“Triệu Thư Kỳ đã xảy ra chuyện rồi à? Vậy thì tốt quá, cô gái này nhằm vào Lão Trần cũng không phải là ngày một ngày hai, xảy ra chuyện rồi, thật sự là ông trời có mắt mà.”
Bạn bè cùng phòng cười trên nỗi đau của người khác mà nói.
Dương Thanh gãi gãi đầu một cái: “Nhưng mà lúc nãy ngoại trừ Tiểu Vũ đuổi theo đi ra ngoài, còn có bọn người Từ Diệp nữa.”
“Vậy Lão Trần, làm sao bây giờ đây?”
Lý Bân nhìn về phía Trần Lạc Thần mà hỏi.
Nếu như điện thoại là do Mã Tiểu Vũ gọi đến, vậy thì Trần Lạc Thần cũng không thể không đi.
Huống hồ chi lại xảy ra chuyện ở KTV Đế Hoàng của mình.
“Chúng ta cũng vẫn nên đi xem một chút đi, dù sao cũng là đi ra cùng nhau mà.”
Trần Lạc Thần thật sự không muốn phải quan tâm đến Triệu Thư Kỳ, nhưng mà rất bất đắc dĩ.
Đám người gọi hai chiếc xe đi đến khi KTV Đế Hoàng.
Lúc này, ở bên trong một phòng bao.
Ở trước mặt của Triệu Thư Kỳ có mấy bình rượu vang đỏ bể nát trên mặt đất.
Mà Triệu Thư Kỳ vẫn còn điên cuồng đổ rượu vào trong miệng của mình.
“Tại sao chứ? Tại sao Trang Đông Thành lại là một con người như vậy? Tớ vẫn cho rằng anh ta du học trở về chính là một con người ga lăng, khí chất cực kỳ tốt, làm việc cực kỳ ổn định, tớ vẫn luôn cho rằng anh ta đối xử với tớ là tốt nhất, chung thủy nhất.”
“Nhưng mà tại sao chứ, tại sao anh ta lại trở nên buồn nôn như vậy.”
Ừng ực ừng ực…
Triệu Thư Kỳ ngẩng đầu lên nóc mấy ngụm rượu, sau đó bỗng nhiên ném xuống đất.
“Thư Kỳ, đừng có ném nữa, mấy bình rượu mà cậu gọi đều là những bình rượu vang đỏ quý giá, chúng ta không có đủ tiền đâu.”
Mã Tiểu Vũ đưa mấy bình rượu vang đỏ còn chua mở ra cho bọn người Từ Diệp đặt sang một bên.
Chuyện ngày hôm nay tạo thành ảnh hưởng tới Triệu Thư Kỳ thật sự quá lớn, đặc biệt là xuất hiện trước mặt của tất cả mọi người, lòng tự trọng của Triệu Thư Kỳ không thể chịu nổi.
Chỉ có thể một mình chạy đến KTV Đế Hoàng uống rượu giải sầu, lúc đầu cô yêu đương với Trang Đông Thành bắt đầu từ nơi này, cô cảm thấy phải quên từ nơi này.
Sau đó giống như là hờn dỗi mà gọi rượu vang đỏ đắt tiền nhất.
Uống được mấy ngụm liền quăng đi!
“Haha, đây là địa bàn của bạn trai Triệu Thư Kỳ tớ, bạn trai của tớ chỉ cần nói một câu là có thể khiến cho quản lý của Đế Hoàng này cúi đầu với chúng ta, tớ ném mấy bình rượu thì tính là cái gì chứ, tớ còn muốn ném nữa đó.”
Triệu Thư Kỳ căn bản không tin tưởng, người bạn trai đầu tiên của mình lại là người như vậy.
Cô ta không thể nào tin tưởng được.
Chạm lên đồ vật, lại muốn chọn bài hát.
“Tớ thấy như vậy đi, Tiểu Vũ, nếu không thì gọi điện thoại cho Trang Đông Thành đi, tớ thấy rượu này cũng khoảng sáu mươi triệu một bình, bây giờ đã làm bể hết bốn bình rồi, tiền của chúng ta mang theo căn bản cũng không đủ đâu.” Lâm Kiều nói.
