Con Nhà Giàu

Chương 316: Chương 316: Phản kích




Mà ở bên kia.

“Cậu Long, tôi thua rồi!”

“Cái gì? Bọ Cạp cậu mà lại thua, ngay cả Trần Lạc Thần cũng không đối phó được?”

Trong điện thoại, Long Thiếu Vân ở trong toilet nói với vẻ bàng hoàng.

“Không phải, có cao thủ giúp cậu ta, nếu vừa rồi tôi không kịp lấy lại sức thì cánh tay tôi đã gãy rồi!”

Bên trong xe, Bọ Cạp cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại đang buông thõng.

Lúc này, trên cánh tay đó nổi lên những sợi gân đỏ như máu, giống như những con giun đất đỏ tươi đang bò khắp cánh tay hắn.

Dịch chuyển cũng không dịch chuyển được.

Trán Bọ Cạp đã đầy mồ hôi.

“Chết tiệt, thằng nhóc con này đúng là may mắn. Hừ, nhưng lần này chỉ là khởi đầu thuận lợi thôi, đợi ngày mai báo đăng tin đầu đề, cậu ta sẽ tiếng xấu đồn xa, nhà họ Âu Dương sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu. Hai nhà hợp lực, xử chết cậu ta chỉ là chuyện trong chớp mắt!”

“Bò Cạp, cậu về nghỉ ngơi dưỡng thương đi!”

Nói xong, Long Thiếu Vân cúp điện thoại.

Vừa cúp máy xong thì Nguỵ Mộng Kiều gọi đến.

“Anh Thiếu Vân, có phải chuyện hôm nay lắm quá rồi không? Anh chỉ bảo em nhét anh ta vào phòng, không để chị họ Âu Dương của em chịu thiệt, kết quả anh làm sao thế?”

Nguỵ Mộng Kiều lo lắng nói.

“Việc này cũng không khiến Âu Dương Như chịu thiệt mà, cô ấy không bị sỉ nhục, mà hiệu quả chúng ta muốn đã đạt được, không phải rất tốt sao?”

Long Thiếu Vân khuyên nhủ.

“Hừ, thế này mà còn bảo không bị sỉ nhục, khiến chị họ em thành như vậy, dù sao chị họ em cũng là người của nhà Âu Dương, chuyện này nhất định phải nghiêm túc, nếu không hai nhà chúng ta đều không giải thích được!”

Nguỵ Mộng Kiều nói.

“Haiz, thật hối hận vì đã giúp anh. Anh không biết từ tối qua đến giờ, em vẫn luôn phải tươi cười với Trần Lạc Thần, sợ anh ta từ chối không ra đây, đến lúc đó em lại phải nghĩ cách khác lừa anh ta ra ngoài!”

“Hơn nữa em vì anh mà đắc tội người giàu có nhất Kim Lăng, nguồn tài chính của anh ta và chị gái anh ta cộng lại không kém hơn nhà họ Long các anh! Em đã bỏ lỡ cơ hội quen chàng trai nhà giàu!”

“Hahaha, có gì mà phải hối hận chứ, có sự ủng hộ tận tình của nhà họ Long ở Yên Kinh, sau này em mới có thể leo lên những cành cây cao. Em đi đến đâu trong nước H này đều có thế lực của nhà họ Long, mà Trần Lạc Thần chỉ có ở Kim Lăng thôi! Tóm lại anh hứa với em, lần này em giúp anh có được Tần Nhã thì anh cũng sẽ thực hiện nguyện vọng của em!”

Long Thiếu Vân cười bất đắc dĩ.

Lúc này mới dỗ được Nguỵ Mộng Kiều.

Lại nói đến Trần Lạc Thần, lúc này anh đã về đến khách sạn.

Không giống như trước đây, khách sạn đã bị đóng cửa.

Mà Lý Chấn Quốc, Triệu Tử Hưng và Thiên Long Địa Hổ đều đã đến.

Họ đã nghe một số tin tức về sự việc hôm nay, tất cả đều cực kỳ coi trọng nó.

Ban đầu mọi người đều cho rằng nhà họ Long sẽ kiêng kỵ, không dám trực tiếp ra tay với cậu Trần.

Nhưng bây giờ xem ra, phán đoán của họ đã sai.

“Cậu Trần, đã bắt được tên tổng biên tập rồi, mẹ kiếp, tên đó đang đặt tiêu đề tin tức ngày mai ở nhà!”

Lúc này, Thiên Long Địa Hổ đi vào phòng bao rồi nói.

“Đưa ông ta vào!”

Trần Lạc Thần ngồi vào ghế ông chủ, lạnh giọng nói.

Hết cách, nếu Long Thiếu Vân đã tốn nhiều công sức và thời gian để tính kế anh, thì anh phải tiếp chiêu thôi.

Mà ngày mai, những tin tức vu khống này chắc chắn không được đăng lên.

“Làm gì vậy hả? Thả tôi ra!”

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên bị mấy vệ sĩ áp giải vào.

Người đàn ông trung niên chính là tổng biên tập bị Long Thiếu Vân mua chuộc, họ Lưu.

“Tổng biên tập Lưu, xin chào, tôi nghĩ ông biết bây giờ tôi tìm ông vì việc gì, thứ mà hôm nay người của ông chụp được đâu?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Cậu Trần, tôi không biết cậu đang nói gì, hơn nữa cậu nghĩ xem bây giờ cậu đang làm gì, thứ mà người của tôi chụp được là lẽ đương nhiên, công bằng chính trực! Những thứ này dù cậu làm gì, tôi cũng không giao ra!”

