Con Nhà Giàu

Chương 117: Chương 117: Tới phòng phát thanh một chuyến




Nhìn vẻ mặt cô nàng Ngọc Nghiên lúc này thì biết, một nữ minh tinh hạng A lại bị người nhìn thấy.

Ba người vệ sĩ đều nổi giận.

“Hừ, dám nhìn lén cô đây, hôm nay tôi khiến anh phải chịu hậu quả, giám đốc Triệu đâu, gọi cho giám đốc Triệu! Móc mắt tên biến thái này ra!”

Thầm Ngọc Nghiên thật sự bị chọc tức. Người trước mắt này, nhìn thôi thì cũng có thể cho qua đây lại còn chảy máu mũi, còn “cứng lên” nữa chứ.

Nếu là cậu Trần, cô mừng còn không kịp, nhưng bây giờ lại là một tên tiểu tốt.

Có khi cũng chỉ có mấy tên thất bại mới như vậy?

Lập tức Thẩm Ngọc Nghiên vẫn không buông tha nói.

Chị Hồng là người đại diện của cô, chị ấy bình tĩnh hơn nhiều.

Cô nhìn Trần Lạc Thần, cũng không giống như đội săn ảnh chụp lén, hơn nữa còn mặc đồ bơi, có thể thật sự là trùng hợp.

Lạnh lùng nói: “Cô Ngọc Nghiên, chuyện này tạm thời đừng làm ầm ĩ quá lớn, một hợp đồng phim điện ảnh sắp kí, bây giờ đều là đang tuyên truyền, tạm thời không thể bị tin tức tiêu cực, bất lợi cho bước phát triển tiếp theo của em!”

“Nhưng chị Hồng, nên làm gì bây giờ? Người này nhìn lén em, không dạy dỗ anh ta, em thật sự là không nuốt trôi cục tức này!”

Thẩm Ngọc Nghiên giữ chặt áo choàng tắm.

Ngay ở đây.

“Suối nước nóng bên kia hình như có gì đó, đi, đi qua xem một chút!”

“Ừ ừ, đã trễ thế này, chắc sẽ không phải khách ngâm suối nước nóng chứ? Đi xem cùng nhau đi!”

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng bảo vệ khu biệt thự.

Chị Hồng cùng Thẩm Ngọc Nghiên đều hoảng sợ.

Cứ bị phát hiện như vậy, ngày mai chắc chắn lên trang nhất.

“Ngọc Nghiên, chúng ta đi trước! Lần này lời cho tên xấu xa này!”

“Hừ, đi cũng được, nhưng mà...”

Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Ngọc Nghiên di chuyển, bỗng nhiên nhấc chân đá một phát vào đũng quần Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần nhanh tay lẹ mắt, vội vàng lùi về sau.

Không đá trúng, Thẩm Ngọc Nghiên lại vì chân dùng sức quá mạnh, không kịp thu chân về.

Lại một lần nữa hớ hênh trước mặt Trần Lạc Thần.

Qúa xuất sắc.

“A!”

Thẩm Ngọc Nghiên cũng sắp điên rồi, nhưng cuối cùng vẫn là bị chị Hồng khuyên rời đi.

Một đám vệ sĩ cho Trần Lạc Thần một ánh mắt cảnh cáo, cũng rút lui.

Đây chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ.

Nhưng Trần Lạc Thần coi như mở mang tầm mắt.

Sau khi trở về, lại nằm trên giường, có cảm giác lăn qua lại mãi không ngủ được.

Thậm chí còn định nói thẳng danh tính của mình, để Lý Chấn Quốc gọi Thẩm Ngọc Nghiên qua **.

Nhưng vừa nghĩ tới Lý Chấn Quốc bây giờ còn đang tra tài liệu vì mình, tìm anh ta làm loại chuyện này, thật ngại quá.

Trần Lạc Thần cũng dần dần nhịn xuống.

Nghĩ hình như trên Messenger, Hàn Phi Yên đã từng gửi hình cho mình, nhìn một chút cho đỡ thèm vậy.

Lập tức lên đi lên bờ.

Còn chưa kịp xem đã kết nối với liên tiếp tin nhắn của Mạnh Mỹ Dung gửi tới.

“Ai da, anh Bình Phàm, hôm nay mệt chết đi được!”

“Anh Bình Phàm, anh ngủ sao?”

“Ngủ rồi sao? Ngủ sớm như vậy sao?”

Nói thật, Trần Lạc Thần bây giờ ghét đặc Mạnh Mỹ Dung.

Có thể do lòng trả thù.

Trần Lạc Thần bây giờ lại có hứng đùa giỡn Mạnh Mỹ Dung.

“Chưa ngủ sao...”

Trần Lạc Thần trả lời cô ta một câu.

“Haha, còn biết trả lời một câu cơ à, không ngủ thì bận gì chứ? Có phải nhớ chị không? Có phải bên cạnh có rất nhiều chị gái nhỏ vây quanh không?”

Mạnh Mỹ Dung tỏ vẻ ngại ngùng.

“Là muốn chị, nhớ chị đấy, nào, gửi hình cho em xem chị chút đi!”

Những lời này, ngoài việc Trần Lạc Thần bị Thẩm Ngọc Nghiên mê hoặc, còn là do lòng muốn trả thù Mạnh Mỹ Dung.

Muốn xem người bình thường nghiêm túc, lại coi thường bản thân mình như Mạnh Mỹ Dung, sẽ trông thế nào!

“Ting!”

Đúng như dự đoán, một lúc sau, Mạnh Mỹ Dung đã gửi hình.