“Đúng vậy, tớ phải gọi điện thoại cho bạn trai của tớ, bạn trai của tới lợi hại biết bao nhiêu.”
Triệu Thư Kỳ tự giễu mà nói.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bao được đẩy ra.
Bọn người Dương Thanh và Trần Lạc Thần đi vào.
Nhìn thấy ở dưới đất đầy rượu, Trần Lạc Thần hơi giật mình.
Cô gái này đau lòng thật sự rất điên cuồng mà.
“Trần Lạc Thần, mọi người đã đến rồi à.”
Mã Tiểu Vũ vội vàng nói, cô ta thật sự lo lắng muốn chết đi được, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm gì.
“Haha, cậu đến đây là để xem trò cười của tôi à?”
Trần Lạc Thần vẫn không nói gì, lúc này Triệu Thư Kỳ đang ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nhìn về phía Trần Lạc Thần.
“Đúng, nhất định là như vậy rồi. Trần Lạc Thần, chắc chắn là cậu rất hận tôi vẫn cứ luôn nhằm vào cậu, bây giờ tôi xảy ra chuyện như thế này, người vui mừng nhất chắc chắn là cậu rồi, có đúng hay không?”
“Thư Kỳ, hiểu lầm của cậu đối với Trần Lạc Thần quá sâu rồi. Lúc nãy là tớ đã gọi điện thoại nói cậu vừa xảy ra chuyện, cậu ấy đã lập tức chạy đến đây.”
Mã Tiểu Vũ vội vàng giải thích.
“Cậu ta là vội vàng đến đây xem trò cười của tớ mới đúng.”
Nếu như không phải có Mã Tiểu Vũ ở đây, Trần Lạc Thần thật sự muốn đi, không thèm quan tâm đến cô ta nữa.
Mà đúng vào lúc này.
Cửa phòng bao bị người khác đẩy ra.
Một người vệ sĩ nghe thấy ở bên trong có âm thanh va chạm cho nên đi vào.
“Các người đây là đang làm cái gì vậy hả?”
Vệ sĩ lạnh lùng hỏi.
Nhắc tới thì cũng quá trùng hợp, vệ sĩ này chính là người vệ sĩ lần trước xảy ra chuyện ở Đế Hoàng.
Triệu Thư Kỳ cũng nhận ra: “Chuyện này thì liên quan gì đến anh chứ, anh cút ra ngoài cho tôi, gọi ông chủ của các người đến đây.”
Triệu Thư Kỳ trực tiếp nổi giận.
“Hahaha, gọi ông chủ của chúng tôi à?” Vệ sĩ nhìn mấy bình rượu vang đỏ ở trên mặt đất, cười lạnh nói: “Ông chủ của chúng tôi đến đây thì cũng được thôi, các vị à, trước tiên các người thanh toán hóa đơn đi, tôi nghĩ là sàn nhà đã mòn rồi đó. Dám chơi đùa ở Đế Hoàng của chúng tôi như thế này, cũng không có được mấy người…”
Vệ sĩ vô thức cảm thấy có phải là nhóm người này đến đây cố ý gây rối hay không?
“Anh tốt nhất nên gọi ông chủ của các người đến đây đi, nếu như tôi nổi giận rồi thì các người sẽ chịu không nổi đâu. Các người có biết cậu ấy là ai không, bạn trai của cô ấy chính là Trang Đông Thành đó, là nhà họ Trang ở Kim Lăng, không cần tôi phải nhắc nhở anh đó chứ?”
Lâm Kiều cũng sợ phải bồi thường tiền.
Cũng không kịp quan tâm đến cảm nhận của Triệu Thư Kỳ, trực tiếp nhắc đến tên của tên Trang Đông Thành khốn nạn này.
Không ngờ rằng sắc mặt của vệ sĩ vẫn lạnh lùng như cũ.
“Nhà họ Trang thì quả thật tôi có biết, chuyện làm ăn cũng không nhỏ, nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ? Chỉ dựa vào nhà họ Trang này mà muốn đến Đế Hoàng gây chuyện, con mẹ nó cũng không chịu hỏi thăm thử tên của anh Phi Hồng.”
