Sau khi nói chuyện điện thoại xong, hai bên liền chờ đợi trong giằng co.
Mà cảnh sát thì sao? Gặp phải tình huống này cũng không làm gì được. Còn về việc giải quyết theo quy định hay giải quyết riêng thì phải đợi bọn họ đấu xong hiệp này rồi nói sau.
“Rốt cuộc ai sẽ lợi hại hơn đây?”
Trong lòng Lý Thi Hàm cũng do dự.
Lúc thì cô ta hy vọng Đinh Hạo thắng, lúc thì lại hy vọng Mã Phi người luôn si mê cô ta từ trước đến nay thắng.
Nói tóm lại tâm trạng cô ta rất phức tạp và xoắn xuýt.
Lúc này trong phòng của cai ngục bỗng vang lên hàng loạt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân rất gấp gáp, dường như có không ít người đang tới đây.
“Mịa nó, ba? Có phải chủ tịch Lý đến rồi không?”
Đinh Hạo rất phấn khích!
“Làm sao có khả năng? Chủ tịch Lý bọn họ sẽ không đích thân ra mặt tham gia những chuyện này đâu!”
Ba của Đinh Hạo khẽ nói.
Lúc này cửa bị mở ra.
Một đám người trung niên mặc đồ cảnh sát bước vào.
“Chính ủy Triệu, cục trưởng Lưu!” Hai cảnh sát vội vàng cúi chào.
Sau lưng bọn họ cũng có rất nhiều người có khí chất không tầm thường.
“Chính ủy Triệu, là tôi gọi điện cho chủ tịch Lý!” Ba của Đinh Hạo vừa nhìn thấy lãnh đạo của Cục cảnh sát thì kích động đến run run.
“Cục trưởng Lưu, bên bị hại chúng tôi đã liên hệ với cô Mã Tiểu Vũ, người bị đánh là em trai của cô Mã Tiểu Vũ!”
Mã Hiểu Vân cũng hít sâu một hơi.
Lúc đó em gái nói cô ấy được bảy tám đại lão lái xe Maybach cứu, cô ta còn không tin bây giờ vừa nhìn thấy hậu thuẫn này của em gái, quả là mạnh hơn cô ta rất nhiều.
Thậm chí ngay cả chính ủy và cục trưởng bị quấy rầy!
Vì vậy, hai bên đều bày tỏ lập trường của mình đối với hai vị lãnh đạo.
“Hừ, chủ tịch Lý gì chứ, em trai gì chứ? Tiểu Vương, cậu đã đã hỏi rõ ràng toàn bộ quá trình chưa?”
Triệu Cương hỏi.
“Hỏi rõ rồi. Là Mã Phi gây rối tại tiệm Thái Hòa Kim, đánh Lý Thi Hàm trước, sau đó Lý Thi Hàm kêu người tới đánh Mã Phi!”
“Được, tôi thấy hai bên không ai chịu nhường ai đúng không? Vậy thì không giải quyết riêng nữa, cứ làm theo thủ tục đi, tạm giam hành chính cộng thêm xử phạt! Tất cả những kẻ gây rối sẽ bị giam giữ!”
Triệu Cương lạnh lùng nói.
Lần này hai bên đều ngơ ngác.
“Chuyện quái gì thế này? Không phải bọn họ đến giúp đỡ sao?”
Mã Hiểu Vân cũng không ngờ cô ta khăng khăng như vậy cuối cùng lại khiến em trai mình bị tạm giam.
Rốt cuộc là sao đây?
Đây không phải là hậu thuẫn của em gái sao? Nếu không phải thì chuyện nhỏ như vậy cũng không đến nỗi quấy rầy chính ủy và cục trưởng chứ?
“Ngài là ngài Trần Lạc Thần sao?”
Tiếp đó, mấy người nhìn xung quanh một vòng sau đó ánh mắt dừng lại trên người Trần Lạc Thần.
“Là tôi!” Trần Lạc Thần gật đầu.
Trên thực tế lúc nãy khi Trần Lạc Thần lên xe cảnh sát, anh đã liên hệ với cục trưởng Hoàng Vi Dân rồi.
Sau đó kể lại tình huống cho ông ta nghe.
Việc này cũng chẳng có gì mờ ám, dù sau bản thân anh cũng không hề hấn gì.
Vốn muốn chào hỏi Hoàng Vi Dân, nhưng không ngờ chính ủy và cục trưởng lại đích thân tới.