Nhìn ảnh này, Trần Lạc Thần suýt nữa chảy máu mũi.

Quá độc ác!

Như ẩn như hiện, gần như tất cả đều lộ trước mặt Trần Lạc Thần.

“Còn muốn xem không? Bình Phàm, nếu như gọi video với tôi, muốn xem gì cũng được!”

Mạnh Mỹ Dung gửi icon nghịch ngợm.

Mẹ! Hôm nay rốt cuộc là thế nào?

Trần Lạc Thần cũng là một người bình thường, suýt thì đồng ý.

Bởi vì ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, là Lý Chấn Quốc tới hỏi Trần Lạc Thần chưa ngủ sao.

Mới khiến Trần Lạc Thần bình tĩnh lại một chút.

“Trần Lạc Thần ơi Trần Lạc Thần, sao giờ mày lại thành người thế này? Tên đàn ông tồi, thô thiển, thất bại!”

Trần Lạc Thần trong lòng dấy lên cảm giác tự trách, cảm giác mình càng ngày càng tệ.

Vội vàng lấy lại bình tĩnh, rồi sau đó đi mở cửa.

Lý Chấn Quốc là tới thương lượng với Trần Lạc Thần chuyện mở rộng Đại Sơn, tài liệu điều tra rõ ràng, việc này chắc chắn có thể thử!

Thương lượng đến rất khuya mới đi, Trần Lạc Thần không quan tâm Mạnh Mỹ Dung nữa, dứt khoát tắt điện thoại đi ngủ.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Trần Lạc Thần rời biệt thự trở lại trường học.

Đúng lúc, sáng sớm, phía ngoài trường học có một cô bé bán hoa.

Hoa hồng rất đẹp.

Nghĩ đến cô nhóc Tô Lệ Hàm, sau khi làm loạn với mình, cũng đã một ngày không tìm cô.

Trần Lạc Thần cũng muốn tìm một cơ hội, giải thích rõ hiểu lầm với cô.

Vừa vặn hai tiết đầu buổi sáng không học, cũng phải ở trường.

Trần Lạc Thần muốn mua bó hoa cho Tô Lệ Hàm, hẹn cô ra nói chuyện một chút.

Nghĩ là làm.

Trần Lạc Thần mua một bó hoa tươi, chạy thẳng tới phòng phát thanh.

“Trời đất, tên này là ai? Sáng sớm đã tới tỏ tình?”

“Nhìn xem anh ta kìa, ăn mặc chẳng ra làm sao, lại còn dám tới phòng phát thanh tỏ tình, hahaa!”

“Tôi biết, hình như tên này là tên thất bại bên khoa Văn, tên là Trần Lạc Thần, trước kia có người từng chụp dáng vẻ nghèo hèn của cậu ta, tôi xem rồi!”

“Trời ơi, tên Trần Lạc Thần nghèo hèn đó, tôi biết, không phải nói cậu ta tặng người yêu cũ Durex à, lúc ấy ở trong trường bàn tán suốt!”

“Đúng đúng đúng, chính là cậu ta, thật kinh tởm!”

Phòng phát thanh có khác.

Trần Lạc Thần vừa vào, đập vào mắt, trừ một vài anh đẹp trai, tất cả đều là mỹ nhân.

Phong cách nào cũng có.

Hơn nữa ai ai cũng rất có khí chất.

Sau khi Trần Lạc đang cầm hoa đi vào, rất nhiều cô gái tò mò đi ra xem, hôm nay tới phòng phát thanh, lại là anh đẹp trai tới tỏ tình đây?

Mỹ nữ của phòng phát thanh được tỏ tình, không phải mới chỉ một lần hai lần.

Nhưng khi mọi người nhìn Trần Lạc Thần, tất cả đều thất vọng.

“Haha người anh em, nếu đi tỏ tình có thể nâng cấp vẻ ngoài được không?”

“Đúng đúng, để xem vận tỏ tình của nó đến đâu, nếu thằng đó tỏ tình thành công, tôi nhảy lầu xuống chết cho xem!”

Có hai anh đẹp trai mặc âu phục, cũng cầm hoa tươi, nhìn Trần Lạc Thần bị mọi người giễu cợt, hai người cũng khinh bỉ cười.

Trần Lạc Thần cười chua chát, không ngờ hoàn cảnh bên phòng phát thanh thế này, sớm biết cũng không cầm hoa đến tìm.

Chẳng phải Mã Hiểu Nam đã nói vậy sao, muốn ở bên cạnh một cô gái, không thể làm một thằng con trai thẳng như thép, phải học biết dùng thủ đoạn, cho dù có cô gái ngoài miệng nói không thích những thứ quà tặng hoa hoét, túi xách thì chỉ cần mời cô ấy ăn cơm là được rồi.

Nhưng nếu nghe lời cô ấy thật, kiểu gì cũng bị đá bay xa!

Cho nên Trần Lạc Thần mua hoa tới, kết quả bị người ta vây xem, thật sự là...

“Trần Lạc Thần? Sao lại là cậu?”

Đang lúc Trần Lạc Thần lúng túng không biết nên đi tiếp không, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng mấy cô gái.

Rất quen.

Trần Lạc Thần quay đầu nhìn lại, không kìm được giật mình.

Đây là Triệu Thư Kỳ cùng Từ Diệp Lâm Kiều ở cùng kí túc xá, hiển nhiên, họ cũng đến để học...

“Trần Lạc Thần, chúng tôi hỏi anh đấy!”

Nhìn Trần Lạc Thần không nói lời nào, Từ Diệp lúc này cau mày nói.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.