Lâm Kiều không ngờ tới nhắc đến tên nhà họ Trang đối với người ta căn bản cũng vô dụng.
“Lần trước Trang Đông Thành gọi một cuộc điện thoại trực tiếp để Lý Phi Hồng đến đây nhận lỗi, tôi nhớ là lúc đó anh cũng ở chỗ này mà.”
Lâm Kiều đột nhiên cảm giác được có chút không ổn.
“Nói cái gì vậy chứ? Cô ơi, tôi thấy là cô đã nhìn lầm rồi đó, cô nói cuộc gọi lần trước là của nhà họ Trang à? Nhà họ Trang đối với chỗ của chúng tôi là cái thá gì chứ, dựa vào hắn ta mà có thể khiến cho anh Phi Hồng của bọn tôi khúm núm à?”
Sau khi được Lâm Kiều nhắc nhở một lần như vậy, cuối cùng vệ sĩ cũng đã nhớ đến đám người này chính là đám người đã đập bể hồ cá Phong Thủy lần trước.
Lập tức giọng nói đã hơi hòa hoãn mấy phần.
Nghe đến đoạn này, cảm giác say rượu của Triệu Thư Kỳ đã tỉnh táo lại được mấy phần.
Ý của người vệ sĩ này rất rõ ràng, nhà họ Trang trong mắt của mấy người vệ sĩ này chả là cái thá gì cả.
Cũng đừng có nói là nhắc đến trước mặt Lý Phi Hồng người ta.
Mặc dù là nhà họ Trang vững mạnh, nhưng mà hiển nhiên cũng không thể vượt mặt được Lý Phi Hồng.
Làm sao có thể khiến cho Lý Phi Hồng khúm núm được chứ?
“Mấy người đẹp à, tôi thấy các cô đã hiểu lầm rồi đó. Nói thật cho các cô biết chứ, điện thoại đó là do một ông chủ thần bí đã gọi cho Lý tổng của chúng tôi, căn bản cũng không phải là nhà họ Trang đâu, ha ha…”
“Ông chủ thần bí?”
Triệu Thư Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh.
Xem ra là cô ta vẫn luôn hiểu sai, thậm chí là lần này còn bởi vì cảm động mà trở thành bạn gái của Trang Đông Thành?
“Không! Tại sao có thể là như vậy được.”
Cô ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Trang Đông Thành, đợi một lát sau Trang Đông Thành mới bắt máy, bên kia còn truyền đến âm thanh ồn ào.
“Thư Kỳ, anh sai rồi, anh đã sai rồi, em tha thứ cho anh đi…”
“Trang Đông Thành, tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, lúc đầu ở KTV Đế Hoàng có phải là anh đã kêu ba của anh gọi điện cho Lý Phi Hồng đến để xin lỗi chúng ta hay không? Còn cúi lưng xin lỗi với chúng ta.”
Triệu Thư Kỳ lạnh lùng hỏi.
“Hả? Lý tổng hả? Còn cúi người xin lỗi? Làm sao có thể được chứ, Lý Phi Hồng đó chính là người trợ thủ đắc lực của Lý Chấn Quốc mà, nhà họ Trang bọn anh…”
“Tôi biết rồi.”
Triệu Thư Kỳ trực tiếp cúp điện thoại.
Chuyện hiểu lầm đã diễn ra quá ồn ào, ngay từ đầu Triệu Thư Kỳ đã thật sự tin tưởng là Trang Đông Thành.
Cho nên bởi vì không muốn để cho Trang Đông Thành cảm thấy bản thân mình vì lý do cảm ơn Trang Đông Thành mà mới đồng ý hẹn hò với anh ta, trừ lần đầu tiên ra thì cũng không hề mở miệng hỏi kỹ chuyện này.
Bây giờ đã cháy nhà ra mặt chuột rồi.
Chuyện này căn bản cũng không phải là do Trang Đông Thành giải quyết, vậy thì là ai đây chứ?
Mà vào đúng lúc này.
Có vẻ là tai nghe trong lỗ tai của vệ sĩ có một cuộc gọi đến, nhìn thấy anh ta gật đầu cung kính, liên tục nói vâng ba lần.
Mà sắc mặt đã trở nên trắng bệch một chút.
