Nhóm bác sĩ này chỉ nắm sơ lược về tình hình đã vào phòng bệnh.
Đương nhiên các bác sĩ cũng không dám làm phiền.
Phải biết những người trong nhóm này đều là các bậc tiền bối đó.
Ba tiếng sau những bậc thầy này mới bước ra.
Họ nói với bệnh viện rằng đã chữa được căn nguyên của bệnh, bây giờ bà ấy cần thời gian dài nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
“Các bậc thầy ơi, xin dừng bước, chúng tôi có một buổi họp báo!”
Viện trưởng vội giữ họ lại.
Nhưng người của đội y tế chẳng thèm quan tâm mà dứt khoát rời khỏi bệnh viện.
“Thật đó! Thật đó! Viện trưởng, các hạng mục kiểm tra số liệu của bệnh nhân đều đã bình thường rồi!”
Lúc này bác sĩ lâm sàng đang vui mừng thốt lên.
Hai ba con Tần Nhã và Trần Tần Hướng Nam không phải nói kích động thế nào.
“Lý Việt, thật sự cảm ơn cháu, khi nào ba cháu về nước chú sẽ cảm ơn ba cháu!”
Tần Hướng Nam cảm động nói.
“Khụ khụ, bác khách sáo rồi bác Tần!”
Lý Việt nghe mọi người khen ngợi cũng khá vui nhưng trong lòng lại thấy khó hiểu.
Đệch, những người có tên tuổi trong giới y học vừa nãy thật sự đều do ba cậu gọi tới?
Thành thật mà nói thì Lý Việt không tin, vì vậy tranh thủ lúc có thời gian cậu vào toilet gọi cho ba mình.
“Ba, những người đó là ba gọi tới à?”
“Hả? Ai cơ?”
“Là bác sĩ Edie nổi tiếng ở nước ngoài và bác sĩ Trung y Triệu Thanh của nước ta ấy?”
“Sao ba có thể quen được người quyền lực như thế chứ! Bác sĩ mà ba gọi chỉ có mấy bác sĩ Trung y trong nước bình thường thôi, dù sao những chuyên gia từ khắp các nơi trên cả nước vẫn chưa hội chẩn ra kết quả nên con trai à, con cũng đừng mong đợi quá nhiều!”
Lý Việt nghe vậy thì thất vọng.
Cậu còn tưởng thật sự là ba mình gọi tới, như vậy mình có thể tỏ ra ngầu một chút.
Nhưng không phải ba cậu thì là ai đây?
Chắc chắn có thể loại trừ bệnh viện và nhà chú Tần, vì nhìn từ vẻ mặt họ có thể thấy họ đều rất ngạc nhiên.
Về phần bạn cùng phòng Tần Nhã thì cũng không thể nào, không có lý do gì để họ không nói ra cả.
Vậy sẽ là ai đây?
Lý Việt đầy bụng nghi ngờ bước ra.
“Cậu chủ Lý, cậu chủ Lý! Chúng tôi đợi cậu lâu lắm rồi này, chú Tần nói lát nữa sẽ để Nhã mời chúng ta đi ăn!”
Mấy người Triệu Đồng Đồng vui vẻ nói.
Bây giờ mẹ Tần Nhã đã không sao, mấy người làm bạn thân như các cô chắc chắn phải vui mừng rồi.
“Được! Tôi cũng không giúp gì nhiều, chỉ gọi vài bác sĩ tới thôi mà!”
Lý Việt đáp.
Dù sao bây giờ mọi người đều tưởng là mình, hơn nữa thái độ của Tần Nhã với mình rõ ràng đã tốt hơn.
Cho nên bây giờ dù Lý Việt phải đánh gãy răng nuốt vào bụng cũng không được nói ra sự thật.
Hơn nữa bây giờ là thời điểm tốt nhất để theo đuổi Tần Nhã.
Mọi người nói chuyện cười đùa rôm rả.
Trong phòng bệnh.
Tần Nhã cũng không đành lòng làm phiền mẹ vừa mới ngủ, lại bị Tần Hướng Nam gọi qua một bên.
“Nhã à, ba thấy sao con lại đối xử với Lý Việt lạnh lùng, thờ ơ thế, có thể nhìn ra được thằng bé rất thích con đấy! Hai đứa cũng sắp tốt nghiệp rồi, gia cảnh Lý Việt ưu việt, bây giờ lại giúp chúng ta chuyện lớn thế này…”
“Ba, ba nói gì thế!”
