Con Nhà Giàu

Chương 426: Chương 426: Tiệc thọ của bà cụ




“Em nói là bộ quần áo Trần Lạc Thần mặc đó cũng vô cùng đắt đỏ sao?”

Quách Như khó mà tin nổi nói.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Ba anh ta Trần Cận Đông năm đó có đức hạnh thế nào chúng ta đều biết rõ, nhà bọn họ sao lại có thể có tiền được, nên khả năng lớn nhất chính là, Trần Lạc Thần trúng vé số, ban nãy vì nhất thời kích động nên mới tiêu nhiều tiền như vậy!”

Quách Như nói.

Xem ra, sự kích động mà hai mươi hai tỷ tám trăm triệu đem đến cho bọn họ là rất lớn.

“Anh họ, bây giờ mấy người bác dâu cũng đã đi rồi, chúng ta trở về trả tấm thẻ này đi, quý giá quá, nhiều tiền như vậy, lãng phí biết bao!”

“Không cần đâu Tiểu Bối…”

“Hai ba tỉ bốn trăm triệu đó, sao lại có thể không cần chứ, hơn nữa anh họ, anh… rốt cuộc lấy nhiều tiền như vậy ở đâu ra?”

Tiểu Bối thật sự bị dọa sợ rồi.

Trần Lạc Thần nhìn Tiểu Bối đang lái xe cười nói: “Anh họ nói cho em một chuyện, em đừng nói với người khác vội, bao gồm cả mợ năm!”

“Gì thế ạ?”

Tiểu Bối hỏi.

“Thật ra anh họ là cậu ấm giàu có đó, kiểu mà tiền tiêu không hết ý!”

Trần Lạc Thần cười nói.

“Phụt!”

Không ngờ Tiểu Bối lại bật cười: “Rồi rồi rồi, anh họ giàu có, nếu thật sự tiêu không hết thì đưa cho cô em họ này tiêu là được rồi!”

Hiển nhiên, Tiểu Bối cho rằng anh họ lại đang đùa mình.

“Khụ khụ, em không tin thì thôi!”

Trần Lạc Thần ho một tiếng.

“Đúng rồi anh họ, mai là sinh nhật bà ngoại, anh định tặng gì thế?”

Tiểu Bối hỏi.

“Anh cũng không biết tặng gì, ngày mai xem là biết thôi!”

Nhà họ Dương ngày hôm sau đã vô cùng náo nhiệt rồi.

Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ Dương.

So với năm trước, đại thọ tám mươi đương nhiên là càng long trọng và náo nhiệt hơn rồi.

Không chỉ toàn bộ người nhà họ Dương đều tới mà ngay cả một số vị khách quý được mời cũng lần lượt đến chúc thọ.

Người trong người ngoài, vô cùng náo nhiệt.

“Danh sách quà tặng của mỗi vị khách quý đều phải ghi rõ ràng, còn phải đối chiếu lại một lần nữa, không thể qua loa sơ ý được! Khách quý năm nay chắc là sẽ rất nhiều, phải xem trọng việc sắp xếp cho mỗi vị khách!

Sáng sớm, bà cụ mặc một chiếc áo choàng đỏ tươi tắn, còn không quên dặn dò quản gia.

Sau khi bà cụ ngồi xuống.

Dưới hiệu lệnh của trưởng gia tộc, đã bắt đầu có những thanh niên của gia tộc lên tặng quà.

“Bà nội, đây là chiếc vòng ngọc cháu mua cho bà, bà nhìn xem có thích không?”

Một cô gái cười vui vẻ bước đến nói.

“Thích thích, vẫn là ngọc Hòa Điền Tử, hiếm thấy cháu có tấm lòng hiếu này!”

Bà cụ Dương cười không thể khép miệng.

Rồi kéo tay cô gái nói thêm vài lời.

“Ây, Tiểu Bối à, sao giờ hai người mới tới!”

Mà lúc này, Tiểu Bối và Trần Lạc Thần cùng nhau đi vào.

Trùng hợp gặp phải đám người Dương Diệp.

“Tiểu Bối, năm nay lại mua cho bà nội quà gì thế? Đừng giống năm ngoái, tặng bà một bức tranh thêu do chính tay cô làm! Hahaha!”

Đám người Dương Diệp lớn tiếng cười.

Nhất là Dương Diệp, lúc này sắc mặt có chút u ám, lạnh lùng nhìn Trần Lạc Thần.

“Đại thọ của bà nội, không ngờ anh cũng đến! Ha, không ngờ lại tay không mà đến cơ đấy?”

Dương Diệp đột nhiên bật cười.

Rồi đè thấp giọng nói: “Tôi cảnh cáo anh, anh bớt để ý đến gia sản của nhà họ Dương chúng tôi đi, cũng đừng cố lấy lòng bà nội nữa!”

Còn Trần Lạc Thần, nghe lời khiêu khích của Dương Diệp cũng không để ý đến anh ta, mà cười nói với Tiểu Bối: “Đi thôi, chúng ta vào trong!”

Rồi lập tức rời đi.

Dương Diệp tức giận, tay không khỏi nắm thành quyền.

“Đồ nhà quê, ông đây sẽ không tha cho anh đâu!”

Dương Diệp tức giận nói.

Ngoài ân oán đời trước khiến Dương Diệp không thích Trần Lạc Thần ra, tối hôm trước ở bar, tên nhà quê này trông có vẻ thành thật, nhưng lại hết lần này đến lần khác giành sự chú ý với anh ta.

Cuối cùng, cũng không biết là đã nói với Chu Bảo điều gì mà khiến anh ta bị Chu Bảo đánh rách đầu trước mặt các cô em.

