“Á!”
Một tiếng hét thê lương thảm thiết vang vọng cả tòa nhà, đây tuyệt đối là tiếng hét cuối cùng của một một người đàn ông mới có thể vang dội được như vậy!
Đúng vậy, đây chính là một lần cuối cùng của đàn ông!
Sau khi làm xong tất cả.
Mạnh Mỹ Dung mới cầm túi của mình đi ra khỏi phòng.
Cả hành lang của khách sạn, hai bên là hai hàng vệ sĩ đứng thẳng tắp.
Mạnh Mỹ Dung quả thật sắp bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc.
Thời điểm mình được cứu, mạnh mẽ mang dội, sung sướng!
Vừa rồi lúc mình trả thù, ngay cả phản kháng mà Trương Đại Sơn cũng không dám, phải để mình giật điện nơi đó, sung sướng!
Còn hiện tại, vệ sĩ đứng hai bên cung kính chính là vì chờ đợi mình.
Thật sự là quá sung sướng.
Đây là cảm giác có được chỗ dựa vững chắc sao? Đây là cảm giác ở ở cạnh anh Lạc Thần sao?
Vinh quang, an toàn.
Điều này người bình thường căn bản không thể sánh được!
“Cô Mạnh, mời lên xe!”
Ngoài cửa, Lý Phi Hồng tự mình mở cửa xe cho Mạnh Mỹ Dung, mời cô ta vào trong xe.
Lúc này cả đoàn xe mới chậm rãi rời đi.
Trần Lạc Thần đâu?
Thật ra vừa rồi Trần Lạc Thần cũng đến đây cùng, lúc Lý Phi Hồng xác định phòng, dẫn người đi lên, thiếu chút nữa là Trần Lạc Thần cũng lên theo.
Nhưng mà, Trần Lạc Thần do dự.
Sau khi mình lên, khẳng định phải mặt đối mặt với Mạnh Mỹ Dung.
Đến lúc đó mình phải nói thế nào?
Chẳng phải thân phận anh Trần của mình phải bị bại lộ à?
Vậy mình che dấu suốt thời gian dài như thế còn ý nghĩa gì nữa?
Hơn nữa, việc này tự Lý Phi Hồng có thể làm tốt được.
Không tự mình đi lên cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy anh dặn dò vài câu với Lý Phi Hồng rồi Trần Lạc Thần tự bắt taxi rời đi.
Cho nên mới có đoạn Lý Phi Hồng nói với Mạnh Mỹ Dung kia.
“Ông Lý, chuyện hôm nay cảm ơn ông, tôi sẽ nói với anh Lạc Thần về sự vất vả của ông!”
Trên xe, Mạnh Mỹ Dung ngồi bắt chéo chân, nói với Lý Phi Hồng ngồi ở ghế phụ.
Ngữ khí đã không còn khách khí như trước, ngược lại có chút như kẻ bề trên.
Ha ha, Lý Phi Hồng trâu bò như vậy mà còn không bằng anh Lạc Thần, nếu mình còn cung kính với anh ta như vậy, chẳng phải là đang tự hạ giá bản thân à?
“Cảm ơn cô Mạnh! Mặt khác, làm phiền cô báo cho anh Trần… Anh Bình Phàm một tiếng ngay, chúng tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ!”
Lý Phi Hồng chỉ có thể cười nói.
Mạnh Mỹ Dung ừ một tiếng, nghĩ thầm vì kích động mà quên mất phải liên hệ với anh Lạc Thần rồi.
Lập tức mở điện thoại ra nhắn tin cho anh Lạc Thần.
“Anh Bình Phàm, là anh cứu tôi à? Yêu anh, yêu anh chết mất!”
Xe của Mạnh Mỹ Dung không được mang về mà vẫn để ở quán bar, Trần Lạc Thần đã trở về ký túc xá, chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của Mạnh Mỹ Dung, biết cô ta không có chuyện gì thì cũng yên tâm, bèn gửi lại một chữ ừ.
“Hôm nay anh làm tôi cảm động không biết nói sao cho hết. Đúng rồi, tôi không nói cảm ơn suông, anh Bình Phàm, anh nhớ kỹ, sau này trở thành người phụ nữ của anh chính là mục tiêu phấn đấu của Mạnh Mỹ Dung tôi!”
Mạnh Mỹ Dung hào hứng gõ câu này rồi gửi đi.
“Mẹ kiếp!”
Trong ký túc xá, Trần Lạc Thần sợ đến mức hét lên một tiếng.
“Hả? Lão Trần sao vậy? Mơ ngủ à?”
“Không có việc gì không có việc gì, chỉ là bị hoảng sợ thôi! Ngủ ngủ, mệt chết rồi!”
Trần Lạc Thần ngủ tiếp.
“Cô Mạnh, đến trường học rồi!”
Lý Phi Hồng đi xuống mở cửa xe cho Mạnh Mỹ Dung.
Mạnh Mỹ Dung ừ một tiếng, lúc này mời chuẩn bị xuống xe.
Về phần Trần Lạc Thần được cô ta dẫn đi quán bar, dường như đã sớm bị cô ta quên luôn rồi.
Trên thực tế, lúc mới vừa ra khỏi khách sạn, Mạnh Mỹ Dung có nhớ tới Trần Lạc Thần.
Chìa khóa xe của mình đang ở trong tay cậu ta.
Còn tính toán để Lý Phi Hồng cho người đi đón cậu ta.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy người kém cỏi như Trần Lạc Thần, nếu để người khác biết cậu ta chính là học trò của mình vậy thì phải mất mặt đến mức nào?