Tần Nhã vén lại tóc mái rồi nói.
“Tóm lại, từ nay về sau con đối xử với Lý Việt tốt một chút! Cậu ấy giúp chúng ta chuyện lớn như vậy cơ mà!” Tần Hướng Nam nói.
“Nhưng ba à, ba không cảm thấy kỳ lạ sao?” Tần Nhã nghĩ lại chuyện vừa nãy không khỏi cảm thấy băn khoăn.
“Kỳ lạ cái gì?”
“Ba cũng biết thế lực gia tộc Lý Việt, nói thật những bác sĩ vừa nãy tới cứu mẹ hình như đều là những người có tiếng trong giới y học, nhưng bọn họ không nhận tiền, cũng không giao tiếp với chúng ta nhiều, đặc biệt là họ còn không quen biết Lý Việt!”
“Họ cho con cảm giác như đã hoàn thành xong một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, hơn nữa họ là được mời đến để chữa trị đặc biệt cho mẹ!”
Tần Nhã nói.
Tần Hướng Nam gật đầu: “Con nói vậy, ba cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng ngoài Lý Việt gọi điện cho ba cậu ấy nhờ mời bác sĩ thì cũng không ai tới giúp nhà chúng ta mà! Còn bên phía Yên Kinh kia lại càng không thể!”
“Hơn nữa chẳng phải vừa nãy Lý Việt đã gọi điện cho ba để xác nhận đấy sao? Có khả năng là quan hệ của ba cậu ấy ở nước ngoài thôi, Nhã à, con đừng suy nghĩ nhiều!”
Sau khi được Tần Hướng Nam khuyên nhủ, Tần Nhã cũng theo nhóm người Lý Việt ra ngoài đi ăn.
“Nhã, hôm nay trước khi đến bệnh viện tớ tình cờ gặp phải Trần Lạc Thần đấy!”
Vừa ăn, Triệu Đồng Đồng vừa nói.
Tần Nhã vừa nghe đến cái tên Trần Lạc Thần thì giật mình, sau đó trên mặt hiện lên một cảm giác khó tả.
Có vẻ nhiều hơn là sự thất vọng.
“Ồ!”
Tần Nhã nhẹ đáp.
Nói thật thì Trần Lạc Thần giúp cô, sau đó lại tặng cho cô món quà quý giá nhất của anh khiến cô thật sự rất cảm động.
Cô cũng có ấn tượng rất tốt về Trần Lạc Thần.
Bình thường không có chuyện gì, Tần Nhã sẽ muốn gặp Trần Lạc Thần sau đó nói chuyện với anh, cùng nhau ngồi học.
Cô cảm thấy Trần Lạc Thần ngốc nghếch rất đáng yêu.
Nhưng Tần Nhã biết Trần Lạc Thần hình như rất ghét mình.
Hơn nữa cô gặp chuyện, còn đăng lên bảng tin trên facebook, thế mà Trần Lạc Thần cũng chẳng hỏi han.
Cô muốn làm bạn với anh, thậm chí còn có chút hảo cảm về mặt đó.
Nhưng cách làm của Trần Lạc Thần lại khiến Tần Nhã thật sự rất chạnh lòng.
“Hừ, cái thằng đấy nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, có gì to tát chứ!”
Lý Việt phẫn nộ bất bình.
Sau đó mọi người cũng không bàn về Trần Lạc Thần nữa.
Chỉ có Tần Nhã cảm thấy hơi khó chịu trong lòng. Tần Nhã cô có gì không tốt? Từ nhỏ đến lớn chưa có chàng trai nào từ chối cô như thế, nhưng Trần Lạc Thần có ý gì?
Nói đến Trần Lạc Thần.
Sau khi biết tin bệnh của mẹ Tần Nhã đã chữa được, anh cũng thở phào một hơi.
Cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường.
Chạng vạng hôm đó, Trần Lạc Thần cầm tài liệu đến thư viện để trả.
Vừa bước tới cửa, anh đã thấy một cô gái đang đứng trong thư viện, hình như đang đợi ai đó.
Trần Lạc Thần giật mình.
Cô gái dáng người cao gầy, mặc váy len đen bó sát người này không phải Tần Nhã thì là ai!
Mà Tần Nhã vừa ngẩng đầu cũng tình cờ trông thấy Trần Lạc Thần.
“Bạn học Tần Nhã, cậu đến thư viện học à?”
