“Mẹ! Đừng mà!”
Trịnh Duyệt nhìn thấy cảnh này liền choáng váng!
Cô ta mở tròn mắt mở miệng can ngăn.
Có điều đã quá muộn, nước đã hắt đi.
Trần Lạc Thần không kịp né ra.
Cũng may độ chính xác không cao, chén trà nóng chỉ tạt qua người Trần Lạc Thần.
Chỉ có một chút mà khiến cho toàn thân anh ta ướt sũng, cả người dính đầy lá trà.
“Hừ, loại như cậu mà cũng xứng với con gái tôi à, biến đi cho khuất mắt!”
Mẹ của Trịnh Duyệt tức giận đập chén trà xuống đất.
Bà ta làm vậy là để tỏ rõ thái độ.
Bà ta muốn nhà họ Giang biết, nhà họ Trịnh bọn họ tuyệt đối thành tâm thành ý.
Còn về thằng khố rách áo ôm Trần Lạc Thần này, bà ta lười phải để ý.
“Hừ, đáng đời, Trần Lạc Thần, ngẩng đầu lên xem nào, để tôi chụp cho anh một tấm, cho cả khoa chúng ta biết, Trần Lạc Thần anh khiến người ta buồn nôn thế nào! Ha ha!”
Giang Bích Ngọc hả hê cười.
Người nhà họ Giang ai cũng mỉm cười đắc ý.
Trần Lạc Thần tuyệt đối không ngờ mẹ của Trịnh Duyệt lại làm vậy.
Trước mặt bao người dùng chén trà hắt lên người anh, phải ghét bỏ đến thế nào mới hành động như vậy chứ?
Trần Lạc Thần dùng tay cẩn thận gẩy đống lá trà trên người mình xuống.
Cặp mắt quét qua đám người trong phòng.
Đặc biệt là Giang Bích Ngọc.
“Bích Ngọc, có phải cô nghĩ tôi thực sự rất nghèo, nếu như cô phát hiện ra, có một ngày, tôi không nghèo, hơn nữa còn rất giàu có, cô sẽ làm gì?”
“Cả các người nữa, chẳng qua cũng ham giàu chê nghèo, không coi người ta là con người nữa à? Mấy người tự cao gì nhỉ? Nếu như các người biết, trong mắt tôi, các người mới là đám nghèo hèn, đến lúc đó các người định thế nào?”
Trịnh Duyệt cho rằng Trần Lạc Thần sắp nổi giận, nhưng không ngờ giọng nói của anh lại bình thản vô cùng.
“Ha ha ha!”
“Trần Lạc Thần, anh ngớ ngẩn hả, anh thèm tiền đến phát điên rồi, lại còn rất giàu có, tôi nhổ vào! Để tôi thu âm đoạn này lại, cho mọi người xem anh mất mặt thế nào!” Giang Bích Ngọc ôm bụng cười.
“Trịnh Duyệt, đây là bạn trai cô tìm đấy à? Ha ha, lại còn đòi được coi như con người? Cô nhìn anh ta đi, có giống người không? Nghèo rớt mồng tơi, người thế này, nên chết quách trên đường đi, nghèo một lần là nghèo cả đời, sống làm gì có tương lai!”
“Đúng đúng! Trông quần áo của nó kìa! Duyệt Duyệt, dì biết con nhất thời chưa hiểu chuyện gì, dì cũng hiểu con, thế này đi, chú Giang của con khó khăn lắm mới lấy được ba tấm vé đến chơi ngoài sơn trang, không phải hôm nay sơn trang Ôn Tuyền có hoạt động à, bảo Tử Kiều và Bích Ngọc đi cùng con, mấy đứa đi dạo đi, ha ha, vừa hay, Duyệt Duyệt, trước đây con làm quản lý sơn trang, con dẫn Tử Kiều và Bích Ngọc đi chơi đi!”
Mẹ của Giang Tử Kiều lúc này cũng góp miệng.
Có vẻ rất biết lo liệu.
“Cháu…”
“Đi đi, không cần để ý đến tôi!”
Trần Lạc Thần thản nhiên nói, Trịnh Duyệt định lắc đầu nhưng nghe thấy giọng điệu của Trần Lạc Thần liền sợ đến mức không dám từ chối.
Trần Lạc Thần cuối cùng cũng hiểu ra, bản thân mình chỉ muốn có một cuộc sống đại học bình thường, nhưng không có khả năng.
Lúc nào cũng có người gây sự!
Lúc nào cũng có kẻ trào phúng!
Nếu đã vậy thì cũng chẳng cần phải kiềm chế cơn giận với những kẻ này.
Tiếp đó, Trần Lạc Thần thò tay vào túi định lấy khăn lau người một chút.
“Cạch!” một tiếng, kết quả thuận tay đánh rơi chiếc chìa khóa xe Lamborghini của mình.
Thực sự không phải anh cố ý để rơi.
Trần Lạc Thần vẫn chưa đến nỗi đi vả mặt bọn họ bằng cách này.
Anh đang định vươn tay nhặt lên.
“Hô! Lại còn có cả chìa khóa xe? Quái lạ nhỉ?”
Tay anh còn chưa đụng tới, chiếc chìa khóa đã bị Giang Bích Ngọc nhặt lên trước.
Cô ta tỉ mỉ quan sát.
Cuối cùng phì cười một tiếng, chế nhạo.
“Ôi trời, chìa khóa xe Lamborghini, trời ạ, Trần Lạc Thần, anh đi Lamborghini à?”
“Ha ha, đây chắc là chìa giả rồi, Lamborghini làm gì có loại chìa nào như thế này!”