Tổng biên tập Lưu lạnh lùng nói.

“Công bằng chính trực? Haha, theo tôi biết thì dường như người của ông đã đợi trước ở trong xe dưới toà nhà hai tiếng đúng không? Lẽ nào các ông còn có khả năng đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra sau hai tiếng nữa?”

“Mặc dù hôm nay camera giám sát của khách sạn bị hỏng, nhưng camera những nơi khác chưa bị hỏng! Có chuyện gì thì tổng biên tập Lưu phải rõ hơn tôi chứ?”

Trần Lạc Thần nói.

Đúng vậy, đây là lần đầu tiên Trần Lạc Thần bị người khác tính kế từ nhỏ đến giờ.

Trước đây chị gái nói kinh doanh là để đánh giá anh, cũng là trau dồi kinh nghiệm cho anh, Trần Lạc Thần còn cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ cuối cùng cũng được một bài học.

Mà Trần Lạc Thần vừa nói lời này, tổng biên tập Lưu không nói gì nữa, thay vào đó thờ ơ liếc sang một bên.

Trong mắt ông ta, dù Trần Lạc Thần có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là hai chị em nổi tiếng, nhưng nhà họ Long ở Yên Kinh thì khác, đó là cả một gia tộc.

Ông ta thà đắc tội cậu Trần, chứ không dám đắc tội cậu Long của nhà họ Long.

“Nếu ông im lặng thì tôi sẽ kết luận rằng ông cố tình chơi tôi. Nếu đã vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé! Người đâu!”

Trần Lạc Thần nói.

“Hừ, tôi biết cậu muốn làm gì! Nhưng tôi nói cho cậu biết, trước khi tôi đến đã thông báo cho cấp dưới của mình, nếu một tiếng sau mà tôi không về thì họ sẽ vạch trần toàn bộ sự việc, đồng thời báo cảnh sát!”

Tổng biên tập Lưu nói.

“Vậy à? Nhưng ông nghĩ nhiều rồi, lần này tôi mời ông tới chỉ để hỏi ông có định ra tay với tôi không thôi. Ông đi đi…”

Trần Lạc Thần cười nhạt.

Tổng biên tập Lưu được thả đi.

Ông ta đang định ra về với vẻ nghi hoặc thì nhìn thấy Trần Lạc Thần lấy điện thoại ra, bắt đầu cuộc gọi video với ai đó.

“Ba! Ba ơi! Cứu con! Cứu con với!”

Ngay khi đoạn video mở ra, một bé gái hét lên đầy sợ hãi.

Tổng biên tập Lưu nghe thấy giọng nói này thì lập tức chạy từ cửa lại.

“Cậu làm gì? Đây là giọng con gái tôi?”

Tổng biên tập Lưu quýnh lên.

“Haha, tổng biên tập Lưu đừng vội, con gái ông đang ở quê nhà, tình cờ là bộ phận điện ảnh và truyền hình của tập đoàn chúng tôi đang đến đó quay một video về quảng cáo giáo dục an toàn. Con gái ông xinh đẹp nên đương nhiên được mời lên hình! Bây giờ cô bé đang đóng vai một bé gái bị bắt cóc, bọn cướp muốn ba cô bé thoả hiệp, nếu không sẽ giết con tin!”

Lý Chấn Quốc cười nói.

Ông ta lấy điện thoại từ tay Trần Lạc Thần đưa cho tổng biên tập Lưu nhìn.

Ông ta nhìn thấy một nhóm người đang quay phim trong thôn.

Nhưng tổng biên tập Lưu lại chợt nuốt nước bọt.

Ông ta hiểu điều này có nghĩa là gì mà không cần phải nói rõ.

Hơn nữa, chuyện này đúng là cậu Long cố ý sắp đặt để bôi đen cậu Trần.

Tổng biên tập Lưu không có lý gì cả.

Bị người ta trả thù, ông cũng không nói được gì.

Bây giờ con gái ông không sao, còn chơi đùa vui vẻ với các nhân viên ở đó, cậu Trần đã nể mặt ông ta lắm rồi.

“Cậu Trần, trong chuyện này có hiểu lầm rất lớn, ban đầu nói cậu cưỡng gian cô gái đó chắc chắn tôi không tin, tôi cảm thấy chuyện này có hiểu lầm, hiểu lầm rất lớn!”

Tổng biên tập Lưu tái mặt.

“Tổng biên tập Lưu, chuyện này không liên quan đến ông, hơn nữa chúng tôi không phải Long Thiếu Vân, chúng tôi cũng không làm được những chuyện như uy hiếp người khác, ông chỉ cần làm theo những gì tôi nói thôi. Nếu ông cố tình gây rắc tối cho tôi thì tôi sẽ không vui đâu!”

Trần Lạc Thần lên tiếng.

“Vâng, vâng, vâng, tôi nói thật, những bức ảnh đó là Long Thiếu Vân bảo chúng tôi photoshop chỉnh sửa, nhằm mục đích bêu xấu cậu, để cậu gây thù chuốc oán với nhà Âu Dương! Tôi biết cậu Trần chắc chắn không làm chuyện bẩn thỉu đó!”

Tổng biên tập Lưu toát mồ hôi lạnh.

Thấy tổng biên tập Lưu đã nói hết.

Trần Lạc Thần nhìn Lý Chấn Quốc rồi gật đầu, để cho tổng biên tập Lưu xem một đoạn video khác được quay.

Nhìn thấy đoạn video này, tổng biên tập Lưu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được, sau đó khuôn mặt tức giận trở nên trắng bệch…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.