Con Nhà Giàu

Chương 200: Chương 200: Trên đường về nhà




“Ngày mai thi xong, buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm nha? Hừm, tớ đợi cậu!”

Tần Nhã gửi tin nhắn liên tiếp cho Trần Lạc Thần.

Đương nhiên Trần Lạc Thần nhìn thấy.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn trả lời lại: “Cảm ơn, tôi không đi đâu, đợi thi xong, tôi còn phải nhanh chóng về nhà!”

Do trước đó đã thi rải rác một vài môn nên cái gọi là thi cuối kỳ, cũng chỉ còn lại hai môn cuối cùng vào sáng ngày mai.

Mà Trần Lạc Thần, cũng không muốn tiếp tục liên quan đến Tần Nhã nữa.

Trực tiếp trả lời, trả lời xong, lập tức tắt điện thoại, đi nghỉ ngơi sớm.

Ngày hôm sau, Trần Lạc Thần thi xong tất cả các môn.

Lập tức thu dọn hành lý.

Gói tất cả chăn gối của mình vào chiếc túi da rắn.

Vốn dĩ làm theo ý của Lý Chấn Quốc, đương nhiên là phái một chiếc xe chuyên dụng đến đón Trần Lạc Thần đi đến huyện Bình An.

Dù sao hạng mục ở huyện Bình An, từ hôm qua gọi điện thoại đã khởi công rồi, đã chuẩn bị bắt đầu công việc rồi.

Lý Chấn Quốc cùng với Triệu Tử Hưng ở lại, bọn họ đương nhiên có chuyện phải làm, phải chạy đi chạy lại.

Nhưng Trần Lạc Thần không muốn phách lối như vậy.

Dù sao sau khi quay về, việc phải làm đầu tiên chính là đi thăm ông Ngô và bà Ngô.

Chuyện đầu tư, Lý Chấn Quốc và Triệu Tử Hưng có thể tự mình làm tốt.

Cũng chính là muốn nhân kỳ nghỉ gần 3 tháng này, Trần Lạc Thần ổn định lại tâm trạng, đọc sách, học một vài thứ.

Đợi kết thúc kỳ nghỉ, quay lại đã là tháng 3, sẽ phải đi thực tập.

Lúc đó mới thật sự là bận rộn, bây giờ có thể thảnh thơi một chút thì cứ xả hơi đi!

Mở điện thoại ra, trên zalo đương nhiên vẫn còn tin nhắn Tần Nhã gửi đến.

Trần Lạc Thần trả lời lại một câu: “Tôi đã về quê rồi, tạm biệt!”

“Ồ ồ, được rồi! Vậy tôi làm phiền cậu rồi!”

Trần Lạc Thần không trả lời lại, Tần Nhã cũng không tiếp tục nói chuyện.

Dù sao anh cũng đã nghĩ, có lẽ sau này….cũng sẽ không gặp lại nữa đúng không?

Cứ như vậy ngồi trên chiếc xe buýt Kim Long, Trần Lạc Thần hiếm có được sự yên tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Không khỏi rơi vào sự phiền muộn.

Suy nghĩ một chút, mấy tháng trước, lúc mình ngồi xe buýt Kim Long đến, trên người chỉ có 600 nghìn, lúc đó anh nghĩ, sao có thể ứng phó được với cuộc sống và tiền học phí sau này, hơn nữa cũng sắp đến sinh nhật Dương Ngọc rồi, anh phải làm gì để kiềm tiền mua quà cho cô ta đây?

Hơn nữa anh còn nhớ ngày hôm đó lúc đi xe buýt đi học, trời mưa rất lớn, anh ngồi trên xe, Dương Ngọc còn không quên gọi điện thoại cho anh, nói cô ta đã đến trường học rồi, đợi anh cùng đi ăn cơm.

Cô ta đem rất nhiều đồ ăn ngon từ nhà đi.

Lúc đó Dương Ngọc vẫn là một cô gái rất tốt.

Nhưng lần này đi xe trở về, đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Bản thân anh bất ngờ biết được mình là phú nhị đại, là kiểu người rất giàu.

