Con Nhà Giàu

Chương 322: Chương 322: Sinh nhật cậu cả long




“Tiểu Nhã, con không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra ngoài làm gì?”

Tần Hướng Nam đau lòng nói.

“Khụ khụ, Tiểu Nhã thật sự là một đứa bé ngoan, phải biết rằng chúng ta không thể đắc tội nổi gia tộc nhà họ Long, hơn nữa, cậu Long cũng không phải không thật lòng yêu cô, không phải cô nói khi cô bị bắt cóc, cậu Long còn sẵn sàng bỏ ra mấy tỷ để cứu cô sao!”

Người đồng tộc nói.

Chuyện tối hôm qua, Tần Nhã đương nhiên cũng đã nói với Tần Hướng Nam đang lo lắng kia rồi, mà mấy tộc nhân này cũng đều là Tần Hướng Nam nói.

“Ha ha!”

Tần Nhã mỉm cười đắng chát một tiếng.

Cô đương nhiên biết ý của những người đồng tộc này là gì.

Có thể nói ra được những lời này, Tần Nhã cũng không tức giận.

Dù sao lần này nhà họ Long và nhà họ Tần ở Yến Kinh cùng liên thủ tạo áp lực khiến ba của bọn họ rất khó thở.

Mấy người chú bác đó, bọn họ cũng đều có người nhà, cũng phải ăn cơm.

Vậy nên Tần Nhã cũng không trách bọn họ.

Hơn nữa bây giờ Tần Nhã cũng không coi mình ra gì.

Còn có thể thế nào đây.

Bây giờ Trần Lạc Thần hoàn toàn không để ý đến mình, anh có Tô Lệ Hàm của anh.

Lúc đầu trước đó Tần Nhã cảm thấy hai người vẫn còn có hi vọng, nhưng bây giờ… Được rồi, không muốn nhắc lại.

Tóm lại hiện tại Tần Nhã cảm thấy mình còn có chút tác dụng chính là có thể khiến nguy cơ của gia tộc biến nguy thành an.

“Ba, mẹ, đợi lát nữa con dọn dẹp một chút, sau đó chúng ta cùng đi đến Sơn Trang Ôn Tuyền tham gia tiệc sinh thật của cậu Long!”

Sau khi Tần Nhã hít sâu một hơi, mỉm cười nói.

Sau đó liền đi vào phòng.

Nhìn thấy con gái như vậy, trong lòng Tần Hướng Nam không khỏi chua xót…

“Cậu Trần, đây chính là món quà tôi tặng cho anh, he he, chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất hứng thú?”

Lại nói Trần Lạc Thần.

Hầu Tam chạy tới, cầm một cái USB.

Phát một đoạn video cho Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần nhìn một chút, không khỏi cười lạnh: “Đây là thứ tối hôm qua anh chạy tới thu sao?”

“he he đúng vậy nha, quỷ Hầu Tam tôi không có bản lĩnh nào khác, nhưng nói đến việc vượt nóc băng tường, trộm cắp gì đó, không ai có thể vượt qua tôi!”

Hầu Tam vỗ ngực nói.

“Được rồi, đừng đắc ý!”

Lý Chấn Quốc đứng bên cạnh cười khổ nói: “Có những thứ này, cộng thêm đoạn ghi âm trước đó, chúng ta có thể tương kế tựu kế!”

“Ừm!”

Trần Lạc Thần gật đầu cười một tiếng.

Đúng vào lúc này.

Điện thoại di động của Trần Lạc Thần vang lên.

Vừa nhìn, là điện thoại của người em kết nghĩa Hoàng Hiên gọi tới.

“Sao thế Hoàng Hiên?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Anh, chúng em bị đánh, Tiểu Phi bị nghiêm trọng nhất!”

“Cái gì! Ai to gan như vậy?” Trần Lạc Thần cả giận nói.