Anh ta trực tiếp xoay người lại, cúi người xuống thật sâu với đám nữ sinh: “Thưa các cô, thật sự xin lỗi, lúc nãy là do tôi đáng chết, hóa đơn tối hôm nay hoàn toàn miễn phí, mọi người… có thể rời khỏi rồi.”
Nói nói, khom người xuống căn bản cũng không dám đứng thẳng dậy.
“Cái này…”
Bọn người Triệu Thư Kỳ đều ngây ngẩn cả người, cảnh tượng này, ngoại trừ Lý Phi Hồng không đến đây, quả thật giống nhau như đúc so với lần trước.
Rốt cuộc là ai đã gọi điện thoại đến? Lại có loại năng lực như thế này?
Mã Tiểu Vũ cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ: “Tôi thấy là chúng ta vẫn nên đi về trước đi, sau khi trở về rồi lại thương lượng chuyện này sau…”
Nói xong lo lắng nhìn về phía Triệu Thư Kỳ.
“Ừm… chúng ta đi về trước đi…”
Bây giờ Triệu Thư Kỳ cũng hoàn toàn hỗn loạn.
Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Là ai đã giúp bọn họ vậy?
Lúc mà mọi người muốn đi ra bên ngoài.
“Ủa? Trần Lạc Thần đâu rồi?”
Mã Tiểu Vũ muốn tìm Trần Lạc Thần, kết quả lại phát hiện ở bên trong không có Trần Lạc Thần.
“Đúng đó, Lão Trần đâu rồi? Mẹ kiếp, mới vừa nãy còn đang ở đằng sau lưng của tôi mà.”
“Hừ, cái tên này chắc có lẽ là nghe nói phải dùng đến tiền cho nên chạy ra ngoài rồi, lần trước cũng không phải là như thế này ư? Vừa nghe nói có việc liền lấy cớ đi nhà vệ sinh, chờ chúng ta không sao rồi thì cậu ta mới dám trở về.”
Lâm Kiều khinh bỉ nói.
“Không phải đâu! Trần Lạc Thần chắc chắn không phải là người như vậy.”
Mã Tiểu Vũ nói một câu liền muốn đi tìm thử một chút.
Đúng lúc này, Trần Lạc Thần đẩy cửa đi vào.
Đồng thời bỏ điện thoại di động vào trong túi quần.
“Không sao chứ? Không có chuyện gì rồi, chúng ta đi về thôi, ở bên ngoài đã có ba chiếc taxi đang chờ.”
Trần Lạc Thần hờ hững nói một câu.
Sau đó trực tiếp quay người đi khỏi.
Mà người ở trong phòng đều mở to hai mắt nhìn.
Đặc biệt là Triệu Thư Kỳ.
Giống như là trái tim bị nhói một cái.
Trần Lạc Thần đã gọi xe xong rồi, nói rõ với bọn họ rằng anh đã sớm biết không sao.
Cũng giống như lần trước, Trần Lạc Thần cũng lén lút chạy ra ngoài.
Sau đó lại quay về lúc mọi chuyện đã xử lý xong.
Chẳng lẽ là trùng hợp sao?
Hai là nói, người gọi điện thoại giải vây cho mọi người chính là Trần Lạc Thần?
Cái này sao có thể được chứ!
“Trần Lạc Thần, cậu đứng lại, cậu nói chuyện này cho rõ ràng đi.”
Triệu Thư Kỳ trực tiếp đuổi theo, ở ngoài cửa quả nhiên đã có ba chiếc taxi đang chờ.
Cô ta trực tiếp chạy đến trước mặt của Trần Lạc Thần mà hỏi.
“Nói rõ ràng cái gì chứ?”
Trần Lạc Thần thờ ơ hỏi.
Anh đã rất thất vọng đối với Triệu Thư Kỳ rồi, hai người bọn họ ngay cả bạn bè cũng không thể nào làm được, Trần Lạc Thần cần gì phải dây dưa nhiều thêm với cô ta cơ chứ?
“Tôi hỏi cậu, người gọi điện thoại có phải là cậu hay không?”
Triệu Thư Kỳ sốt ruột hỏi.