Còn Dương Ngọc, cô ta cũng thay đổi rồi, hai người cũng đã chia tay.

Nhưng có một điều vẫn không thay đổi, mấy tháng trước lúc quay lại trường học, nghĩ phải tiêu tiền như thế nào, bây giờ trở về nhà, vẫn nghĩ phải tiêu tiền như thế nào!

Haha!

Trần Lạc Thần thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Trần Lạc Thần?”

Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng của một cô gái.

Rõ ràng, lúc này cô mới nhận ra Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần quay đầu lại, nhìn thấy ở vị trí bên cạnh cửa xe, có một cô gái xinh đẹp khoảng 25 tuổi đang ngồi.

Đồ trang sức nhã nhặn, trang điểm cũng rất xinh đẹp.

“Cô Lưu?”

Trần Lạc Thần cũng không ngờ đến là có thể gặp được người quen ở trên xe.

Hơn nữa còn là một cô giáo tiếng anh cấp 3 của mình.

Cô ấy tên là Lưu Mẫn, là giáo viên tiếng anh dạy thay ở trường cấp ba, dạy Trần Lạc Thần 2 năm, rất trẻ và xinh đẹp, vừa tốt nghiệp đại học đã nhờ vào mối quan hệ của gia đình đi đến dạy ở trường cấp 3.

Mà tại sao Trần Lạc Thần lại có ấn tượng sâu sắc với cô ta như vậy.

Là vì cô Lưu này gần như có đầy đủ những đặc điểm của một cô gái hiện đại.

Ví dụ ăn mặc rất hở hang, lúc đó chính là mặc váy siêu ngắn, áo lộ cả rốn để lên lớp dạy học sinh.

Hơn nữa dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp, ai cũng biết cô ta tìm được một người bạn trai rất có tiền, bạn trai của cô ra còn mua cho cô ta một chiếc Audi A6, rất giỏi nha!

Đương nhiên, đặc điểm rõ ràng nhất chính là cô ta có chút ghét người nghèo thích người giàu.

Gần giống với giáo viên chủ nhiệm của anh Mạnh Mỹ Dung.

Học sinh có tiền, chính là anh chị em.

Học sinh không quyền không thế, mày thích chết như thế nào thì chết như thế.

Có những lúc nói chuyện còn không chú ý, khá châm chọc người khác nên Trần Lạc Thần có ấn tượng rất sâu sắc với cô ra.

“Mẹ nó, trùng hợp như vậy, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên ngồi xe buýt lại gặp phải cậu!”

Lưu Mẫn cười khổ một tiếng.

Giống như kiểu người phụ nữ sợ người khác nghĩ cô ta thường xuyên ngồi xe buýt vậy.

“Mẫn Mẫn, anh ta là ai? Học sinh của em sao?”

Bên cạnh Lưu Mẫn, có một nam thanh niên đẹp trai, mặc vest nói.

“Ừ, lúc trước em đã nói với anh rồi, lớp mà em dạy kia có một học sinh nghèo, ngày nào cũng mang hai cái bánh bao dưa muối đến lớp, hơn nữa chỉ ăn một bữa cơm, anh biết mà!”

“Ồ, anh nhớ ra rồi!”

“Ừ, chính là cậu ra! Nói ra em cũng đã ba năm không gặp cậu ta rồi! Thi vào trường đại học cũng không tồi, đi đến Kim Lăng học đại học!”

“Ừ, lúc đó trong lớp của em có một học sinh tên là Lý Tiêu, thực ra đứa trẻ kia rất khá, nhưng tiếc là thi đại học không thuận lợi, nếu như ông trời có mắt, có lẽ cậu ta sẽ thi được Kim Lăng, tiếc là người nên đi lại không đi nơi không nên đi lại đi! Thật là!

Lưu Mẫn bất mãn nói.

“Nhưng Trần Lạc Thần, đừng nói, hai ba năm không gặp rồi, khí chất của em cũng tăng lên rất nhiều, trong ánh mắt không còn sự tự ti như trước nữa, xem ra sự rèn luyện của thành phố lớn với em cũng rất lớn!”