“Còn ai nữa, Long Thiếu Vân, hôm nay anh ta tổ chức tiệc sinh nhật, gần như tất cả các nhân vật lớn ở Kim Lăng đều đi, sau đó thì sao, duy chỉ không mời người của Trần thị, em liền cùng Tiểu Phi nghĩ dẫn người đi quấy rối…”

Hoàng Hiên nói lại mọi chuyện.

Tóm lại thì lần này Long Thiếu Vân rõ ràng là nhằm vào Trần Lạc Thần của Trần thị, thấy không phục, khi bọn họ dẫn người đi quấy rối đã bị người của nhà họ Long dạy dỗ.

Nhà họ Long thế lực rất lớn, lần này sinh nhật Long Thiếu Vân, địa điểm được chọn ở Kim Lăng.

Hơn nữa còn chọn Sơn Trang Ôn Tuyền do chị gái Trần Bạch Lan kinh doanh.

Tính nhắm vào không cần nói cũng biết.

Lần này nhà họ Long có rất nhiều người đến, Tiểu Phi và Hoàng Hiên không chào hỏi một câu mà đi gây sự, chắc chắn đã phải chịu nhiều thiệt thòi.

“Hai người đến tìm tôi trước!”

Trần Lạc Thần nói.

Đối với Bạch Tiểu Phi và Hoàng Hiên, Trần Lạc Thần đã coi bọn họ như những người anh em để đối đãi.

“Chúng em ở dưới lầu, đang đỡ Tiểu Phi!”

Hoàng Hiên nói.

“Bây giờ tôi đi xuống!”

Trần Lạc Thần mang theo mấy người Hầu Tam chạy xuống dưới lầu.

Quả nhiên, Bạch Tiểu Phi bị đánh da mặt tím xanh, trên mặt Hoàng Hiên cũng bị thương.

“Cậu Trần! Thật xin lỗi, hôm nay khiến cậu mất mặt!”

Bạch Tiểu Phi dường như đã bị đánh bại, sa sút tinh thần nói.

“Không sao, đi vào trước rồi nói!”

Trần Lạc Thần vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Phi và Hoàng Hiên, đang muốn cùng mọi người đi vào.

“Trần Lạc Thần! Trần Lạc Thần!”

Bỗng nhiên, một giọng nữa ở bên ngoài gọi tên Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần quay đầu nhìn lại, người vừa tới cũng không phải là người ngoài, là Hàn Phi Yên.

Với con nhóc này, ít nhất cũng đã có một quãng thời gian không gặp.

Không ngờ bây giờ gặp lại, lại đẹp lên rất nhiều.

“Hàn Phi Yên, sao cậu lại tới đây?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Hừ, còn nói sao, tôi về trường học cũng không thấy cậu, liền muốn tới gặp cậu!”

Hàn Phi Yên nói.

Từ sau khi thân phận của Trần Lạc Thần lộ ra ánh sáng, Hàn Phi Yên đã phải trải quả một khoảng thời gian xoắn xuýt.

Trong lòng đã hoàn toàn thay đổi đối với Trần Lạc Thần.

Ví dụ như Trần Lạc Thần trước kia, khi Hàn Phi Yên vẫn nghi ngờ Trần Lạc Thần là cậu Trần, trong lòng luôn luôn suy sụp, rốt cuộc mình yêu hay không yêu Trần Lạc Thần?

Mãi đến lần trước ở tiểu khu kia, khi nhìn thấy Trần Lạc Thần được nhiều người cúi chào như vậy, cuối cùng Hàn Phi Yên mới không xoắn xuýt.

“Chỉ muốn tới gặp tôi sao? Được rồi, đã gặp!”

Trần Lạc Thần không khỏi cười khổ nói.

“Phốc! Bây giờ sao cậu lại thế này nữa nha, được rồi, tôi biết bên cạnh cậu có rất nhiều phụ nữ, đã sớm quên những người bạn học như chúng tôi rồi, tôi tới tìm cậu thật ra còn có một chuyện!”

Hàn Phi Yên nói.