Bởi vì xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau, từ lúc chuyện túi xách một tỷ một trăm triệu đồng lúc đầu, rồi chuyện đến sơn trang, lúc nãy Trần Lạc Thần lại được bọn người cậu Bạch của Kim Lăng mời uống rượu, còn có thái độ lúc này ở quán bar Đế Hoàng.
Dường như là mỗi một chuyện đều không hề rời khỏi bóng dáng của Trần Lạc Thần.
Nếu như nói Trần Lạc Thần thật sự là người đã cứu được con gái của Lý Chấn Quốc, nhưng mà, ân tình chắc là cũng có lúc trả hết chứ nhỉ?
Triệu Thư Kỳ sợ hãi, sợ hãi người mà cô ta xem thường, chán ghét lại là một nhân vật ẩn tàn.
Cô ta không biết phải đối mặt như thế nào.
“Rốt cuộc có phải là cậu hay không?” Triệu Thư Kỳ vội vàng la lên.
“Cậu hy vọng phải thì là phải, hi vọng không phải thì là không phải, hahaha…” Trần Lạc Thần thờ ơ nói một câu, sau đó trực tiếp quay người bước lên xe.
Mà một màn này đúng lúc bị đám người Lâm Kiều đi ra nghe được.
Bọn họ cũng cảm thấy khiếp sợ.
Má ơi! Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là bởi vì Trần Lạc Thần?
Cậu… cậu ta không phải là một tên nghèo nàn hả?
Triệu Thư Kỳ thì ngậm nước mắt, không biết là trong đầu đang suy nghĩ thứ gì.
Cuối cùng mới bị bọn người Lâm Kiều và Tiểu Vũ lôi lên xe taxi ở đằng sau.
“Thư Kỳ, cậu không sau đó chứ? Trần Lạc Thần chính là Trần Lạc Thần, tuy là cậu ấy nghèo, nhưng mà con người của cậu ấy rất tốt, cậu đừng có suy nghĩ nhiều quá.”
Mã Tiểu Vũ bất đắc dĩ khuyên nhủ.
“Không, tớ không có suy nghĩ quá nhiều…” Triệu Thư Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cô ta nhìn về phía bọn người Mã Tiểu Vũ và Lâm Kiều.
“Mọi người có còn nhớ hay không, hôm nay tớ đã kể cho mọi người nghe phố thương nghiệp Kim Lăng thật ra là có một ông chủ trẻ tuổi, toàn bộ phố thương nghiệp này có đến 70% đều đứng tên của anh ta, chỉ có điều ông chủ trẻ tuổi này cực kỳ bình dị, trên mạng không hề có bất kỳ tin tức nào liên quan tới anh ta…”
“Đương nhiên là tớ nhớ rõ rồi, cậu còn nói là người kia họ Trần, người ta đều gọi anh ta là anh Trần… Hả! Anh Trần?”
Lâm Kiều giống như là nhớ được cái gì đó, trực tiếp hoảng hốt.
“Không phải anh Trần đó chính là Trần Lạc Thần đâu nhỉ? Chuyện này… làm sao có thể được?”
Một đám nữ sinh Lâm Kiều mặt mũi trắng bệch.
Nếu như Trần Lạc Thần chính là cậu Trần, có một số việc hoàn toàn chính xác hợp tình hợp lý.
Nhưng mà nếu như là thật, vậy Lâm Kiều cô ta dứt khoát đi chết ngay cho rồi.
Cô ta phải đâm đầu vào tường để ăn năn!
Mấy cô nữ sinh này đâu phải là như thế này!
“Thư Kỳ, các cậu suy nghĩ nhiều rồi đó, nếu như Trần Lạc Thần chính là cậu Trần một tháng thu nhập một số tiền lớn như vậy, tại sao cậu ấy vẫn cứ luôn dựa vào tiền trợ cấp hiểm nghèo được chứ?”
Mã Tiểu Vũ nhìn sắc mặt của Triệu Thư Kỳ trắng đến nỗi dọa người.
Vội vàng lên tiếng trấn an.
“Ừm…”
Triệu Thư Kỳ chỉ là gật nhẹ đầu, nhưng mà trong lòng đã hạ quyết tâm, cô ta nhất định phải điều tra ra manh mối chuyện này mới được…
- ------------------