Những chuyện này, đầu đuôi ngọn ngành Dương Diệp đều đổ hết cho Trần Lạc Thần.

Quan trọng nhất là, không dễ gì anh ta mới có được nữ thần trong lòng mình, mà Trần Lạc Thần này lại đứng ra chen một chân vào.

“Bà nội nhìn xem, đây là quà thọ cháu tặng bà!”

Trên bàn tiệc yến chính, lớp thanh niên trong gia tộc vẫn đang tiếp tục dâng quà.

Bà cụ Dương vui vẻ khép không nổi miệng.

“Ấy, đây không phải Tiểu Bối sao, sao giờ mới tới thế? Chẳng lẽ quên hôm nay là sinh nhật bà nội của cô rồi sao?”

Mà lúc này, thấy Dương Tiểu Bối và Trần Lạc Thần đến.

Quách Như đứng bên cạnh cười lạnh nói.

“Sinh nhật bà nội sao cháu có thể quên được chứ? Bác dâu, bác nặng lời rồi!”

Dương Tiểu Bối phản bác.

“Hahaha, vậy xem xem lần này Dương Tiểu Bối tặng bà nội quà gì nào?”

Vài cô gái nói cùng lúc.

Đồng thời, mẹ Tiểu Bối nghe lời bọn họ nói thì tức giận, ngay sau đó, lại tươi cười nhìn món quà trong tay Tiểu Bối.

Món quà này mà tặng đi, chắc chắn là mẹ sẽ rất vui mừng đây.

“Tiểu Bối, cho bà con xem quà đi!”

Quách Thái Phượng nói.

“Vâng ạ! Bà nội, đây là quà thọ Tiểu Bối tặng bà năm nay, là một chiếc vòng ngọc Long Vân ạ!”

Tiểu Bối cẩn thận mở ra.

“Vòng ngọc Long Vân?”

Bà cụ Dương khẽ ngơ ra.

Lập tức ngước mắt lên nhìn, kìa, thật sự là một chiếc vòng ngọc Long Vân sao?

Nói thật, trước kia Trần Lạc Thần từng mua vòng ngọc Long Vân cho Tần Nhã, giá trị cũng khoảng hơn ba trăm triệu.

Tuy nhiên, bà cụ Thái cũng không thiếu hơn ba trăm triệu này.

Nhưng bà ta biết trong những năm nay, cả nhà Tiểu Bối sống không quá xa xỉ, mọi năm tặng quà còn không ra dáng quà nữa kìa.

Vì vậy tặng chiếc vòng ngọc Long Vân hơn ba trăm triệu này ra, đương nhiên là đủ thấy lòng hiếu thảo của Tiểu Bối rồi.

“Tốt, tốt lắm!”

Bà cụ Dương cười nói.

Mà cũng chính chiếc vòng ngọc Long Vân này đã hoàn toàn che mờ chiếc vòng ngọc Hòa Điền Tử của con gái mợ hai của Trần Lạc Thần.

Khiến sắc mặt mợ hai và cô em họ kia đều có chút khó coi.

“Tiểu Bối, nghe nói năm nay cháu đã thực tập ở hạng mục của tập đoàn vài tháng rồi, ài, chớp mắt cháu cũng lớn như vậy rồi, thành tích học tập lại rất ưu tú, sau này bà sẽ tìm cho cháu một nơi lớn hơn để cháu học tập rèn luyện!”

Bà cụ Dương nói.

“Cảm ơn bà nội!”

Dương Tiểu Bối nghe vậy thì rất vui mừng, Quách Thái Phượng cũng thầm vui một phen.

“Bà nội, đây thật sự là vòng ngọc Long Vân sao ạ? Dù sao trên thị trường cũng nhiều đồ giả lắm!”

Lúc này, Dương Diệp bước tới cười khẩy nói.

Sắc mặt Dương Tiểu Bối khẽ thay đổi.

Sắc mặt Dương Thái Phụng cũng ngơ ra: “Dương Diệp, cháu nói gì thế, thím nói cháu nghe, đây là món quà năm đó mẹ thím tặng thím, thím tặng lại cho Tiểu Bối, sao có thể là giả được?”

Lời Quách Thái Phượng nói là thật, lần này bà thật sự đã dốc hết sức rồi.

“Bà nội, trước kia lúc cháu ở nước ngoài học tập có học qua một vài kĩ thuật giám định cơ bản, để cháu xem cho nhé ạ?”

Dương Diệp nói.

Bà cụ Dương vừa nghe Dương Diệp nói như vậy, cũng có chút nghi ngờ đột thật giả của chiếc vòng ngọc Long Vân này.

Dù sao người con dâu Quách Thái Phượng này bà ta cũng biết rõ, nếu thật sự là vô cùng quý trọng, sao lại có thể tặng làm quà sinh nhật cho bà ta được?

Bà cụ Dương đưa cho Dương Diệp.

“Giả đó, chắc chắn là giả!”

Còn Dương Diệp nhìn qua một lúc rồi lắc đầu.

“Dương Diệp, cháu nói bừa, cháu thì hiểu cái gì chứ?”

Quách Thái Phượng nóng nảy.

“Haha, thím năm, thím nóng nảy gì chứ, được được được, cháu không nói nữa, thím nói là thật thì là thật thôi!”

Sau đó đưa chiếc vòng ngọc cho Quách Thái Phượng.

Nhưng mà, tay của Dương Diệp lại đột nhiên thả lỏng ra.

Crắc!

Một tiếng giòn tan vang lên, vòng ngọc rơi thẳng xuống đất, vỡ tan ra…

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.