Cho nên Mạnh Mỹ Dung mới không báo cho Trần Lạc Thần, dự định sau khi về nhà sẽ nhắn cho Trần Lạc Thần một cái tin ngắn, để cậu ta tự gọi xe về.
Còn về phần xe của mình, cậu ta đừng có mơ!
Vẻ mặt đầy ghét bỏ!
“Ai nha!”
Lúc Mạnh Mỹ Dung xuống xe, dường như đã bị cái gì chọc trúng, đau điếng sờ mông một cái.
“Trên xe ông có cái gì vậy? Đau muốn chết!”
Mạnh Mỹ Dung u oán nói một câu.
Sau đó sò dưới mông, Mạnh Mỹ Dung trợi tròn mắt, mẹ nó! Thế mà lại là một cái sạc dự phòng à!
“Xe của mấy người đắt tiền như vậy mà còn để cái sạc dự phòng quỷ này ở trong làm gì! Còn không ném đi!”
Mạnh Mỹ Dung cầm lấy sạc dự phòng, tức giận không nhẹ, thiếu chút nữa là không giữ được hình tượng thục nữ.
Cô ta cầm lấy muốn ném vào thùng rác.
Nhưng sau đó cô ta lại dừng lại.
“A? Không đúng! Cái sạc dự phòng này?”
Mạnh Mỹ Dung trừng lớn mắt, nhờ ánh trăng cần thận nhìn lại.
Bỗng nhiên hít một sâu một hơi.
“Trời ạ, đây không phải sạc dự phòng của mình à?”
Đúng vậy, đây chính là sạc dự phòng của cô, mới mua với giá hơn một triệu!
Vì sao lại có thể khẳng định như vậy, bởi vì trên cái sạc dự phòng này có hình cô ta ở trên!
Vừa rồi nếu không nhìn thấy ảnh chụp của mình thì Mạnh Mỹ Dung cũng không nghĩ sang hướng khác.
Sạc dự phòng này, bình thường cô hay để trong xe.
Chiều hôm nay lúc đến quán bar, không phải điện thoại của Trần Lạc thần hết pin à, cô bèn lấy sạc dự phòng của mình cho cậu ta mượn.
Chỉ là… Sao cái sạc dự phòng này lại chạy đến xe Rolls Royce này?
Chẳng lẽ là mình không cẩn thận làm rơi xuống?
Sao có thể như vậy được? Hôm nay Trần Lạc Thần chỉ nhìn mình, căn cản không đến gần mình quá một mét.
Cho dù cậu ta trộm trả lại cho mình, nhưng căn bản chuyện này cũng không có khả năng.
Hơn nữa, cậu ta trả lại thì trả lại, sao phải trộm cơ chứ?
Nói cách khác, cái này căn bản không phải chính mình làm rơi.
Mà là không biết tại sao Trần Lạc Thần lại để sạc dự phòng trong xe…
Càng nghĩ, mặt Mạnh Mỹ Dung càng trắng hơn.
Chỉ là vì sao Trần Lạc Thần lại xuất hiện trên xe này?
Thân phận của cậu ta là gì?
Này này này… Sao lại thế này?
Chẳng lẽ…?
Mạnh Mỹ Dung cảm thấy đầu mình kêu loạn lên.
“Ông Lý, tôi muốn hỏi ông một chút, ông có quen biết Trần Lạc Thần không?”
Dường như nghĩ tới cái gì, Mạnh Mỹ Dung mở lớn mắt, hỏi.
“Không biết, làm sao vậy?”
Lý Phi Hồng trả lời theo bản năng, đồng thời việc Mạnh Mỹ Dung đột nhiên nói tên Trần Lạc Thần làm cho Lý Phi Hồng hơi khẩn trương.
“À à, là thế này, Trần Lạc Thần là một học trò của tôi, cái sạc dự phòng này là buổi chiều tôi đưa cho cậu ta, nhưng vì sao nó lại chạy lên xe của ông?”
“Đúng vậy, đây là sạc dự phòng của cô đưa cho Trần Lạc Thần, sau nó lại xuất hiện trên xe của tôi?”
Lý Phi Hồng âm thầm nuốt nước miếng.
Sao lại xuất hiện trên xe?
Khẳng định là lúc anh Trần rời đi, không cẩn thận làm sạc dự phòng rơi trên xe!
“Tôi đang hỏi ông đấy ông Lý!”
Mạnh Mỹ Dung giống như cực kỳ muốn biết đáp án.
“À à, là như thế này, lúc ấy chúng tôi biết được cô gặp chuyện, phải đi đến quán bar tìm cô, nhưng mà chúng tôi lại chưa từng gặp cô, bèn hỏi thăm xung quanh, muốn biết cô trông như thế nào, cuối cùng có người nói hình ảnh trên sạc dự phòng chính là cô, cho nên tôi bèn cầm theo sạc dự phòng…”
Lý Phi Hồng làm việc, tuyệt đối là một người ngay thẳng rắn rỏi, để một người đàn ông như ông ta đi nói dối, này thật sự là làm khó ông ta.
“À à, tôi hiểu rồi!”
Mạnh Mỹ Dung như suy nghĩ gì đó về cái sạc dự phòng trong tay, xem ra là Trần Lạc Thần đưa cho ông ta.
Sau đó bèn từ biệt Lý Phi Hồng, tự mình đi lên nhà.
Chỉ là lúc trở về, càng nghĩ Mạnh Mỹ Dung càng cảm thấy không thích hợp.
Lý Phi Hồng giống như đang nói dối, hơn nữa câu nói cuối cùng kia, nghe giống như thật nhưng lại có trăm ngàn chỗ hở có được không?
Không đúng!!!
- ------------------