Trần Lạc Thần không ngờ, người bạn bè thân thiết rất trâu bò mà Vương Lượng vẫn luôn khoe khoang lại chính là Lý Việt.
Cũng đúng, bản thân nên nghĩ đến rồi.
Trong toàn trường, chỉ có vài người đi BMW series 7.
Mà Lý Việt nhìn thấy Trần Lạc Thần thì tức đến nong mắt như kẻ thù gặp nhau.
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt là ở cửa hàng ăn sáng, dám đáng vào mặt mình trước một đám con gái.
Sau đó thì sao, nữ thần của mình, Tần Nhã lại như có quan hệ không đơn giản với tên nhãi này, không nói đâu xa, ngay chuyện ngày hôm qua thôi.
Tần Nhã ở trong thư việc liên tục nói chuyện với Trần Lạc Thần, còn ở trước mặt mình nói cùng mình đi ăn cơm, xem phim gì đó.
Kết quả ánh mắt Trần Lạc Thần vừa rời đi, Tần Nhã lại xuống xe rồi, đơn giản giống như hai người.
Mẹ kiếp, hôm nay về Lý Việt nằm suy nghĩ cả đêm, càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng mới hiểu ra, không phải Tần Nhã đang lợi dụng mình à?
Cho nên, tứ tối qua đến hôm nay, Lý Việt thật sự đều có chút buồn bực.
Cũng muốn mượn cơ hội ngày, giải sầu một chút.
Ai ngờ, lại gặp phải Trần Lạc Thần!
Đương nhiên là nóng mắt rồi!
Lý Việt ngoài cười nhưng trong thì không nhìn đám Trần Lạc Thần ngồi xuống.
“Tôi nói này cậu Lý Việt, cậu cũng đừng gấp, có chuyên gì cứ dể Vương Lượng đi sắp xếp là ổn rồi. Hôm nay làm phiền cậu quá, cậu là cậu lớn của một công ty niêm yết, như này sao mà được chứ!”
“Mẹ Từ Diệp thấy tôi nói đúng không? Haiz, mấy người anh em này của Vương Lượng chính là như vậy, đều có bản lĩnh lớn, lại còn khiêm tốn, xem ra có quan hệ thân thiết nhất định với Vương Lượng! Nhưng mà bà yên tâm, tiền này bảo Vương Lượng với Lý Mỹ lấy ra là được!”
Mẹ Lý Mỹ vừa khen Lý Việt, vừa nói chuyện phiếm với mẹ của Từ Diệp.
Mà mẹ Từ Diệp thì sao, từ lúc bước chân vào cửa liền không nói câu nào.
Trong lòng vẫn luôn kìm nén.
Lúc đầu, tình hình của hai gia đình trong thành phố đều không chênh lệch lắm, thậm chí nếu thật sự so ra, nhà của Từ Diệp còn hơn nhà Lý Mỹ.
Với lại bản thân Từ Diệp còn nổi trội hơn Lý Mỹ.
Cho nên chuyến đi này, mẹ của Từ Diệp vẫn luôn mang theo vẻ kiêu ngạo tới.
Cũng vô số lần tưởng tượng ra, cảnh tượng cậu con rể đến đón mình sẽ như thế nào, khi Lý Mỹ nhìn thấy con rể tương lại của mình sẽ hâm mộ ra sao?
Kết quả thì sao? Kết quả lại sao nữa!
Mẹ Từ Diệp bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Đừng nói thân phận của Dương Thanh kém Vương Lượng.
Ngay cả vòng bạn bè cũng lệch trời cách đất với Vương Lượng.
Cái cậu Lý Việt này nhìn không đơn giản, nhìn lại hai người bên Dương Thanh đi.
Người đeo kính tên là Lý Bân, còn tính là có chút nhãn lực.
Nhìn đến cái tên gọi là Trần Lạc Thần kia đi!
Nghèo rách mùng tơi, loại gì không biết!
Haiz! Thôi khỏi nói nữa, đơn giản là vậy mà!
Lúc này Lý Việt liền tiếp lời:
“Hai dì tuyệt đối đừng khách sáo, hai người là trưởng bối, đến Kim Lăng chơi, chúng cháu nhất định sẽ cố gắng dẫn mọi người đi chơi nhiều nơi, về phần tiền nong thì các dì không cần lo, chỉ cần các dì vui vẻ, một mình Lý Việt cháu bao hết được!”
Nói lại nói, nháo lại nháo.
Lý Việt là nhìn thấy hai người đẹp ngồi bên cạnh Trần Lạc Thần kia, lập tức cũng ra vẻ nói lớn.
“Như vậy sao được, đừng nói là cậu Lý Việt, cho dù Vương Lượng muốn một mình nhận thầu cũng không được, mấy đứa vứt Dương Thanh đi đâu, với cả, Dương Thanh nhất định cũng không đồng ý đúng không?”
Mẹ Lý Mỹ liếc mắt nhìn Dương Thanh nói.
“Vâng, chúng cháu cũng nói rồi, chia đều ạ!”
Tinh thần Dương Thanh có chút sa sút, gật đầu.
“Chia đều là tốt, vậy hôm nay dì muốn nếm thử thức ăn ngon ở Kim Lăng của mấy đứa.
Mẹ Lý Mỹ nói xong, liền bắt đầu chọn vài món ăn đặc sắc, cũng để mẹ Từ Diệp chọn vài món đặc biệt khác.
Mẹ Từ Diệp cũng nổi máu, hung ác tàn nhẫn, chọn còn nhiều hơn mẹ Lý Mỹ.
Sao? Bạn trai con gái tôi tìm, ngay cả chút tiền ấy cũng không bỏ ra được à?