Lưu Mẫn hờ hững nói một câu.

“Cảm ơn cô Lưu, cô cũng vậy, cô còn xinh đẹp hơn trước đây!”

Trần Lạc Thần trả lời.

Thành thật mà nói, anh có ấn tượng không tốt với Lưu Mẫn.

Nhưng cũng không sao, dù sao cũng là cô giáo còn có thù hận cái gì nữa.

“Haha, còn học được cách nói năng ngọt xớt, cậu đó, vẫn nên thực tế một chút, thành thật một chút, đừng học người khác những lời này, cùng là lời khen người khác, phát ra từ trong miệng cậu tôi nghe không được thuận tai!”

Lưu Mẫn nghiêm mặt.

Người có tiền khen bạn bạn sẽ cảm thấy thuận tai, người không có tiền khen bạn, bạn cũng không có cảm giác thành tựu.

Điều này thật không đơn giản.

Trong lòng Trần Lạc Thần nghĩ.

Trên miệng vẫn mở ra chủ đề: “Cô Lưu, lần này hai người đi xa nhà là muốn đi đâu?” . truyện ngôn tình

“Haha, chúng ta hả, đi ra nước ngoài du lịch, hay là cậu cho rằng chúng tôi sẽ ngồi xe buýt trở về sao, thật là! Dù sao nói với cậu, cậu cũng không hiểu!”

Lưu Mẫn thân mật khoác tay người đàn ông mặc vest.

Mà Trần Lạc Thần cũng gật đầu.

Thấy Lưu Mẫn coi thường mình, anh cũng không nói gì, quay đầu nhìn ra cửa sổ, tiếp tục nheo mắt nhìn một lúc.

Rất nhanh, xe buýt đã đến huyện Bình An.

Hành khách lần lượt xuống xe.

Trần Lạc Thần cũng xách theo hành lý của mình, chuẩn bị gọi xe trở về.

“Này, đây không phải là Trần Lạc Thần sao, đúng lúc, bảo cậu ta xách hành lý của chúng ta ra cửa, tài xế kia của anh cũng thật là, chuyện này cũng có thể muộn được, trở về phải đuổi việc!”

Lưu Mẫn cùng với bạn trai của cô ta tổng cộng có 1 cái vali, lúc này trông có vẻ hai người đều không muốn xách.

Luôn cảm thấy xách hành lý có thể mất mặt.

Đúng lúc nhìn thấy Trần Lạc Thần, Lưu Mẫn vẫy tay với Trần Lạc Thần:

“Trần Lạc Thần, cậu qua đây, giúp chúng tôi xách hành lý ra đi! Tôi không xách được!”

Lưu Mẫn không đợi Trần Lạc Thần lên tiếng, trực tiếp đầy hành lý đến trước mặt Trần Lạc Thần.

Không xách được? Không xách được thì cô đi chết đi!

Trần Lạc Thần mắng thầm một câu, nhưng nghĩ một lúc thôi bỏ đi, giúp cô giáo xách hành lý, mình cũng mất lạng thịt nào.

Anh một tay xách hành lý của mình, một tay đẩy hành lý của hai người bọn họ, đi sau hai người bọn họ đi ra ngoài.

“Anh yêu, anh nói xem lần này huyện Bình An nhận được tài trợ, nhà anh có thể nhận được đầu tư không? Nếu như nhận được, thì phát tài rồi! Haha, nghĩ đến huyện Bình An sau này của chúng ta sẽ trở thành thành phố cấp tỉnh, thật kích động mà!”

Lưu Mẫn vừa khoác tay người đàn ông, vừa nói.

“Haha, chắc chắn là không vấn đề, công ty của ba anh chính là công ty rất có tiềm lực ở huyện Bình An!”

Người bạn trai kiêu ngạo nói: “Hả? Ở bên ngoài bến xe sao lại có nhiều xe như vậy? Hơn nữa đều là xe của lãnh đạo trong huyện, trông có vẻ những vị lãnh đạo kia đến đây để đón người?”

“Đúng vậy, đó không phải là chủ tịch huyện Giang sao? Ông ta cũng đến sao?”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.