Trần Lạc Thần cũng không biết sao Hàn Phi Yên có thể tìm được mình, nhưng mình ở đâu cũng không phải điều bí mật.

Vì vậy anh gật đầu ra hiệu cho cô ta nói.

“Là thế này, hiện tại tôi đang mở một công ty dành cho người nổi tiếng trên mạng internet, tự mình làm treamer, lúc đầu tôi nghĩ đến đều là công ty của cậu, chúng ta có thể đến bên núi Vân Mông để phát trực tiếp thu hút fan, nhưng những người bên đó không cho vào!”

Hàn Phi Yên nói.

“Được, chuyện này tôi có thể giúp, trở về các cậu đến đó là được.”

Trần Lạc Thần cười nói.

Hàn Phi Yên mím miệng, thấy Trần Lạc Thần tốt với mình như vậy.

Trong lòng thật sự vừa buồn vừa vui.

Vui đương nhiên là vì Trần Lạc Thần không trách việc trước kia mình đã từng vô lễ, còn coi mình là bạn học.

Buồn chính là vì nhớ tới trước kia, khi vừa khai giải trường đại học, lúc đó Trần Lạc Thần luôn nhìn lén mình, là nữ sinh, cô ta đương nhiên hiểu rõ.

Trần Lạc Thần thích mình nha.

Nhưng thời điểm đó sao mình có thể để ý đến một tên nghèo hèn như vậy chứ. Nói trắng ra là chính là có chút hối hận.

Nếu như lúc nó mình ở bên Trần Lạc Thần thì tốt biết bao!

“Đúng rồi, vậy cậu cũng giúp tôi một chuyện đi?”

Trần Lạc Thần bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nói.

“A? Gấp cái gì? Tôi có thể giúp gì cho cậu?” Hàn Phi Yên kinh hỉ nói.

“Được, cậu cùng tôi đi vào trước, chúng ta đi vào thương lượng!”

Trần Lạc Thần cười nói.

Cùng lúc đó.

Khu nghỉ dưỡng Ôn Tuyền ở Kim Lăng đã đông nghịt người, hôm nay thật náo nhiệt.

Từ khi chị gái Trần Bạch Lan vì để Trần Lạc Thần độc lập lập nghiệp mà giải tán tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng đem đi đấu giá.

Sơn Trang Ôn Tuyền đương nhiên được bán đấu giá cho người khác kinh doanh.

Mà hôm nay không hiểu tại sao Long Thiếu Vân lại tổ chức tiệc sinh nhật ở đây, người đến cũng đều hiểu rõ là có ý gì.

Nói trắng ra là, sau này nhà họ Long muốn cắm cờ ở chỗ này, vấp ngã từ chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó thôi!

“Cậu Long, hôm này người đến tâng bốc cậu thật nhiều!”

Người hầu nhìn đám người, thổi phồng nói.

“Ha ha, nói nhảm, đúng rồi, gia đình Tần Nhã có tới không?”

Long Thiếu Vân hỏi.

“Đã hỏi, đang trên đường tới, ha ha, cho dù là cô Tần Nhã có quật cường thế nào vẫn không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cậu Long!”

“Hừ, người phụ nữ Tần Nhã này, cậu đây tốt với cô ta như vậy, thấp kém như vậy, vậy mà cô ta lại một lòng thích tên Trần Lạc Thần chết tiệt kia, xem ra không cho cô ta một chút áp lực, cô ta thật sự coi Long Thiếu Vân như không tồn tại! Càng như vậy, cậu đây lại càng muốn lấy được cô ta!”

“Ai nha!”

Đúng vào lúc này, một nhân viên phục vụ nữ cung kính đi tới, lúc đầu muốn rót trà cho Long Thiếu Vân, nhưng lại không cẩn thận đụng vào cái ly.

“Bà mẹ nó, cô không…”

Long Thiếu Vân đang muốn mắng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của nữ sinh kia, bỗng nhiên nuốt lại lời mắng vào trong miệng… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.