Giang Tử Kiều mới đầu còn hơi kinh sợ.
Nhưng nhìn kỹ lại liền nở nụ cười.
Chiếc chìa khóa xe này đương nhiên khác với loại bình thường, bởi vì nó giống như một chiếc điều khiển từ xa, có ký hiệu của Lamborghini.
Nói thật, những người đã từng nhìn thấy loại chìa này, đúng là không có nhiều.
Chẳng trách Giang Tử Kiều và Giang Bích Ngọc lại có bộ dạng này.
“Ha ha ha, Trần Lạc, không ngờ loại như anh mà cũng sĩ diện thật đấy, còn mua thứ đồ chơi này, tôi xin anh, muốn dọa người khác thì có thể dùng cái gì thật hơn được không?”
“Mệt phải nói chuyện với anh ta, anh, chúng ta đi thôi, ngồi Maserati của anh đến sơn trang Ôn Tuyền chơi, chị Duyệt Duyệt, chúng ta đi thôi!”
“Hừ! Trần Lạc Thần, từ hôm nay trở đi, trong khoa của chúng ta, người làm Giang Bích Ngọc tôi buồn nôn nhất, chính là anh! Mau biến khỏi tầm mắt của tôi đi.
Bộp một tiếng.
Giang Bích Ngọc ném chiếc chìa khóa Lamborghini xuống trước mặt Trần Lạc Thần.
Trịnh Duyệt không dám làm trái ý Trần Lạc Thần, bèn giả bộ thuận theo.
“Ông Trịnh à, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem cái xe mới của Tử Kiều đi.”
Ông Giang đề nghị.
“Được, cùng đi! Ai da, cậu tránh qua một bên đi!”
Mẹ của Trịnh Duyệt bước qua Trần Lạc Thần còn đẩy anh một cái.
“Hừ!”
Trần Lạc Thần thở hắt ra, nhặt chìa khóa xe lên, cũng đi theo bọn họ ra ngoài.
Đã như vậy, anh cũng chẳng cần chừa lại đường sống gì…
Đến lúc ra ngoài.
Đám Giang Bích Ngọc chưa lên xe mà đứng xung quanh chiếc Lamborghini Reventón bình phẩm bàn luận.
“Trời ơi, chính là chiếc này, anh, anh biết không, em kể anh nghe nè, là thế này, đây là xe của một đại thần ở trường em, trời ơi trời ơi, nhất định anh ấy đang ở đây, nhất định là đang ăn ở trong nhà hàng này!”
Từ lúc thấy chiếc xe này, Giang Bích Ngọc liền kích động nhảy nhót.
Anh tài siêu giàu của Kim Lăng đó, Giang Bích Ngọc vẫn luôn muốn làm quen.
“Tử Kiều, con có biết đây là xe gì không?”
Lúc này cha mẹ của Giang Tử Kiều và Trịnh Duyệt đều đã đến nơi.
Tất cả đều kinh ngạc.
Lúc nãy khi tới không để ý đến chiếc xe này!
Nhưng mới nhìn đã biết đây là xe sang rồi.
“Lamborghini, cụ thể xe gì thì con không rõ lắm, nhưng chắc là đắt lắm, còn đắt hơn, xịn hơn cả Lamborghini Poison!”
“Ôi trời ạ!”
Nhà họ Trịnh và nhà họ Giang đều hít một hơi lạnh.
“Đây là Reventón, xe của một anh siêu siêu giàu ở trường con!”
Giang Bích Ngọc vội vàng bổ sung.
Trong lúc cô ta nói, Trần Lạc Thần đã bước đến gần họ, bước đi chậm rãi.
“Trần Lạc Thần, anh làm gì thế?”
“Đồ nghèo kiết xác này, vẫn chưa đi?”
Giang Tử Kiều cười nhạt.
“Đúng vậy, tên khố rách áo ôm này đến nhà để xe làm gì nhỉ?”
Mẹ của Trịnh Duyệt cũng nói.
“Tên khố rách áo ôm tôi đến đây lấy xe, hẹn gặp các vị lần sau nhé!”
Trần Lạc Thần cười nhạt một tiếng, bấm chiếc chìa khóa xe trong tay một cái.
Hai tiếng bíp bíp vang lên, đèn xe vụt sáng, cửa xe bật lên như đại bàng giương cánh.
Biến thành một chiếc xe thể thao rộng rãi.
Trần Lạc Thần ngồi vào trong.
“Gì chứ gì chứ?”
Tất cả mọi người liền mở to mắt.
Đặc biệt là Giang Bích Ngọc, lúc này cô ta chỉ muốn thét lên.
Trần Lạc Thần Trần Lạc Thần Trần Lạc Thần! Anh ta anh ta là chủ nhân của chiếc xe này! Thì ra chiếc chìa khóa xe kia là thật! Chiếc xe này là của Trần Lạc Thần?
Đại thần của khoa chính là Trần Lạc Thần, thậm chí cả anh chàng Bình Phàm cực ngầu kia, có khả năng cũng là Trần Lạc Thần.
“Hả? Trần Lạc Thần rốt cuộc thế này là thế nào? Chiếc xe này là của anh ư? Thực sự là của anh?”
Giang Bích Ngọc không cảm thấy mất mặt, chỉ thấy một tấn lựu đạn đang nổ tung trong lòng.
Toàn thân chấn động, tay chân luống cuống!
Gương mặt lại càng lộ vẻ khó tin.
Anh ta là một kẻ nghèo hèn trong mắt mình! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- ------------------