Trần Lạc Thần hơi lúng túng cất tiếng hỏi.
“Không, tôi đến để trả tài liệu!”
Tần Nhã cũng đáp lại một câu.
Từ chuyện lần trước nên trong lòng Trần Lạc Thần rất áy náy.
Vì thế anh nói: “Cậu ăn chưa? Tôi mời cậu đến căng tin ăn nhé? Hôm nay tôi mới nghe nói chuyện của bác gái! Bác gái đã đỡ hơn chưa?”
“Ừ, cảm ơn cậu, bệnh của mẹ tôi chữa được rồi, ăn cơm thì thôi đi, tôi có hẹn với bạn rồi!”
Tần Nhã lịch sự gật đầu với Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần cũng không biết phải nói gì.
“Đúng rồi bạn học Trần Lạc Thần, đây là vòng ngọc Long Vân cậu tặng tôi, trước kia tôi giữ nó thay cho cậu, nhưng tôi nghĩ món đồ giá trị thế này mà tôi giữ thì cũng không hay, dễ khiến người khác hiểu lầm. Bây giờ tôi trả cho cậu, còn vòng của tôi, cậu cũng không cần đền đâu!”
Vừa nói Tần Nhã vừa lấy vòng ngọc từ trong túi ra, mỉm cười trả lại Trần Lạc Thần.
Đúng lúc này, một chiếc BMW 7 Series vọt tới.
Cửa sổ xe hạ xuống, Lý Việt đeo kính râm thò đầu ra ngoài: “Hi Nhã, tôi đến muộn ba phút, tối nay chúng ta đi đâu ăn đây? Cậu chọn địa điểm đi!”
“Chọn nhà hàng Tây nào đó là được, tôi cũng không kén ăn! Với lại tối nay để tôi mời cậu đi, dù sao mấy ngày nay cậu cũng luôn ở lại bệnh viện cùng tôi, còn là ân nhân cứu mạng mẹ tôi, trưa nay vừa mời cậu rồi, nhưng tối nay tôi muốn mời riêng cậu!”
Tần Nhã vừa nói vừa cười, đi qua Trần Lạc Thần, ngồi vào ghế phụ.
“Tối nay có một bộ phim khá hay, tôi còn muốn đi xem phim nữa!”
Tần Nhã lại nói.
Trên mặt Lý Việt đã hiện hết lên hoa đào, cậu ta vui mừng muốn chết: “Được, được, được!”
Khi xe khởi động, Lý Việt đắc ý liếc nhìn Trần Lạc Thần rồi chở Tần Nhã rời đi.
Trần Lạc Thần đứng bên cạnh sững sờ nhìn họ đi xa, với Tần Nhã, anh cũng chưa phải là yêu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút chua xót.
Đặc biệt là Tần Nhã cũng đã nghe ra, có vẻ như công lao anh cử đội ngũ y tế đến đã bị Lý Việt chiếm mất.
Tần Nhã cảm kích Lý Việt, mối quan hệ giữa hai người càng thân thiết hơn.
Anh có nên nói ra sự thật không?
Haiz!
Trần Lạc Thần à Trần Lạc Thần, mày nói ra sự thật làm gì? Lẽ nào để Tần Nhã lại mang ơn mày sao? Bây giờ chẳng phải đã như mày nghĩ rồi đấy ư? Chuyện vòng ngọc cũng kết thúc rồi.
Lý Việt thích Tần Nhã như vậy, bản thân anh cũng đã có Lệ Hàm, thuận nước đẩy thuyền như này có vẻ cũng rất tốt!
Mà lúc này Tần Nhã đã ra khỏi trường cùng với Lý Việt.
“Nhã, cậu nghĩ nhà hàng nào được? Tôi biết một nhà hàng Tây bên cạnh có một rạp chiếu phim, đương nhiên cụ thể đi đâu thì sẽ để cậu chọn…”
Lý Việt vui mừng nói.
Vừa nãy đột nhiên nhận được tin nhắn của Tần Nhã muốn mình đích thân tới đón cô, Lý Việt đã rất vui mừng.
“Dừng xe ở phía trước đi…”
Lúc này Tần Nhã mới thu hồi ánh mắt suy sụp tinh thần từ kính chiếu hậu, cô hờ hững nói.
“Hả? Ở đây không có nhà hàng Tây mà!”
“Tôi không đến nhà hàng Tây, dừng xe, tôi muốn về nhà!”
- ------------------