chấn Quốc.
Ăn mặc đẹp đẽ, hơn nữa trên cổ tay còn đeo đồng hồ sang trọng.
Làm Trần Lạc Thần cảm thấy rất kinh ngạc, Kim còn có một mặt như thế này à.
Lúc trước khi Trần Lạc Thần đến khu nghỉ dưỡng Sơn trang Ôn Tuyền, Lý Chấn Quốc cũng từng sai Kim đén đón đưa Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần cũng khá quen Kim.
Chỉ cảm thấy Kim rất thành thật, thậm chí là khá thật thà, hơn nữa khi ở cùng anh cũng rất mộc mạc.
Không ngờ sau lưng lại là một người khí phách đến thế.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, ai mà không có riêng tư chứ.
“Cho nên sau này mọi người cũng đừng thần thánh hóa Lưu Lập kia, còn mấy con chó bên cạnh anh ta cũng đừng để ý đến, có chuyện gì cứ tìm tôi là được!”
Lý Văn Dương nhìn Trần Lạc Thần.
Sau đó lại quay sang nhìn Giang Tuyết Tinh.
“Tuyết Tinh, cô yên tâm, cái thằng trong công ty của cô, hôm nay tôi sẽ xử lý giúp cô, giải quyết sạch vấn đề của cô!”
“Hả? Tuyết Tinh, công ty của cậu có chuyện gì sao?”
Vương Nhụy hỏi.
Trần Lạc Thần cũng ngẩng đầu nhìn Giang Tuyết Tinh.
- ------------------