“Cô họ, thật sự xin lỗi, cháu đến trễ.”
Lâm Y Y chỉnh sửa lại kiểu tóc của mình, mỉm cười nói.
“Không muộn không muộn, cái đứa nhỏ này, nói chuyện xa lạ như thế làm cái gì.”
Lâm Hồng Cúc cười cười, đồng thời hai mắt thì lại giống như rắn độc mà nhìn chằm chằm vào Trần Lạc Thần.
“Cô họ, chị họ, hai em họ, chào mọi người.”
Trần Lạc Thần cũng hào phóng lên tiếng chào hỏi.
“Cậu chính là cái người tên là Trần Lạc Thần đó à?”
Lâm Hồng Cúc khoanh tay lại.
Lại nhìn về phía Trần Lạc Thần, trong lòng có tính toán.
Cả người mặc quần áo bình thường, bộ dạng cũng coi như là đẹp trai, nhưng mà mang đến cho người ta một loại cảm giác chính là đến từ nông thôn, không có tí hơi thở của người sang trọng.
Lâm Hồng Cúc không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu như mà người này làm con rể của mình, chậc chậc.
Đừng có nói là mình mỉa mai cậu ta, bước lên tát hay bạt tay kêu cậu ta cút đi.
“Ừm.”
Vì vậy mà giọng điệu của Lâm Hồng Cúc không mặn không nhạt.
“Ha ha, không ngờ lâu như vậy mới gặp nhau, vẫn là một người như vậy.”
Lâm Hồng Hà thì lại càng không nói, trực tiếp bật cười trào phúng.
Mà ba chị em họ thì sao chứ, ai cũng nhếch miệng lắc đầu với bạn trai của mình.
Ý của bọn họ chính là sao chị họ lại muốn tìm loại người này làm bạn trai của mình chứ.
Cái cách ăn mặc này quê mùa quá đi thôi.
Thật chẳng ra làm sao.
Trần Lạc Thần chỉ nở một nụ cười ứng phó.
Xem ra là lần trước sau khi trở về bọn người Tô Mi quả nhiên cũng không nhắc tới một chữ với người nhà của bọn họ.
Có đôi khi nghĩ lại cũng thật là còn không bằng nhắc tới đi.
Haiz!
“Cô họ, xe được sắp xếp xong xuôi rồi, chúng ta vẫn lên xe trước đi, sau đó sẽ chở mọi người đi dạo ở xung quanh.”
Trần Lạc Thần kìm nén cơn giận, chỉ cười nói.
“Sắp xếp xong rồi thì chính là sắp xếp xong rồi, có cảm giác chiếc xe này cũng giống như nhà của cậu thôi. Xía!”
Lâm Hồng Hà nhìn Lâm Y Y vẫn luôn nắm tay của Trần Lạc Thần.
Lập tức bực mình đi đến kéo tay của Lâm Y Y rơi ra, sau đó nắm lấy tay của Lâm Y Y đi ngay.
Có hai chiếc xe thương vụ hạng sang chạy đến, mọi người bước lên xe, đầu tiên là bọn họ đi tham quan khu danh lam thắng cảnh ở Kim Lăng.
“Trần Lạc Thần, sau khi hai đứa tốt nghiệp thì có dự định gì?”
Lúc rảnh rỗi đám người ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, bất tri bất giác chủ đề kéo đến trên người của Trần Lạc Thần.
Lâm Hồng Cúc ngoài cười nhưng trong không cười hỏi một câu.
“Nếu như mà nói dự định thì sau này định tự mình làm một vài chuyện.”
Lần này Trần Lạc Thần đã có kinh nghiệm không nói làm gì, cũng không nói rõ ràng.
“Phốc.”
Nhưng mà không nghĩ tới lời của Trần Lạc Thần còn chưa nói xong thì mấy chị em họ đang uống trà sữa người nào cũng bật cười.
Bạn trai của bọn họ cũng lắc đầu cười khổ.
Lúc đầu.
Nghe nói trong đám chị em, Y Y là đại mỹ nữ xinh đẹp nhất đã tìm được bạn trai.
Trùng hợp là ba người bọn họ cũng dẫn bạn trai theo.
Chị em họ mà, chắc chắn sẽ so sánh một phen.
Từ lúc đầu ba chị em bọn họ đều có chút lo lắng, sợ là bạn trai của mình ở trước mặt của chị Y Y không có mặt mũi, kém hơn cái gì đó.
Nhưng mà hiện tại thật là, haha.
Đám người này một chút áp lực cũng không có, thậm chí cũng không xem Trần Lạc Thần là đối thủ mà nhìn.