“OK, ngài chỉ là nhân chứng, bây giờ không có chuyện của ngài nữa rồi, ngài về trước đi!”
“Được, làm phiền rồi!”
Trần Lạc Thần không nói gì, tiếp đó anh đi thẳng ra ngoài trong ánh mắt sững sờ của mọi người.
Mà lúc này mọi người đều đã nhìn ra được.
Đám người kia rõ ràng đến đây là vì Trần Lạc Thần.
Vì Trần Lạc Thần đã rời đi cho nên bọn họ không hề quan tâm đến những người còn lại ở trong đó, sau đó cũng đi ra ngoài theo Trần Lạc Thần.
“Trời má!”
Sau khi lúng túng qua đi, Mã Hiểu Vân lại cảm thấy bất ngờ và khiếp sợ.
Lý Thi Hàm và Trần Lâm cũng vậy.
Ai cũng kinh hãi.
Mối quan hệ xã giao của Trần Lạc Thần, chỉ cần nhìn thái độ của bọn họ đối với những người này lúc nãy thôi cũng biết được rõ ràng là anh quen biết rộng hơn ba của Đinh Hạo và chị gái của Mã Phi nhiều.
Rốt cuộc Trần Lạc Thần này có thân phận gì đây?
Cả hai đều suy nghĩ cùng một lúc.
Sự lo lắng vừa lắng xuống lúc này lại bắ đầu trỗi dậy.
Mã Hiểu Vân đúng là không ngờ cô ta lại bị vả mặt như vậy.
Hơn nữa trong lòng cũng sốt ruột.
Ba người phụ nữ, đều e rằng Trần Lạc Thần mới là vị đại lão kia!
Trong lúc này Trần Lạc Thần đã đi ra ngoài, chuyện khiến anh hơi bất ngờ chính là Hoàng Vi Dân cục trưởng Cục quản lý thị trường đã đậu xe chờ anh ở bên ngoài.
Anh lên xe.
Hoàng Vi Dân cười nói: “Cậu Trần, cậu chỉ là nhân chứng thôi, tại sao còn bị bắt vào trong chứ? Ha ha!”
Anh nói là do Mã Hiểu Vân khăng khăng cho rằng anh là đồng bọn, khụ khụ, có một số ân oán là không thể nhắc tới.
Trần Lạc Thần đáp qua loa.
“Đúng rồi cậu Trần, tôi có chút việc
không biết nên nói hay không?”
Hoàng Vi Dân vừa lái xe đưa Trần Lạc Thần về trường học vừa cười nói.
Mà ấn tượng của Trần Lạc Thần đối với Hoàng Vi Dân có thể nói là cực kỳ tốt
Đây là một nhà lãnh đạo muốn phát triển và làm lớn mạnh hơn nữa cộng đồng doanh nghiệp của Kim Lăng.
Vì vậy nói chung về phía Trần Lạc Thần cũng là cầu được ước thấy.
“Là như vậy, khoảng thời gian trước Cục quản lý thị trường của chúng tôi nhận được chỉ thị nhiệm vụ, đó là tăng cường xây dựng kinh tế giữa thành thị và nông thôn. Tất nhiên Cục quản lý thị trường phải hợp tác và phải làm cho có thành tích. Vì vậy, tôi dự định thiết lập các dự án thí điểm ở các quận huyện và thị trấn!”
“Vốn dĩ đã làm phiền cậu Trần rất nhiều rồi, tôi liền dồn một số nguồn vốn đầu tư cho các tập đoàn lớn khác, đúng là đã thương lượng xong hết rồi, nhưng ai ngờ mấy ngày trước tập đoàn Hà Sơn đột ngột sụp đổ, khiến nhiều công ty liên kết khác cũng bị ảnh hưởng, vốn đầu tư ban đầu cũng mất hết!”
Hoàng Vi Dân cười chua xót.
Trần Lạc Thần dở khóc dở cười, thật ra tập đoàn Hải Sơn là bị anh phá sụp.
Đúng là liên lụy không ít người mà.
“Vì vậy, bây giờ tôi nghĩ như thế này. Tôi đã hỏi thăm và biết được quê của cậu Trần ở một trấn nhỏ của huyện Bình An thuộc Kim Lăng. Tôi cũng đã điều tra thông tin vị trí giao thông ở nơi đó khá tốt. Nếu cậu đồng ý đầu tư và phát triển xí nghiệp ở đó, không cần bao lâu sẽ có thể cải thiện nền kinh tế của huyện Bình An rồi. Tất nhiên, chúng tôi sẽ cung cấp các nguồn lực để hỗ trợ cậu!”