Dần dần, chọn thêm chút rượu, bàn ăn này đã hơn chín mươi triệu.
Dương Thanh đã ứa mồ hôi lạnh.
Trần Lạc Thần đương nhiên biết anh ta khó xử.
Lặng lẽ lay cánh tay Dương Thanh một chút, để anh ta nhìn điện thoại di động của mình.
Sau đó, Trần Lạc Thần chuyển cho anh ta sáu mươi triệu.
Bảo anh ta yên tâm được rồi.
Mà vừa mới chuyển xong, Trần Lạc Thần lại phát hiện có chút kỳ lạ, quay đầu nhìn lại, mẹ kiếp! Thì ra Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều bên cạnh đều đang trừng mắt nhìn mình!
Hóa ra, Triệu Thư Kỳ à Lâm Kiều đều đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Trần Lạc Thần.
Cho đến vừa rồi thấy Trần Lạc Thần chuyển tiền.
Mặc dù hai người có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị làm cho kinh ngạc.
Đúng rồi đúng rồi! Chính là như vậy, Trần Lạc Thần không hề nghèo, anh cực kỳ có tiền!
Trước kia suy đoán là do không có chứng cứ.
Mà bây giờ, hai người được tận mắt chúng kiến Trần Lạc Thần chuyển khoản.
Quan trọng là, số dư còn lại của Trần Lạc Thần tuy không thấy rõ số cụ thể, nhưng bên trên liên tiếp có con số!
“Hai người đẹp muốn uống chút gì không? Hay là làm chút rượu vang nhé, tôi đặc biệt chọn cho hai cô, yên tâm, lát nữa tôi sẽ lái xe đưa hai cô về!”
Lúc này, Lý Việt nhìn về phía Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều.
Tin rằng các cô ấy đã thấy được thực lực của mình.
Nhưng mà.
Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều lại cùng nhau trả lời: “Không cần, chúng tôi không uống gì cả!”
Sau đó Triệu Thư Kỳ nhìn về phía Trần Lạc Thần nói:
“Lạc Thần, anh uống uống gì, em gọi cho anh!”
Lập tức gạt Lý Việt qua một bên.
Để Lý Việt như nuốt phải con ruồi vậy, cực kỳ khó chịu.
Mẹ nó chứ, vì sao? Vì sao nữ thần trong lòng mình đều tốt với Trần Lạc Thần như vậy?
Nói thật, trước kia Lý Việt chưa hề xem Trần Lạc Thần là đối thủ cạnh tranh với mình.
Nhưng bây giờ, Trần Lạc Thần là kẻ thù lớn nhất của anh ta.
Đáng tiếc là, Lý Việt muốn mượn bàn tiệc này chèn ép Trần Lạc Thần, nhưng Trần Lạc Thần chưa từng chủ động tiếp chuyện với mình. Mình chủ động dẫn câu chuyện đến trên người Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần chỉ cười khổ lắc đầu.
Như đánh một quyền vào bông vậy, cảm giác bất lực vô cùng.
Thật là tức muốn chết.
Đợi đến khi cơm nước thanh toán xong.
Từ Diệp chuẩn bị sắp xếp lại chỗ ở một chút, đang chuẩn bị đón xe.
Lúc này liền nghe Lý Việt nói: “Không cần gọi xe, mấy người chúng tôi đều lái xe tới, máy người muốn cho các dì ở đâu, chúng tôi đưa đến là được, đi thôi, cùng nhau ra bãi đậu xe!”
“Còn cả hai người đẹp này, hai cô ngồi xe tôi đi, xe tôi vừa lớn lại dễ chịu!”
Lý Việt liền mới Lâm Kiều và Triệu Thư Kỳ.
Hai cô gái đều không nói gì.
Mà lúc này, đám người đều tới bãi đậu xe rồi.
Lý Việt vung vẩy chiếc chìa khóa xe trong tay, tít tít hai tiếng.
Lập tức lên xe khởi động.
Vừa mới chuẩn bị lái xe.
Liền nghe một tên đàn em hô:
“Anh Lý, anh chậm đã, chiếc xe đỗ bên cạnh anh quá sát, anh từ từ đã!”
“Mẹ, nằm cạnh mà gấp cái gì, không phải chỉ là một chiếc Phideon à!”
Vù!
Lúc đầu Lý Việt lái chậm, nhưng nghe tên đàn em nói xong, liền dấy lên lòng hư vinh.
Nếu mình lái chậm thì thành sợ rồi!
Lập tức đạp chân ga, vừa định phóng xe ra.
Rầm!
Bỗng nhiên, một tiếng vang giòn giã.
Lý Việt liền cảm thấy thân xe của mình chấn động, đuôi xe phía sau đã cọ vào chiếc xe kia, còn cực kỳ nghiêm trọng!
“Mẹ nhà nó!”
Lý Việt đột nhiên vỗ vào bánh lái, tức giận bước ra.
“Anh Việt, sao xử lý cái này đây?” Vương Lượng có chút lo lắng.
“Hoảng con khỉ mốc, gọi cho chủ xe, cùng lắm thì vứt cho nó sáu chục củ!”
Lý Việt không quan tâm nói.
“Không được đâu anh Việt, anh nhìn kỹ đi, chiếc xa này không phải Phideon, là Phaeton, nãy nhìn thiếu chữ rồi!”
“Cái gì?”
Lý Việt hoảng một chút, phải biết Phideon, giá vào tay thấp nhất là chín trăm triệu.
Nhưng Phaeton thì không giống, mặc dù ngưng bán, nhưng bây giờ cũng hai đến bốn tỷ một con!
Mà nhìn kỹ lại thì chính là Phaeton rồi!
Tiêu rồi…
- ------------------