“Tôi không nghe lầm đó chứ, dựa vào cậu á? Còn muốn tự mình làm một vài chuyện, có phải là cậu nghĩ xã hội này quá đơn giản rồi hay không vậy?”
Lâm Hồng Cúc im lặng lắc đầu, đứa nhỏ này ăn nói cũng không có chừng mực gì hết, không chịu xem xem mình là người ở cấp bậc nào.
“Dì à, dì cũng đừng có nói như vậy mà, suy nghĩ này của Trần Lạc Thần vô cùng tốt đó chứ, nói chung suy nghĩ là suy nghĩ, nhưng mà thì sao chứ, giống như bọn cháu vừa mới tốt nghiệp đại học có làm cái gì cũng phải vào xã hội lăn lộn một phen rồi mới nghĩ đến chuyện khởi nghiệp.”
Bạn trai của cô em họ ba bỏ ly trà sữa xuống, cười gượng nói.
Anh ta không gọi là anh, trực tiếp gọi tên của Trần Lạc Thần.
Đủ để chứng minh sự xem thường trong lòng của anh ta.
“Đúng rồi đó, Vương Bằng nói rất có đạo lý, đây mới chính là lời mà người làm chuyện lớn phải nói, tôi thấy chắc là anh đến công ty của ba anh lấy kinh nghiệm đúng không?”
“Chắc là suy nghĩ này.”
“Tôi không có ý định đến công ty của ba tôi để lấy kinh nghiệm, tôi đã sẵn sàng ra bên ngoài xông pha một trận.”
Lúc này bạn trai của em họ hai cũng nói.
“Ha ha, suy nghĩ này của Lý Phi cũng không tệ.”
Lâm Hồng Hà cười nói: “Chị à, nửa đời sau của hai đứa cháu nhà của chị xem như là có chỗ dựa tốt rồi đó, em còn đang lo lắng cho Tiểu Mi nhà em bên này, còn có Y Y nữa, chị nói hai đứa bọn nó coi lúc nào mới có thể tìm được người bạn trai giống như là Vương Bằng với lại Lý Phi đây?”
“Khụ khụ, dì, dì nói chuyện chú ý một chút đi, không phải là Trần Lạc Thần đang ở đây đó à?”
Em họ hai che miệng cười nói.
“Ha ha, cậu ta à?”
Đám người líu ríu không ngừng.
Trần Lạc Thần mà còn tiếp tục nghe nữa chỉ sợ sẽ cầm ly trà sữa hất lên trên người của bọn họ.
Sau đó nhìn thấy trà sữa của bọn họ cũng không còn nữa, Trần Lạc Thần tìm một lý do.
“Để tôi đi mua mấy ly trà sữa nữa, mọi người cứ trò chuyện trước đi.”
Nói xong, Trần Lạc Thần liền rời đi.
Nhìn Trần Lạc Thần đi rồi.
Hai chị em lập tức xúm lại.
Ngay cả cô chị họ cả cũng đến gần nói chuyện với Lâm Y Y, hàng năm gặp nhau cũng thường xuyên, đương nhiên đều rất quen thuộc.
“Y Y, em bị gì vậy hả, sao lại chọn loại người này làm bạn trai của mình?”
“Đúng rồi đó, chị họ, người này cũng thật là quê mùa quá đi. Thiệt tình, em cũng không muốn nhìn anh ta nữa.”
“Đúng rồi đó, em cũng nhìn tới chán rồi, loại người này nếu như mà ở trong lớp của chúng ta thì chắc có lẽ không có bạn bè gì đâu.”
Ba chị em đều kêu lên.
“Mọi người nhìn người đừng có nhìn vẻ bề ngoài, con người của Trần Lạc Thần rất tốt, đối với người khác rất tận tâm, hơn nữa anh ấy tự có suy nghĩ của chính mình, chẳng lẽ những thứ này không phải là nét quyến rũ trên người của anh ấy à?”
Lâm Y Y cũng rất bất đắc dĩ.
“Ôi trời Y Y, chờ đến lúc em bước chân vào xã hội đi rồi biết ngay có tiền với lại không có tiền rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu, hơn nữa đây cũng không phải là vấn đề về tiền, chị nói cho em biết nha, đừng nói là Trần Lạc Thần không có tiền, cho dù cậu ta có chút tiền, loại người như cậu ta cũng làm cho người khác thấy chướng mắt. Nghe lời khuyên của chị đi, nên chia tay từ sớm, để bọn chị giới thiệu cho em một người.”
Ba chị em cùng nhau thuyết phục.
Lâm Y Y chỉ cúi đầu không nói.
Làm cho mọi người đều lo lắng.