Hoàng Vi Dân trưng cầu ý kiến của Trần Lạc Thần.
Bên phía Trần Lạc Thần đương nhiên là không có vấn đề gì.
Còn bảy ngày nữa là thi xong. Sau khi thi xong, Trần Lạc Thần có mấy tháng rảnh rỗi, anh sẽ tập trung toàn bộ thời gian và sức lực để phát triển triển những dự án này
Trên thực tế, Trần Lạc Thần đã cân nhắc đến việc đầu tư tại quê nhà từ lâu, chuẩn bị sau này sẽ nói với Hoàng Vi Dân chuyện này.
Còn bây giờ thì sao? Anh đã gián tiếp phá hủy kế hoạch đầu tư ban đầu của Hoàng Vi Dân.
Trần Lạc Thần cũng không có lý do nào để từ chối chút yêu cầu này.
Hơn nữa cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Cho nên anh lập tức gật đầu đồng ý.
Sau khi trở về ký túc xá.
Trần Lạc Thần bỏ vòng ngọc mình mua xuống.
Bọn Dương Thanh và Lý Bân đang bận rộn ôn bài trong ký túc xá.
Vừa vặn lúc này điện thoại của Trần Lạc Thần vang lên, là chị gái Trần Hiểu gọi tới.
Trong ký túc xá không tiện nghe máy, nên Trần Lạc Thần ra ngoài và đi đến phòng vệ sinh chung.
Bởi vì tính toán thời gian chắc hẳn chị gái sẽ tới trong hôm nay, cho nên Trần Lạc Thần sớm đã muốn gọi điện cho chị gái rồi.
Mà đợi sau khi Trần Lạc Thần rời khỏi ký túc xá, năm người vốn đang ôn bài trong ký túc xá lập tức bỏ sách trong tay xuống.
Còn có người cố ý đến cửa canh gác.
“Dương Thanh, mau nhìn xem lão Trần lại mua thứ tốt gì nữa rồi. Shit, nếu cuối cùng chứng thực giống như suy đoán của Từ Hà Triệu Thư Kỳ, lão Trần là Trần lão thì sau này anh em chúng ta cũng thơm lây rồi!”
Lý Bân cười hì hì.
Dù sao bạn ký túc xá cũng ăn vụng, lục đồ của nhau, trong đó Trần Lạc Thần cũng không phải chưa từng làm lần nào.
Ngược lại cũng không có cảm giác tội lỗi gì.
Huống chi bây giờ mọi người đều rất tò mò về thân phận của người anh em lão Trần này.
“Đúng đấy, mong rằng suy đoán của bọn Từ Hà là đúng!”
Dương Thanh gãi đầu cười, nếu đúng là thật thì Dương Thanh thật sự mừng thay cho lão Trần.
Mà vào ngay lúc này điện thoại của Dương Thanh vang lên tiếng chuông yêu cầu video call.
Nhìn màn hình là của Từ Hà gọi tới.
“Dương Thanh, Dương Thanh, Trần Lạc Thần anh ấy đã về chưa”
“Về rồi, bây giờ đang đi đến phòng vệ sinh chung rồi. Hơn nữa còn đem về hai cái túi thoạt nhìn rất ngầu!”
“Ồ? Cho tôi xem với!”
Người nói không phải là Từ Hà, mà là đám bạn ký túc xá cùng phòng của cô ta, mà Triệu Thư Kỳ cũng đang tò mò nhìn.
Nói chung mấy người này ngày nào chưa xác định được thân phận của Trần Lạc Thần thì ngày đó bọn họ ngủ không ngon, nhất là Triệu Thư Kỳ, bây giờ có thể nói cô ta sống một ngày bằng một năm, ngày nào cũng bị giày vò.
Có nên xin lỗi lấy lòng Trần Lạc Thần không? Bây giờ Tô Lệ Hàm không có ở đây, nói không chừng hai người có hội quay lại với nhau thì sao?
Nhưng nếu Trần Lạc Thần không phải là cậu Trần mà là một kẻ nghèo kiết xác thì sao?
Ai ôi! Tóm lại vấn đề này khiến Triệu Thư Kỳ sắp điên rồi.
“Ha ha, Lý Bân mau giúp một tay, mở ra xem lão Trần lại mua thứ tốt gì nữa rồi?”
- ------------------