Đúng lúc này Trần Lạc Thần đã mua xong trà sữa và trở về.
Cầm theo bảy tám ly trà sữa.
“Cô họ, chị họ, em họ, mọi người uống trà sữa đi, thời tiết như thế này quá nóng.”
Chạy một vòng, cơn giận của Trần Lạc Thần đã tiêu tan không ít.
Với lại đều là người thân của Lâm Y Y, mình cũng không cần thiết phải tức giận với bọn họ.
“Thôi bỏ đi, tụi tôi không uống đâu, cậu cứ giữ lại mà uống đi.”
Ba chị em im lặng lắc đầu.
“Chúng tôi không uống đâu, hết khát rồi.”
Chị em Lâm Hồng Hà cũng lắc đầu.
“Được rồi, Y Y, cô thấy là tham quan chỗ này cũng được rồi đó, đi đến chỗ khác đi.”
Lâm Hồng Hà nói.
“Dạ cô họ, chúng ta đi vòng quanh đường núi đi, xem phong cảnh xung quanh núi, sau đó đi đến Sơn trang Ôn Tuyền dùng bữa trưa.”
Lâm Y Y gật gật đầu.
Chuyện thân phận Trần Lạc Thần không nói ra, mình cũng không dám nhắc tới.
Đám người quay người lại đi về phía xe thương vụ.
Lúc bước vào trong xe.
Ba chị em đột nhiên nói với bạn trai của bọn họ.: “Ôi chao, người ta khát muốn chết đi được, anh đi mua trà sữa đi, nhớ là phải mua thêm mấy phần topping nữa đó.”
“Ừ, bỏ ít đá thôi, dì không uống được lạnh đâu.”
Lâm Hồng Cúc cũng cười nói.
“Vâng ạ, để cháu đi mua ngay.”
Vương Bằng chạy đi trước.
Trần Lạc Thần mang theo mấy cốc trà sữa chỉ lắc đầu cười khổ một tiếng.
Chẳng lẽ là do mình nghèo, trà sữa mình mua không có tác dụng giải khát?
Cuối cùng xe cũng đã xuất phát, đang trên đường chạy quanh núi.
Trần Lạc Thần cũng không nói chuyện, yên tĩnh ngồi ở vị trí kế bên tài xế chơi điện thoại di động.
Lúc này nghe thấy ở bên ngoài xe, ba chị em cùng với dì Hồng Cúc đều vô cùng kinh ngạc thò đầu ra bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ thảo luận khung cảnh xung quanh.
“Oa, đẹp quá đi thôi, mẹ em mau nhìn đi, phong cảnh của ngọn núi này thật là đẹp nha.”
Đám người kinh ngạc kêu lên.
“Đúng vậy đó, bao nhiêu năm không đến Kim Lăng rồi, chỉ là phong cảnh núi non cũng làm cho tâm trạng của người khác được thả lỏng.”
Lâm Hồng Hà cũng vui vẻ cười nói.
“Mẹ, dừng xe lại, dừng xe lại đi, mẹ, dì, hai người mau nhìn đi, hình như là con thấy cái gì nè, hình như là ảo ảnh hảo huyền đó.”
Cô em họ thứ ba chỉ vào một chỗ, hưng phấn kêu to lên.
Còn lập tức gọi điện thoại thông báo cho bọn chị cả ở chiếc xe đằng sau.
“Cái gì cái gì chứ? Ảo ảnh hảo huyền hả?, để chị nhìn một lát xem.”
Sau khi dừng xe lại, đám người đều đồng loạt đi xuống phía dưới nhìn ngắm.
Nhìn thấy ở trên đỉnh núi cách đó không xa, mây mù lượn lờ, một tòa kiến trúc tràn ngập hơi thở cổ kính nhưng mà làm nổi bật sự xa hoa xuất hiện trong mắt của mọi người.
Tồn tại trong mây, phiêu đãng không ngừng.
“Đẹp quá đi, quả thật là quá đẹp, nhưng mà nhìn thì cũng không giống như là ảo ảnh hảo huyền nha.”
Lâm Hồng Cúc vui mừng đến nỗi sắp muốn nhảy dựng lên.
Lập tức lấy máy ảnh của mình ra chụp ảnh, bà ta ngoại trừ là giám đốc của một công ty chứng khoán, bà ta còn là một người yêu thích chụp ảnh.
“Đúng vậy đó cô họ, cái này không phải là ảo ảnh hảo huyền đâu, mà là đặt trên đỉnh núi Kim Lăng, có tên là biệt thự vân đỉnh.”
“Cái gì chứ, biệt thự vân đỉnh?”
- ------------------